Sao em lại xinh như thế

Chỉ mất có vài giây, Nguyên Nhất Nhất đã gửi qua hai tin nhắn.
Quý Trạm: ... Không hổ là người mỗi ngày update hơn sáu nghìn chữ, tốc độ tay cũng nhanh thật đấy.
Vậy mà một giây sau khi tin nhắn kia của Nguyên Nhất Nhất được gửi qua, điện thoại di động của Quý Trạm lại tiếp tục vang lên hai tiếng chuông thông báo.
Nguyên Nhất Nhất ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của Quý Trạm.
"A Trạm, điện thoại của anh đang đổ chuông kìa."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Trạm giả vờ trấn định lắc đầu: "Không sao, ở cùng với em mới là quan trọng."
Nguyên Nhất Nhất cong khóe môi, nói: "Anh nói như vậy làm cho em cảm thấy mình thật quá đáng mà. Rõ ràng là bạn trai đang ở bên cạnh mình vậy mà em lại còn nghịch điện thoại nhắn tin."
Quý Trạm chột dạ còn không kịp chứ đừng nói gì đến việc ý kiến với Nguyên Nhất Nhất.
Quý Trạm cười cười: "Em muốn làm gì cũng được, anh có thể ở bên em là vui lắm rồi."
Trong nháy mắt, Nguyên Nhất Nhất cảm thấy cực kỳ cảm động, vươn hai tay luồn qua cánh tay Quý Trạm, ôm lấy vòng eo của anh.
Nguyên Nhất Nhất cọ cọ trong lồng ngực của Quý Trạm, híp mắt lại giống như một con mèo, nói: "A Trạm, sao anh lại tốt như vậy kia chứ~~"
Quý Trạm ôm lấy đối phương, bàn tay phải nhẹ nhàng xoa xoa gáy của cô mấy cái, khẽ cười nói: "Em là bạn gái của anh, anh không đối xử tốt với em thì còn tốt với ai được nữa, hửm?"
Nguyên Nhất Nhất cười cười, mi mắt cong cong hơi híp lại.
Nguyên Nhất Nhất ngẩng đầu lên, gác cằm của mình lên ngực Quý Trạm: "A Trạm, anh đợi em gửi nốt cho biên tập viên thêm hai câu cuối cùng rồi em sẽ không xem điện thoại nữa, chúng ta cùng nhau đi chơi, có được không?"
Quý Trạm khựng lại một chút, sau đó gật đầu.
Nói xong, Nguyên Nhất Nhất buông Quý Trạm ra, lại cúi đầu nhắn tin cho biên tập viên Trạm Nhi.
Quý Trạm chưa bao giờ bị dí đến cuống lên như lúc này. Thường ngày anh dùng account Trạm Nhi đọc xong tin nhắn của Nhất Nguyên Không Phải Lưỡng Nguyên đều nhớ chuyển về account của mình.
Thế nhưng hôm nay... Có lẽ là anh đã bị tiểu tiên nữ Nguyên Nhất Nhất mặc Hán phục làm cho mê muội đến hoa cả mắt nên mới có thể quên đổi account!
Quý Trạm sợ rằng điện thoại di động của mình lại đổ chuông, làm cho Nguyên Nhất Nhất chú ý, đầu ngón tay ấn nút bên điện thoại điều chỉnh thành chế độ im lặng rồi cùng lúc đó cũng vội vàng đứng lên.
"Nguyên Nguyên, em ở đây chờ anh, anh đi toilet một lát."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyên Nhất Nhất mỉm cười gật đầu, còn thuận tiện 'bắn' cho Quý Trạm một cái tim: "Vâng ạ, em sẽ ngồi ở chỗ này chờ anh."
"Bé ngoan, đừng có đi bất kỳ chỗ nào khác."
Nguyên Nhất Nhất cười cười: "Anh sợ em chạy mất sao?"
Quý Trạm khom lưng, đầu ngón tay khẽ véo má Nguyên Nhất Nhất, nói: "Không sợ em chạy. Anh vẫn có lòng tin vào tiểu tiên nữ của mình mà."
