Buổi chiều hôm nay, xác định là không thể ra khỏi cửa được.
Hai người hứng tình lâm vào chỗ sâu, hết thảy mọi chuyện giống như nước chảy thành sông, cọ xát suốt một buổi trưa, Nguyên Nhất Nhất đã mệt đến mức ngủ thiếp đi, Quý Trạm lại nằm bên Nguyên Nhất Nhất một lát nhìn cô ngủ say, nhìn đồng hồ thấy đã đến giờ rồi mới dậy đi nấu cơm.
Nguyên Nhất Nhất và Quý Trạm có chỗ ở riêng, cũng không cách xa nhau, có đôi khi sẽ đến ở lại trong nhà của đối phương, chuyện này đối với những cặp đôi đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt mà nói cũng rất bình thường.
Chờ đến khi Nguyên Nhất Nhất tỉnh lại đã là bảy rưỡi tối.
Trong phòng chỉ bật một cái đèn ngủ ở đầu giường, ánh đèn màu vàng ấm bao phủ toàn bộ cái giường, mang lại cảm giác cực kỳ ấm áp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"A Trạm." Nguyên Nhất Nhất ngồi dậy, dụi dụi mắt, nhẹ giọng gọi anh.
Bên ngoài không có tiếng đáp lại.
Nguyên Nhất Nhất xốc chăn lên, đi dép lê ra ngoài.
Mới ra đến chỗ rẽ ở cửa phòng, Nguyên Nhất Nhất đã nghe thấy Quý Trạm đang gọi điện thoại.
Nguyên Nhất Nhất vốn muốn xoay người trở về phòng, nhưng mà cô lại nghe thấy Quý Trạm nhắc đến tên mình.
Nguyên Nhất Nhất hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía Quý Trạm.
Quý Trạm đứng ở chỗ cửa sổ sát đất, tay trái cắm vào túi quần, tai phải cầm điện thoại di động áp sát vào tai.
Giọng nói của anh mang theo chút nghiêm túc: "Nguyên Nguyên còn nhỏ, hiện tại con chưa muốn đề cập tới vấn đề này."
"Không, con không nói rằng hai mươi ba tuổi vẫn chưa thành thục."
"Mẹ đừng xuyên tạc ý tứ của con, Nguyên Nguyên năm nay hai mươi ba tuổi, chuyện nhỏ mà con nói hoàn toàn không giống với chuyện không thành thục mà mẹ đang nói."
"Mẹ không cần can thiệp vào những chuyện này, con biết phải làm gì mà."
"Được, mẹ nghỉ ngơi sớm một chút đi, mẹ chăm sóc ba như thế cũng rất mệt rồi."
Nói xong câu đó, Quý Trạm lại nói thêm vài câu rồi ngắt máy.
Nguyên Nhất Nhất vừa muốn tiến lên lại nghe thấy Quý Trạm thở dài một tiếng, sau đó anh hơi cúi đầu xuống, dùng tay xoa bóp giữa trán, bộ dáng hình như rất mệt mỏi.
Mỗi một động tác của anh đều bị cửa sổ sát đất chiếu ra, cho dù là do ánh đèn nên hình dáng không được rõ ràng cho lắm, như mà Nguyên Nhất Nhất vẫn có thể nhìn thấy rõ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"A Trạm." Âm thanh của Nguyên Nhất Nhất rất nhẹ.
Quý Trạm quay đầu lại, ngay sau đó nét mặt lại hiện lên vẻ tươi cười.
Quý Trạm đi đến trước mặt Nguyên Nhất Nhất, một tay vòng qua eo cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp: "Eo có đau không?"
Nguyên Nhất Nhất lắc đầu, giọng nói nhỏ nhẹ ngượng ngùng trả lời: "Eo thì không đau lắm, nhưng mà... Chân có chút tê."
Trong mắt Quý Trạm xuất hiện ý cười, lập tức khom lưng ôm ngang người Nguyên Nhất Nhất lên.
"A ~" Nguyên Nhất Nhất mềm giọng kinh ngạc hô, hai tay ôm lấy cổ Quý Trạm, ánh mắt lấp lánh giống như hồ nước mùa thu nhìn anh: "Em có thể tự đi được mà."
Quý Trạm cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô một cái: "Anh không nỡ."
Nguyên Nhất Nhất mím môi cười, sau đó cọ cọ vào cổ anh, xoay người tìm tư thế thoải mái để ôm anh.
Quý Trạm vẫn đang hâm nóng đồ ăn, hiện tại có thể lập tức ăn được luôn.
Quý Trạm đặt Nguyên Nhất Nhất ngồi lên trên ghế: "Ngoan ngoãn ngồi ở đây, anh đi bưng thức ăn."
Nguyên Nhất Nhất chống hai tay lên tay vịn ghế dựa, hai chân lắc lư vài cái, gật đầu, bộ dáng ngoan ngoãn giống như là đứa nhỏ trong lớp mẫu giáo: "Được ạ?"
Quý Trạm: Thật đáng yêu ( ω )
-
Lúc chưa ăn cơm thì còn chưa thấy đói, đến lúc nuốt miếng cơm vào trong miệng, Nguyên Nhất Nhất mới phát hiện bản thân mình đã sớm đói đến mức bụng kêu vang lên.
Nguyên Nhất Nhất ăn cơm hơi vội vàng nên liền bị nghẹn.
Quý Trạm đưa nước ấm sang cho cô: "Ăn từ từ, anh không giành cơm với em đâu."
Nguyên Nhất Nhất nghiêng đầu trừng mắt nhìn anh.
Quý Trạm cười khẽ một tiếng, cực kỳ tự nhiên sửa miệng: "Em vẫn nên ăn nhiều một chút thì hơn, như vậy anh sẽ có cảm giác thành tựu."
Nguyên Nhất Nhất hơi rũ mắt, vô thức cắn đầu đũa.
Quý Trạm nhẹ giọng gọi cô: "Nguyên Nguyên, lúc ăn cơm phải tập trung."
Nguyên Nhất Nhất buông chiếc đũa ra, xoay người đối mặt với Quý Trạm, sau đó cô dùng hai bàn tay nhỏ bé của mình bao bọc lấy tay anh: "A Trạm, lúc nãy em vừa mới nghe thấy anh gọi điện thoại, không phải là em cố ý đâu, chỉ là em vừa tỉnh ngủ nên muốn tìm anh thôi."
Cô muốn giải thích với Quý Trạm trước, tránh cho giữa hai người xuất hiện chuyện hiểu lầm.
Quý Trạm ngẩn người, sau đó khẽ cười rút tay ra, một tay nắm lấy tay cô, một tay khẽ chạm vào mặt cô: "Em nghĩ cái gì vậy, anh có chuyện gì mà không thể cho em nghe được chứ?"
Hiếm khi Nguyên Nhất Nhất không cãi lại Quý Trạm, mà để cho anh nhéo mặt.
Ngược lại Quý Trạm lại phát hiện ra Nguyên Nhất Nhất có chút khác với lúc bình thường: "Làm sao vậy?" Có chuyện gì muốn nói với anh sao?"
Nguyên Nhất Nhất gật đầu.
Quý Trạm suy nghĩ một chút: "Ngoại trừ việc chia tay thì chuyện gì cũng có thể.”
Nguyên Nhất Nhất tức giận anh một cái: "Chia tay cái đầu anh!"
Quý Trạm sờ sờ chóp mũi: "Được rồi, anh yên tâm rồi, em cứ nói đi.”
"Haiz…" Nguyên Nhất Nhất buông tiếng thở dài: "A Trạm, có phải dì Đồng vừa mới gọi điện cho anh không?"
Quý Trạm cũng không lừa dối cô, gật đầu nói: "Quả thật là mẹ anh, gần đây sức khỏe của ba anh có hơi kém đi, mẹ bảo anh có thời gian thì trở về một chút."
Nguyên Nhất Nhất biết trong nhà Quý Trạm có mở công ty, hơn nữa quy mô cũng không nhỏ, nhưng cô không hỏi tên cụ thể là gì, dù sao người mà cô thích là Quý Trạm, mấy thứ kia đều là vật phẩm phụ thuộc trên cơ sở tình yêu của cô và Quý Trạm mà thôi.
Nguyên Nhất Nhất nhíu mày: "Vậy anh muốn từ bỏ công việc hiện tại à?"
"Không đâu." Quý Trạm giơ đầu ngón tay lên giữa mi tâm cô, vuốt phẳng vết nhăn trên đó: "Anh sẽ không xin nghỉ việc, anh cũng đã nói với mẹ rồi, anh sẽ trông coi cả hai bên."
"Vậy anh sẽ rất mệt mỏi." Nguyên Nhất Nhất dẩu miệng, đau lòng thay cho Quý Trạm: "Vốn dĩ anh đã rất bận rồi, phải xử lý hai công việc như vậy anh sẽ mệt chết mất."