Vành tai của Nguyên Nhất Nhất hơi ửng đỏ.
Thường ngày, Quý Trạm cũng sẽ nói chuyện với cô một cách tình tứ, nhưng cô lại cảm thấy nghe hoài cũng không đủ, mỗi lần nghe thấy những lời nói đó của anh, trái tim của cô đều sẽ đập nhanh hơn.
Nguyên Nhất Nhất nghiêng đầu, hai má ửng hồng, nhìn (1) về hướng ngược lại với Quý Trạm, Nguyên Nhất Nhất khoát tay: "Anh mau đi đi~ ~ Coi chừng nhịn đến nổ cả bàng quang ra bây giờ."
Nghe vậy, Quý Trạm nhéo mi tâm của mình, than thở một câu: "Nguyên Nguyên!"
Nguyên Nhất Nhất lè lưỡi một cái, nói: "Em sai rồi, anh xin lỗi em đi."
Quý Trạm cười bất đắc dĩ, xua tay với Nguyên Nhất rồi vội vàng đi về phía toilet.
Ánh mắt của Nguyên Nhất Nhất liếc thấy bóng dáng của anh có vẻ rất vội vàng, cảm thấy khá buồn bực. Cô còn suy nghĩ, không biết tại sao hôm nay Quý Trạm lại vội vã như vậy? Chẳng lẽ thật sự là đã nhịn lâu lắm rồi hay sao?
...
Quý Trạm tìm gian phòng ở gần nhất, vội vàng đi vào.
Đóng cửa toilet lại, hạ nắp bồn cầu xuống, Quý Trạm ngồi ở trên, lấy điện thoại di động ra.
【Nhất Nguyên Không Phải Lưỡng Nguyên: Chị Trạm Nhi ạ, em biết là chị muốn tốt cho em, nhưng em thật sự cảm thấy rất đau đầu.】
【Nhất Nguyên Không Phải Lưỡng Nguyên: Thật ra thì em vẫn luôn không nói cho chị biết rằng em là một người rất kỳ quái.】
Quý Trạm cười khẽ: "Lại còn 'người kỳ quái' nữa chứ? Kỳ quái tới mức nào? Là ba đầu sáu tay, hay là biết bay lên trời, biết chui xuống đất?"
【Nhất Nguyên Không Phải Lưỡng Nguyên: Chị Trạm Nhi, chị có biết không? Nếu như em không thể viết những gì mình vô cùng vô cùng yêu thích thì em sẽ không tài nào ngủ được. Không ngủ được thì em sẽ bị rụng tóc, mà rụng tóc sẽ hói đầu. Nếu em bị hói rồi thì em sẽ không còn vui vẻ nữa, mà không vui vẻ thì em sẽ không thể viết được gì, hu hu QAQ】
【Nhất Nguyên Không Phải Lưỡng Nguyên: Gào khóc.jpg】
【Nhất Nguyên Không Phải Lưỡng Nguyên: Chị nỡ lòng nào nhìn một tác giả mặt tiền xinh đẹp như này biến thành một con vịt con xấu xí hay sao?】
Quý Trạm thật sự bất đắc dĩ lắm rồi.
Nguyên Nhất Nhất mỗi lần đều có thể lấy ra một đống lý do kỳ quái để đẩy anh.