"Sao có thể chứ?" Quý Trạm lắc đầu bật cười: "Anh còn phải chăm sóc cho tiểu tiên nữ của anh, sẽ không chết được đâu."
Nguyên Nhất Nhất vội vàng "Phi" hai tiếng, muốn xóa sạch những lời nói chết chết gì đó vừa nãy: "Lúc nãy em không có nói cái gì đâu nhé, anh cũng chưa nói gì, Quý Trạm anh sẽ sống lâu trăm tuổi."
Quý Trạm cười ra tiếng: "Sao lại có thể đáng yêu như vậy chứ."
Nguyên Nhất Nhất cười nhạt: "Anh phải chú ý thân thể của mình, năng lực của em không cao cho nên không có biện pháp gì để giúp đỡ cho anh, chỉ có thể yên lặng ở cạnh anh thôi."
Quý Trạm giơ tay ôm người vào trong lòng ngực: "Sao có thể nói là không giúp gì được cho anh? Em vừa ngoan lại vừa ngọt miệng như thế, tình yêu của em chính là trợ giúp lớn nhất với anh rồi."
Nguyên Nhất Nhất bị dỗ dành, cả người đều vui vẻ.
"Đúng rồi, vừa nãy anh có thay em chào hỏi dì Đồng không vậy?"
Quý Trạm cười nhẹ: "Anh không có."
"À." Nguyên Nhất Nhất vẫn còn lẩm bẩm: "Lần sau anh nhớ phải nói nha, để em còn được thêm chút yêu thích."
Quý Trạm cong môi cười, sau đó dán vào bên tai Nguyên Nhất Nhất nói vài câu.
Sau đó khuôn mặt của Nguyên Nhất Nhất càng ngày càng đỏ hồng lên, một lúc lâu sau mới rặn ra một câu: “Anh đùa em đúng không?”
Quý Trạm sờ sờ đầu cô: “Không phải là đùa em đâu, anh thật sự bị giục hôn mà.”
Nguyên Nhất Nhất cắn môi.
Cô có thể lý giải ý tứ của dì Đồng, tuy hiện tại mới chỉ là tháng bốn, nhưng qua Tết này là Quý Trạm sẽ bước sang tuổi ba mươi, chỉ là cho dù chờ đến Tết thì cô cũng mới có hai mươi tư tuổi thôi…
Tuy rằng tuổi của Nguyên Nhất Nhất không lớn nhưng đối với chuyện nào đó lại rất có chính kiến.
Ví dụ như, suốt ba năm ở bên cạnh Quý Trạm, cô đã sớm suy nghĩ cẩn thận, trừ phi Quý Trạm có người khác, nếu không thì chuyện hai người kết hôn cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Nhưng xem tình cảm giữa cô và Quý Trạm càng ngày càng nồng thắm như vậy, nghĩ cũng biết là Quý Trạm không thể nào có người khác được.
Chỉ là… Hiện tại cô còn chưa muốn kết hôn.
Nếu phân tích chuyện này ra, thì suy nghĩ của cô đúng là có phần ích kỷ. Hiện tại người trẻ cứ có mười người thì lại có tám người trở lên không muốn bước vào chuyện hôn nhân quá sớm, cho dù là có tình yêu ổn định, có người yêu thương thắm thiết thì cũng không muốn kết hôn, ngược lại càng muốn được một mình sống tự do trôi chảy.
Quý Trạm nhìn sắc mặt của Nguyên Nhất Nhất càng lúc càng trở nên khó coi, mở miệng nói: “Nguyên Nguyên, anh không phải là muốn làm em cảm thấy áp lực.”
Nguyên Nhất Nhất ngửa đầu, chớp mắt nhìn anh.
“Anh nói cho em nghe chuyện mẹ anh thúc giục chúng ta kết hôn là bởi vì anh đã nói rồi, ngoại trừ có tình huống bất đắc dĩ, nếu không anh nhất định sẽ không giấu giếm em chuyện gì cả.”
“Đúng là anh sắp ba mươi tuổi, nhưng anh không vội, lúc anh và em yêu nhau thì anh cũng đã suy nghĩ kỹ rồi, anh hy vọng chúng ta kết hôn là bởi vì tình cảm thuận lợi nước chảy thành sông, là bởi vì muốn tạo thành một cái gia đình, chứ không phải là bởi vì một người nào đó hoặc là một chuyện nào đó khiến cho chúng ta bị một tờ giấy mạnh mẽ buộc chặt vào nhau.”