Quý Trạm suy nghĩ một lúc bèn trả lời cô: 【Không đành lòng.】
Nguyên Nhất Nhất gửi qua một biểu tình mắt sao long lanh:【Em biết chị Trạm Nhi của em là tốt nhất rồi mà ~ ~ He he, iu chị lắm ~ ~】
【Trạm Nhi: Em có thể yên tâm, nếu như em bị hói đầu thì chị sẽ bao hết phần tóc giả cho cả nửa đời sau của em :) 】
【Nhất Nguyên Không Phải Lưỡng Nguyên: ...】
【Nhất Nguyên Không Phải Lưỡng Nguyên: Chị là ma quỷ có phải không?】
【Trạm Nhi: Chị là thiên sứ, cảm ơn.】
【Nhất Nguyên Không Phải Lưỡng Nguyên: Chị Trạm Nhi à, em lấy giao tình của chúng ta gần ba năm nay ra để hỏi chị một câu cực kỳ nghiêm túc: Có phải là nhất định bắt em phải viết thứ mà mình không yêu thích hay không?】
【Trạm Nhi: Nguyên Nguyên, không phải chị đang ép buộc em phải viết những gì mà em không yêu thích, mà là gợi ý em nên thử một phong cách mới, một con đường mới. Em cũng đã viết theo ý muốn của riêng mình ba năm nay rồi, lần nào mà chị chẳng khuyên ngăn em nhưng cũng có thành công ngăn cản em bao giờ đâu?】
【 Trạm Nhi: Chúng ta quen nhau lâu như vậy rồi, làm sao chị lại có thể không hiểu tính tình của em được kia chứ? Con người phải dũng cảm nếm trải, cũng đừng có sợ hãi thất bại. Em không thể cứ mãi dậm chân tại chỗ như vậy được.】
【Nhất Nguyên Không Phải Lưỡng Nguyên: Em đâu có.】
【 Trạm Nhi: Nguyên Nguyên à, chúng ta không tranh cãi nữa. Em cứ suy nghĩ cho thật kỹ những lời chị đã nói với em xem, rốt cuộc có lý hay không?】
【Trạm Nhi: Thật sự là chị không có ép buộc em. Chị hy vọng rằng em có thể tốt hơn hiện tại. Em có năng lực để làm điều này mà.】
Sau khi Quý Trạm gửi những lời này, mấy phút sau cũng không thấy Nguyên Nhất Nhất trả lời.
Quý Trạm lo rằng mình ở trong toilet quá lâu sẽ làm cho Nguyên Nhất Nhất sinh nghi nên đã gửi cho cô một tin: 【Em suy nghĩ kỹ một chút nhé.】 
Tiếp đó, anh liền đổi account QQ.
Quý Trạm đi ra từ gian phòng nọ, đến bên bồn rửa tay, giả vờ rửa tay, rút khăn giấy lau khô tay rồi mới trở về.
Quý Trạm tự cho rằng mình giả vờ cũng coi như không tệ, không ngờ rằng có một người khác đi theo phía sau anh, khẽ cười nhạo một tiếng:
"Đẹp trai thế mà lại không xả nước bồn cầu... Chậc chậc."
Quý Trạm: ...
...
Lúc Quý Trạm trở về, Nguyên Nhất Nhất đã cất điện thoại đi. Một tay cô chống cằm, ánh mắt hướng ra bên ngoài cửa sổ, đang thất thần.
Quý Trạm mím môi, nghĩ xem lời mình vừa nói có phải quá đáng rồi hay không.
"A Trạm." Nguyên Nhất Nhất tựa như cảm nhận được vậy, vừa quay đầu lại đã vừa khéo nhìn thấy bộ dáng có hơi rối rắm của anh, vội hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Không có việc gì." Quý Trạm lắc đầu, kéo tay Nguyên Nhất Nhất, khẽ mân mê lòng bàn tay của cô, hỏi: "Em muốn đi đâu chơi không?"
Nguyên Nhất Nhất nghiêng đầu: "Ừm... Em vẫn chưa nghĩ ra, định mang quần áo mua về nhà trước, sau đó mới đi chơi."
"Được." Quý Trạm gật đầu, sau đó liền liếc qua đồng hồ một cái, nói: "Anh đưa em về nhà trước, sau đó chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn trưa, buổi chiều rồi đi chơi, có được không? Tiện thể ra rạp xem phim luôn."
Nguyên Nhất Nhất cười cười, gật đầu.
Quý Trạm cầm lấy túi xách của Nguyên Nhất Nhất đeo trên vai rồi lại xách mấy cái túi đựng Hán phục của cô lên, tay phải dành để nắm lấy bàn tay của Nguyên Nhất Nhất.