Nguyên Nhất Nhất bổ nhào vào trong lòng ngực Quý Trạm, bên tai là tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.
Nguyên Nhất Nhất nói: “A Trạm, anh cũng biết là em đã coi anh là bạn đời rồi, nhưng mà em… Còn chưa nghĩ tới chuyện sớm như vậy đã kết hôn, em còn chưa chuẩn bị tốt.”
Quý Trạm giơ tay vỗ vỗ nhẹ lên lưng cô: “Anh biết, anh biết rõ mà.”
“Chúng ta sẽ kết hôn, nhưng mà không phải là bây giờ, được không?”
“Được.” Quý Trạm không chút do dự nói: “Em nói sao cũng được.”
Nguyên Nhất Nhất mếu máo: “Chắc chắn là dì Đồng lại có ấn tượng không tốt với em rồi.”
Quý Trạm bật cười: “Không đâu, em đã cứu vớt con trai của dì Đồng khỏi sự cô độc suốt quãng đời còn lại, chỉ là kết hôn muộn một chút thôi mà, dì Đồng sẽ không trách em đâu.”
“A, đúng rồi, lúc nãy anh vừa mới nói là sức khỏe của chú Quý không tốt lắm đúng không?” Nguyên Nhất Nhất nói: “Không biết là có làm phiền chú hay không, nếu không hay là ngày mai chúng ta đi thăm chú Quý đi, anh cũng rất lâu rồi chưa về nhà mà.”
Quý Trạm nhẩm tính ở trong lòng, đúng là như vậy.
Từ mùng bảy Tết đến bây giờ, anh còn chưa về nhà lần nào.
“Vậy…” Quý Trạm sờ đầu Nguyên Nhất Nhất: “Ngày mai chúng ta đi nhé.”
“Được ạ.” Nguyên Nhất Nhất cười cười: “Vậy chúng ta nhanh nhanh đi ăn cơm thôi, hiện tại còn chưa đến tám giờ, chúng ta ăn xong lại đi đến trung tâm thương mại mua vài món đồ để ngày mai mang theo.”
Quý Trạm gật đầu: “Đều nghe em hết.”
Nguyên Nhất Nhất lại ngồi xuống, Quý Trạm cũng bưng bát cơm lên.
“A Trạm, hôm nay anh làm cá ăn rất ngon, anh ăn nhiều một chút đi, anh đã vất vả rồi.”
Quý Trạm đáp lại một tiếng, trong giọng nói mang theo ý cười: “Em mới vất vả.”
Động tác trên tay Nguyên Nhất Nhất hơi khựng lại, bỗng nhiên đỏ mặt lên.
Là do cô hiểu sai à? Sao cứ cảm thấy… Chuyện vừa rồi có chút sắc tình vậy.
-
Ăn cơm rửa tay xong, Nguyên Nhất Nhất đeo khẩu trang cùng với Quý Trạm tay trong tay đi ra ngoài.
Bọn họ vẫn đi đến trung tâm thương mại vừa đi lúc sáng, nhưng mà lần này không phải là tầng lúc trước.
Quý Trạm thường thường lại nhìn Nguyên Nhất Nhất một cái: “Bây giờ em đi ra ngoài với anh cứ không trang điểm vậy sao?”
Nguyên Nhất Nhất khó hiểu: “Tại sao lại phải trang điểm? Chúng ta đi mua đồ vật xong là về ngủ luôn, không đúng sao?”
“Cũng phải.” Quý Trạm nghĩ đến một câu chuyện cười mấy hôm trước vừa đọc được ở trên mạng: “Nguyên Nguyên, anh hỏi em một chuyện, nếu tối nay chúng ta không đi mua đồ vật, mà là đi đến một tiệc tụ hội bạn bè, hơn nữa mọi người đều mang theo bạn nữ…”
“Vậy còn phải hỏi sao!” Nguyên Nhất Nhất lập tức đáp lại: “Em nhất định phải trang điểm siêu đẹp chứ! Nghiền áp hết các vị khách nữ, để anh trở thành tiểu tử có mặt mũi nhất trong tiệc tụ hội!”
“Tiểu tử?” Quý Trạm buồn cười: “Nguyên Nhất Nhất, cho em nói lại lần nữa.”
Nguyên Nhất Nhất không chút do dự: “Em nhất định phải siêu cấp xinh đẹp, nghiền áp tất cả các vị khách nữ, làm cho tất cả mọi người siêu hâm mộ anh bởi vì có một bạn gái xinh đẹp như thiên tiên!”
Nói xong, Nguyên Nhất Nhất lại chụm mười đầu ngón tay lại, sau đó dán ở dưới cằm, ngẩng đầu lên chớp mắt: “Hoa ~”
Quý Trạm cười cười xoa đầu Nguyên Nhất Nhất: “Đáng yêu muốn chết!”
“Được rồi.” Nguyên Nhất Nhất kéo cánh tay của Quý Trạm: “Không làm loạn nữa, chúng ta mau đi mua đồ thôi.”
Quý Trạm ừ một tiếng.
“A Trạm, em đã nghĩ thông suốt một chuyện.”
“Cái gì?”
Nguyên Nhất Nhất cười ra tiếng: “Em chuẩn bị viết truyện mới đây ~”
“Thật sao?” Quý Trạm kinh ngạc, sau đó qua đầu lại nhìn cô, trong mắt mang theo vẻ mừng như điên: “Em sẽ viết truyện ở trang mới sao?”
Nguyên Nhất Nhất nhìn bộ dáng của anh, sao đó “Oa” một tiếng, chọc chọc ngón tay lên ngực Quý Trạm: “Đồng chí Quý Trạm, anh nói cho em nghe, anh đang kích động vì chuyện gì vậy? Hử?”
Quý Trạm sờ sờ cái mũi, vừa không cẩn thận đã để lộ cảm xúc trong lòng, nhanh chóng dùng lời nói kéo lại: “Không phải là gần đây em vẫn phiền lòng vì chuyện viết truyện mới sao? Hiện tại em ra quyết định như vậy, anh cũng vui vẻ thay cho em.”
Nguyên Nhất Nhất gật đầu: “Em cũng rất vui vẻ, thật ra sau khi em đưa ra quyết định thì áp lực trong lòng cũng không có nặng nề giống như trong tưởng tượng, cho dù là con đường trước mặt vẫn còn mê mang, nhưng mà em vẫn muốn thử nỗ lực xem sao, có lẽ thật sự có thể mang lại kết quả tốt đẹp thì sao.”
Quý Trạm cong môi, cúi đầu hôn lên môi Nguyên Nhất Nhất: “Cố lên, anh biết là em sẽ làm được.”
Nguyên Nhất Nhất mím môi cười: “Ừm, em sẽ.”
“Đi thôi, nhanh nhanh mua đồ rồi trở về, em cần phải nghỉ ngơi nữa.”
Trong đầu Nguyên Nhất Nhất bỗng hiện lên chuyện vừa xảy ra chiều nay, hừ nhẹ một tiếng: “Đều tại anh.”
Quý Trạm ngẩn người, rất kỳ diệu mà bắt được sóng não của cô: “Đúng vậy, trách anh.”
“Ha ha, anh không cần phải chiều em như vậy đâu.”
“Anh thích chiều em đấy.”
“Quý Trạm, em siêu thích anh.”
“Ừ, anh cũng thích em.”
“Hì hì.”
-
Chín giờ sáng hôm sau, Nguyên Nhất Nhất và Quý Trạm đã sửa soạn đồ vật xong, chuẩn bị đi đến nhà họ Quý.
Lúc đó, nhà họ Quý cũng ăn xong bữa sáng, đã dọn dẹp xong, chỉ chờ Nguyên Nhất Nhất và Quý Trạm đến.
Quý Lập Quốc ngồi ở trên ghế sô pha, đang xem báo chí, thi thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn Đồng Nhu đang bận trước bận sau, đi đi lại lại làm ông hoa cả mắt: “Được rồi, đừng có đi nữa, đến đây ngồi nghỉ một lát đi.”
Đồng Nhu nghĩ nghĩ, lại bảo dì giúp việc chuẩn bị thêm một ít điểm tâm ngọt và trái cây mà Nguyên Nhất Nhất thích ăn, sau đó mới đến ngồi bên cạnh Quý Lập Quốc.
Đồng Nhu hơi mở miệng, rồi lại mím lại.
Quý Lập Quốc liếc nhìn bà một cái: “Muốn nói gì thì nói đi, đừng có dông dài.”
“Ông Quý à.” Đồng Nhu nhíu mày: “Ông nói xem, ngày hôm nay tôi phải biểu hiện như thế nào, mới được xem như một bà mẹ không chịu nói lý vậy?”
Quý Lập Quốc:???