Nguyên Nhất Nhất cảm khái: "Em có tài đức gì mà lại có thể có được một người bạn trai tốt như thế này kia chứ ~ ~"
Quý Trạm nghiêng đầu nhìn cô, cười nói: "Có lẽ là kiếp trước em đã cứu vớt anh chăng?"
"Ha ha ha ha ha!" Nguyên Nhất Nhất cười ra tiếng: "A Trạm, anh đúng thật là càng ngày càng đáng yêu."
"Nguyên Nguyên, anh là đàn ông, đừng nói anh đáng yêu suốt như thế nữa."
Nguyên Nhất Nhất cúi đầu cười: "Nhưng mà biết làm sao được giờ? Em thật sự cảm thấy anh rất đáng yêu mà, đáng yêu đến mức... Em muốn hôn anh một cái, ngay bây giờ."
Bước chân của Quý Trạm bỗng dưng khựng lại.
"Sao anh không đi nữa vậy?" Nguyên Nhất Nhất ngẩng đầu lên.
Quý Trạm nhìn trái nhìn trái phải, sau đó lôi kéo Nguyên Nhất đi về phía cầu thang.
"Hả?" Nguyên Nhất Nhất xách váy chạy theo: "A Trạm? Anh làm gì thế?"
"Không phải em nói là muốn hôn anh hay sao?" Giọng nói của Quý Trạm rất vững vàng, nếu không nghe nội dung chỉ nhìn biểu tình thì còn tưởng rằng anh đang hỏi rằng 'Em đã ăn cơm chưa?'
Nguyên Nhất Nhất đột nhiên lắp bắp: "Không không không không phải, anh anh anh... Em em em... Giờ đang ở bên ngoài..."
Quý Trạm đã mở cửa cầu thang, lôi kéo Nguyên Nhất Nhất đi vào.
'Rầm' một tiếng, cửa bị đóng lại.
'Xoạch' một tiếng, là âm thanh túi xách bị rơi xuống đất.
Đèn cảm ứng sáng lên rồi lại tắt đi.
Nguyên Nhất Nhất cảm giác trước mắt đột nhiên chuyển sang màu đen, ngay sau đó, cằm của cô bị người nào đó nâng lên, đôi môi của Quý Trạm lập tức dán lên.
Vừa mềm mại lại vừa ấm áp, đã vậy lại còn hơi ướt.
Đôi mắt của Nguyên Nhất Nhất đột nhiên trợn tròn.
Lúc này vẫn còn ở trong trung tâm thương mại đấy nhé. Tuy rằng là ở cầu thang, nhưng chưa biết chừng bất cứ lúc nào cũng sẽ có người đến đây!
Quý Trạm... Anh ấy... Sao lại táo bạo như vậy kia chứ?
"Chuyên tâm một chút."
Quý Trạm cắn môi Nguyên Nhất Nhất một cái, sau đó hơi ngẩng đầu rời đi một chút, quay đầu đổi phương hướng rồi lại tiếp tục hôn.
Nguyên Nhất Nhất thích hôn Quý Trạm, như vậy sẽ làm cho cô cảm giác được rằng anh rất trân trọng cô.
Nguyên Nhất giơ tay lên, choàng lên cổ Quý Trạm, cánh môi hơi hé ra, để cho đầu lưỡi của Quý Trạm dò xét đi vào.
Răng môi giao quyện, hơi thở quấn quýt lẫn nhau.
Ở một góc bên này, thứ dần dần dâng lên chính là 'tình' và 'dục'.
Một lúc lâu sau, cánh môi của Quý Trạm mới rời khỏi Nguyên Nhất Nhất.
Hai mắt Nguyên Nhất Nhất mờ mịt, cánh môi đỏ sưng lên.
Yết hầu của Quý Trạm lên xuống, ngón tay cái khẽ vuốt ve môi cô, khàn giọng gọi cô một tiếng: "Nguyên Nguyên..."
"Dạ..." Giọng nói của Nguyên Nhất Nhất cũng khàn khàn giống như vậy.
Quý Trạm ôm Nguyên Nhất Nhất vào trong lồng ngực, tì cằm lên đỉnh đầu cô, cọ cọ.
Hai người ở nơi này ôm nhau một hồi lâu, bình ổn lại tâm tình rồi mới một lần nữa nắm tay đi ra ngoài.
Nguyên Nhất Nhất và Quý Trạm liếc nhau một cái rồi chợt đồng thanh bật cười.
...
Sau khi về nhà, Quý Trạm giúp Nguyên Nhất Nhất gỡ kẹp tóc xuống, sau đó lại lấy lược chải tóc giúp cô.
Nguyên Nhất Nhất ngồi trước gương, ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu trong đó.
Lúc Quý Trạm tháo kẹp tóc cho cô thì rất nghiêm túc và cẩn thận, sợ mình nặng tay túm phải tóc Nguyên Nhất Nhất và làm đau cô, lúc chải tóc cũng vậy, vô cùng chậm rãi, từng chút một.
Quý Trạm thật sự rất dụng tâm với Nguyên Nhất Nhất.
Nguyên Nhất Nhất có thể rõ ràng cảm nhận được tình yêu của anh.
Nguyên Nhất đưa tay gạt tóc lên phía trước, sau đó xoay người, ôm lấy Quý Trạm.
"A Trạm, có phải là em rất tùy hứng hay không?"
Quý Trạm vuốt tóc cô, hỏi ngược lại: "Làm sao thế?"
"Vừa rồi khi anh đi toilet, em lại nói chuyện với biên tập viên vài câu. Thật ra thì em cũng có thể hiểu được dụng tâm của chị ấy dành cho em, nhưng em lại luôn phụ lòng tốt của chị ấy."
Nguyên Nhất Nhất thở dài, nói: "Em cảm thấy mình thật là kém cỏi mà."
Quý Trạm xoa tóc cô: "Nguyên Nguyên, đừng nản lòng. Vẫn là câu nói kia, biên tập viên của em nhất định là vì muốn tốt cho em, hy vọng em có thể tiến lên một tầm cao mới. Nếu như, ý anh nói là nếu như, dưới tình huống mà em không bài trừ quá mãnh liệt như vậy thì em có thể thử thay đổi kênh cũng là một chuyện tốt, không phải sao?"
Quý Trạm buông Nguyên Nhất Nhất ra, ngồi xổm xuống.
Anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt của cô, nói: "Cuộc đời của con người rất ngắn ngủi, anh thích em nên anh dùng hành động, dùng lời nói để nói cho em biết, nếu em thích anh thì em sẽ đáp lại tình cảm của anh."
"Bên cạnh chúng ta có người tốt cũng có kẻ xấu. Tất cả mọi người đều muốn sống thẳng thắn nhưng lại luôn vì đủ loại lý do mà thỏa hiệp, nhượng bộ. Đây không phải là thất bại. Đối mặt với một người thực sự đối xử tốt với mình thì thỉnh thoảng lùi một bước sẽ có khả năng đổi lại được một kết quả tốt đẹp hơn."
"Nguyên Nguyên, đừng sợ, anh sẽ luôn ở bên cạnh em, được không?"
Nguyên Nhất Nhất cắn môi.
Ánh mắt của Quý Trạm vẫn nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, vô cùng dịu dàng.
Vài phút trôi qua, Nguyên Nhất Nhất đưa tay che mắt Quý Trạm lại, sau đó cúi người, hôn lên môi anh.
Trong nháy mắt hai đôi môi chạm nhau, Quý Trạm nghe thấy Nguyên Nhất Nhất nói: "Mỹ nam kế của anh đúng thật là hữu dụng."
Quý Trạm buồn bực nở nụ cười, đặt bàn tay sau đầu Nguyên Nhất Nhất, hai người trao nhau một nụ hôn thật sâu.
Quý Trạm nghĩ: 'Thật hy vọng đến ngày em biết anh là biên tập viên của em, mỹ nam kế cũng có thể hữu dụng.'
Chú thích:
(1) Tác giả viết là 粉红的脸颊对着季湛方向感, editor cho rằng tác giả gõ nhầm từ 看 thành 感 nên đã để là 'nhìn về hướng ngược lại với Quý Trạm'. 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui