Sao em lại xinh như thế

Thời trẻ, Quý Lập Quốc bị hấp dẫn bởi diện mạo của Đồng Nhu đầu tiên, sau đó là sự ôn nhu của bà.
Đồng Nhu Đồng Nhu, chữ “Nhu” này thật sự rất hợp với bà.
Kết hôn đã nhiều năm nhưng Đồng Nhu vẫn giữ tính cách ôn hòa dịu dàng, Quý Lập Quốc cũng đối xử với bà rất tốt, khiến cho bà hiện giờ đã năm mươi tuổi nhưng vẫn còn giữ tâm tính của cô gái nhỏ hồi hai mươi.
Quý Lập Quốc không đọc báo nổi nữa, ông gấp lại rồi đặt trên bàn trà.
“Gần đây em lại xem phim gì thế?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đồng Nhu buồn bực nói: “Tôi không xem phim.”
Quý Lập Quốc khó hiểu: “Vậy em nhất quyết phải làm một người mẹ không nói lý để làm gì?”
Đồng Nhu thở dài: “Tối qua tôi gọi điện cho Quý Trạm.”
Chỉ một câu thôi Quý Lập Quốc đã biết Đồng Nhu làm gì.
Ông kéo tay Đồng Nhu, nắm tay bà trong tay mình vỗ về: “Quý Trạm thích làm gì thì cứ để nó làm, chuyện công ty anh vẫn lo được, huống chi năm sau Quý Thanh sẽ đến công ty thực tập, em để Quý Trạm nhọc lòng làm gì.”
“Còn không phải tôi lo cho ông à.” Đồng Nhu lập tức đỏ mắt: “Rất nhiều hôm tôi tỉnh dậy lúc nửa đêm ông đều không ở bên cạnh, tôi biết ông sợ quấy rầy tôi, sợ tôi lo nên lần nào ho khan cũng đi ra ngoài, tôi không ngốc, chẳng lẽ chồng mình bị bệnh lại không nhận ra?”
Quý Lập Quốc sợ nhất khi Đồng Nhu khóc.
“Haizz, em xem bản thân đã bao nhiêu tuổi rồi mà nói khóc là khóc luôn được.” Quý Lập Quốc vội vàng lấy giấy lau mắt giúp Đồng Nhu.
Đồng Nhu trừng mắt: “Sao trước kia tôi lại gả cho ông cơ chứ!”
Quý Lập Quốc cười: “Vậy mà gả rồi.”
Tâm trạng Đồng Nhu đến nhanh mà đi cũng nhanh, sau khi lau nước mắt xong cảm xúc đã tốt lên không ít: “Tôi không bắt Quý Trạm đóng công ty của nó, tôi chỉ muốn nó về lại một khoảng thời gian, chờ ông khỏe lên nó về lại công ty nó cũng được.”
“Không được.” Quý Lập Quốc không đồng ý: “Vốn dĩ Quý Trạm không quan tâm đến Quý thị, em bắt nó trở về như thế nó có vui vẻ không? Thêm nữa Quý Trạm phải để ý đến việc của hai công ty, quá mệt, nó có thể không oán trách sao.”
Đồng Nhu lẩm bẩm: “Cái này không được cái kia cũng không được, ông nói xem phải làm sao mới được..”
Quý Lập Quốc nhàn nhạt nói: “Giữ nguyên hiện trạng.”
Đồng Nhu tức đến xì khói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ai đã chọc giận Đồng đại mỹ nhân của chúng ta thế ~”
Giọng nói mang theo ý chế nhạo của Quý Trạm vang lên, Đồng Nhu và Quý Lập Quốc đồng loạt nhìn theo.
Đồng Nhu trừng mắt nhìn Quý Lập Quốc, lên án với Quý Trạm: “Cha con! Ông ấy chọc giận mẹ!”
Nói rồi Đồng Nhu đứng dậy đi về phía Quý Trạm.
Nguyên Nhất Nhất đứng bên cạnh Quý Trạm chào hỏi Đồng Nhu: “Con chào dì Đồng ạ.”
Sau đó cô lại nhìn về phía Quý Lập Quốc: “Con chào chú Quý, dạo này cơ thể chú có tốt hơn không ạ?”

Quý Lập Quốc gật đầu: “Vốn không có chuyện gì đâu, dì Đồng của con làm quá lên ấy mà.”
Đồng Nhu lập tức quay đầu trừng mắt nhìn Quý Lập Quốc, sau đó lôi kéo tay Nguyên Nhất Nhất: “Nhất Nhất lại đây, dì đã chuẩn bị đồ con thích rồi.”
Nguyên Nhất Nhất bị Đồng Nhu kéo đi, trên đường đi đến phòng bếp vẫn có tiếng nói chuyện mơ hồ truyền đến.
“Nhất Nhất, sao dạo này con lại gầy đi rồi? Như vậy không được đâu.”
“Dì đã dặn dì Tưởng làm mấy món đồ ngọt con thích ăn rồi, mới làm xong thôi, con phải ăn nhiều một chút đó.”
Nguyên Nhất Nhất cười gật đầu: “Con cảm ơn dì Đồng ~”
“Cảm ơn cái gì, con là bạn gái A Trạm, cũng chính là con dâu của dì rồi, mà con dâu cũng như con gái dì thôi.”
Quý Lập Quốc chỉ nghe vài câu như vậy, hai người họ đã đi đến phòng bếp, hơn nữa còn đóng cửa lại.
Quý Trạm ngồi đối diện Quý Lập Quốc: “Cha, cơ thể cha thế nào rồi, có khỏe không?”
“Cha thật sự không sao.” Quý Lập Quốc bất đắc dĩ nói: “Gần đây nhiệt độ thất thường nên cha hơi ho, cha đã cố gắng giấu mẹ con rồi mà bà ấy vẫn phát hiện ra, còn gọi con về.”
Quý Trạm bật cười: “Mẹ chỉ lo lắng cho cha thôi.”
“Quý Trạm, tối qua mẹ gọi điện thoại cho con ngoại trừ nói việc công ty còn nói gì nữa không?”
“Thì... hỏi con định khi nào kết hôn.”
“Khó trách.” Quý Lập Quốc nheo mắt nhìn về phía phòng bếp, trong mắt tràn ngập ý cười.
Quý Trạm tò mò: “Sao vậy cha? Mẹ nói gì với cha ạ?”
Quý Lập Quốc gật đầu nhìn phòng bếp: “Trước khi các con đến, mẹ con còn hỏi cha là làm cách nào để trở thành người mẹ không nói lý đấy.”
“Hả?” Quý Trạm đột nhiên có chút không đoán được ý của Đồng Nhu: “Mẹ... có ý gì vậy?”
Quý Lập Quốc hiểu Đồng Nhu nhất: “Còn có thể là ý gì, không nói lý có nghĩa là chơi xấu giục các con kết hôn, muốn ôm cháu gái sớm một chút.”
Quý Trạm không nhịn được bật cười.
Quý Lập Quốc nói: “Quý Trạm, đừng nghe mẹ nhắc mãi mà vội quyết định, hôn nhân là chuyện cả đời, con đừng vì làm cha mẹ vui mà không công bằng với Nhất Nhất, biết không?”
“Con biết.” Quý Trạm gật đầu: “Hôm qua con đã nói với Nhất Nhất rồi, con hy vọng bọn con kết hôn với nhau là vì cả hai muốn kết hôn chứ không phải vì những yếu tố bên ngoài.”
Quý Lập Quốc tán đồng: “Như vậy là đúng rồi, cuộc đời này cha mẹ không cầu mong gì nhiều, chỉ hy vọng hai anh em bọn con có thể làm chuyện mình thích, có thể sống thật vui vẻ.”
“Con hiểu, cha.”

So với hồi còn trẻ thì hiện tại Quý Lập Quốc nghiêm túc hơn rất nhiều nhưng ông đối xử với hai đứa con mình rất tốt, vô cùng tôn trọng suy nghĩ nguyện vọng cá nhân của bọn họ.
Lúc trước khi Quý Trạm nói muốn làm văn trên internet mà không muốn kế thừa công ty, Đồng Nhu không tán thành nhưng Quý Lập Quốc không nói hai lời đã để cho Quý Trạm làm, không cần băn khoăn chuyện khác.
Em trai Quý Thanh lúc ấy mới chín tuổi nhưng đã hiểu rõ rất nhiều chuyện.

Quý Thanh còn nói với Quý Trạm, anh trai nhất định phải làm điều mình thích, công ty cậu ấy sẽ lo.
Cả nhà có bốn người, ngoại trừ Quý Trạm chọc tức Đồng Nhu thì hai người còn lại đều tán thành quyết định của anh.
Đồng Nhu tức điên lên, bà nói thẳng cả ba người đều cùng họ với nhau, còn bà là người khác họ nên không chen chân vào được.
Chỉ một câu này đã khiến ba cha con nhà họ Quý dỗ dành Đồng Nhu khoảng nửa tháng mới tốt lên.
Kể từ đó Đồng Nhu không bao giờ can thiệp vào chuyện của Quý Trạm, Quý Trạm cũng không can thiệp vào ý kiến của bà nữa.
Mà bà cũng suy nghĩ cẩn thận, con cháu có hạnh phúc của con cháu, bà cứ sống thoải mái là được.
Chờ sau này khi lớn tuổi hơn một chút, Đồng Nhu bắt đầu cảm thấy may mắn—ít nhiều gì năm đó cũng nghĩ thông, không quan tâm nhiều như vậy.

Đồng Nhu kéo Nguyên Nhất Nhất vào phòng bếp, dì Tưởng đang gọt trái cây.
“Nguyên tiểu thư đến rồi.”
Nguyên Nhất Nhất cười chào hỏi: “Con chào dì Tưởng.”
“A, chào Nguyên tiểu thư.” Dì Tưởng đặt đĩa trái cây đã chuẩn bị sẵn lên bàn, sau đó lại lấy điểm tâm ngọt trong tủ lạnh ra: “Đây là bánh redvelvet cô thích, buổi sáng tôi mới làm xong đó.”
Nguyên Nhất Nhất nhận lấy: “Cảm ơn dì Tưởng, cảm ơn dì Đồng.”
“Nhất Nhất, mau ngồi xuống.” Đồng Nhu ngồi cạnh bàn ăn vẫy vẫy tay với cô.
“Phu nhân, bà muốn vị nào ạ?”
Đồng Nhu suy ngẫm một chút: “Cho tôi một tách trà đậu đỏ, tiện dì lấy trà hoa đến đây nhé!”
“Được ạ.”
Nguyên Nhất Nhất có chút dở khóc dở cười: “Dì Đồng, chúng ta đang dùng tiệc trà sáng sao.”
Đồng Nhu sửng sốt rồi bật cười thành tiếng.
“Đúng vậy, tiệc trà buổi sáng.” Đồng Nhu gật đầu: “Dì sợ Quý Trạm ăn cơm trưa xong là đi luôn, tiệc trà chiều sẽ không thể uống cùng con nên đổi thành buổi sáng.”
Nói đến đây Đồng Nhu mới nhớ: “Nhất Nhất, con ăn sáng lúc mấy giờ vậy? Nếu mới ăn xong, ăn mấy cái này không nổi thì đừng cố.”
Nguyên Nhất Nhất lắc đầu: “Sáng nay chưa đến bảy giờ con đã ăn sáng rồi.”
“Vậy tốt.” Đồng Nhu thở phào nhẹ nhõm: “Cũng tại dì, quên mất mấy người trẻ tuổi ăn sáng khá muộn.”
Nguyên Nhất Nhất nhìn bộ dáng áy náy của Đồng Nhu bèn nói: “Dì Đồng, lát nữa con có thể mang một chút đi không?”
“Đương nhiên là được.” Nháy mắt Đồng Nhu thần thái tươi tắn hơn: “Dì dặn dì Tưởng làm thêm mấy vị nữa, đều là những vị con thích, ở lại một hai ngày cũng không có vấn đề gì.”
“Được ạ ~ cảm ơn dì Đồng.”

Đồng Nhu chống một tay lên cằm của mình: “Nhất Nhất, con mau ăn thử xem, dì Tưởng nói lần này đổi nguyên liệu khác, con thử xem sao.”
“Được ạ.”
Nguyên Nhất Nhất hơi cúi đầu, dùng nĩa chọc một miếng bánh kem cho vào trong miệng.
“Thế nào? Ăn ngon không?”
Nguyên Nhất Nhất từ từ cảm nhận rồi mới nuốt xuống, cô gật đầu khen: “Ngon, vô cùng ngon ạ.”
“Nếu ngon thì con ăn nhiều một chút.”
“Vâng ạ.”
Đồng Nhu chống cằm nhìn Nguyên Nhất Nhất ăn bánh ngọt, trong lòng thầm cảm khái, có con gái cũng thật tốt, nếu bà mà có con gái thì đảm bảo con gái bà sẽ là công chúa nhỏ!
Giờ phút này nếu có mặt Quý Lập Quốc, ông chắc chắn sẽ cười nhạo Đồng Nhu, buổi sáng còn muốn học cách làm người mẹ không nói lý để giục kết hôn vậy mà bây giờ đã hoàn toàn vứt suy nghĩ kia ra sau đầu.
Phụ nữ biến hóa thật nhanh.
Đồng Nhu thấy Nguyên Nhất Nhất ăn được kha khá bèn tự nhiên gọi cô: “Nhất Nhất.”
“Dạ?” Nguyên Nhất Nhất ngước mắt.
Đồng Nhu cười nhạt: “Con với Quý Trạm định khi nào kết hôn?”
Nguyên Nhất Nhất lập tức trừng lớn mắt, một miếng bánh kem mắc ở cổ họng, lên không lên được xuống không xuống được.
“Đây!!!” Đồng Nhu vội vàng đẩy trà hoa qua: “Uống đi con.”
Nguyên Nhất Nhất sau khi uống hai ngụm lớn cảm giác như trút được gánh nặng.
Gần đây không biết cô bị sao, thường xuyên bị nghẹn.
“Làm sao thế?” Quý Trạm vừa mới đẩy cửa đã nhìn thấy khóe mắt đỏ hoe của thiếu nữ.
Quý Trạm bước nhanh đến bên người Nguyên Nhất Nhất, đầu ngón tay vuốt ve khóe mắt cô: “Sao lại khóc.”
Nguyên Nhất Nhất lắc đầu, giọng nói khàn khàn: “Em bị nghẹn.”
Quý Trạm bất đắc dĩ chuyển mắt nhìn về phía Đồng Nhu: “Mẹ, có phải mẹ nói gì kì quái với Nguyên Nguyên không?”
Nếu như ở nhà bình thường, con trai vì bạn gái mà nói lại mẹ thì hiển nhiên người mẹ sẽ không vui, thậm chí còn giận cá chém thớt với người bạn gái.
Nhưng Đồng Nhu thì không.
Khi Quý Trạm che chở Nguyên Nhất Nhất đã chứng minh anh là người có trách nhiệm, là người đàn ông sẽ bảo vệ tốt bạn gái của mình.
Theo góc nhìn của Đồng Nhu, đây là ưu điểm của Quý Trạm.
Đồng Nhu cười tủm tỉm: “Hây da, mẹ chỉ hỏi một chút là khi nào bọn con kết hôn thôi.”
“Mẹ, mẹ lại vậy rồi.”
Đồng Nhu bĩu môi giơ tay lên: “Được được được, mẹ không nói nữa, mẹ đi tìm cha con hỏi xem suốt thời gian vừa nãy hai người đã nói chuyện gì.”
Quý Trạm bật cười: “Mẹ đi đi”
Dù sao cũng là kết quả giống nhau, Quý Trạm nghĩ.
Nguyên Nhất Nhất nhẹ nhàng giật áo Quý Trạm, cô nhíu mày: “Anh không được nói như vậy với dì, dì sẽ không vui đâu.”

Quý Trạm xoa xoa đầu cô: “Không sao đâu, mẹ anh hiểu mà.”
“Nhưng mà...”
Quý Trạm nắm lấy tay Nguyên Nhất Nhất: “Đi, đi đến phòng anh nghỉ ngơi một lát.”
“Chú Quý và dì Đồng còn ở bên ngoài mà.”
“Không sao.” Quý Trạm đứng lên: “Mẹ anh chắc chắn truy tìm xem anh có đánh lén trước mặt cha không, chúng ta có thể an tĩnh trong chốc lát.”
Nguyên Nhất Nhất bật cười: “A Trạm!”
Quý Trạm cong môi kéo Nguyên Nhất Nhất ra khỏi phòng bếp.

Phòng của Quý Trạm ở tầng ba, phòng của Quý Thanh cách phòng anh một phòng đọc sách, một phòng tắm.
Nguyên Nhất Nhất đã đến phòng Quý Trạm mấy lần nên vừa vào phòng cô đã đi thẳng đến giường ngủ của anh, nằm xuống thở hắt ra.
Quý Trạm đóng cửa lại, anh bước đến giường rồi nằm nghiêng bên người Nguyên Nhất Nhất, tay chống đầu: “Mệt sao?”
“Em không mệt.” Nguyên Nhất Nhất lắc đầu, sau đó cô bèn quay đầu đối diện với ánh mắt anh: “Vừa nãy... dì Đồng hỏi đến chuyện kết hôn em hơi hốt hoảng.”
“Đừng lo.” Đầu ngón tay Quý Trạm xoa xoa mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve: “Anh đã nói với cha rồi, tuy rằng mẹ sốt ruột nhưng vẫn tôn trọng quyết định của chúng ta.”
Nguyên Nhất Nhất cười cười, cô xoay người rúc vào lòng ngực Quý Trạm, ôm eo anh, tạm thời yên lòng: “Được.”
Nằm một lúc Nguyên Nhất Nhất đã thấy buồn ngủ.
Quý Trạm thấy thế bèn vỗ về sau lưng cô.
Nguyên Nhất Nhất dần ngủ say.
Chờ cô ngủ rồi Quý Trạm mới nhẹ nhàng đứng dậy kéo rèm xuống để cô ngủ.
Vốn Quý Trạm đang ở trong phòng với Nguyên Nhất Nhất nhưng không lâu sau Đồng Nhu lên tầng gọi anh xuống thư phòng của Quý Lập Quốc.
Lúc đó Quý Trạm hơi dựa vào đầu giường nhắn tin, nghe vậy bèn đặt điện thoại lên tủ đầu giường rồi đi ra ngoài.
Quý Trạm rời đi khoảng một tiếng.
Nguyên Nhất Nhất mơ mơ màng màng đứng lên, đi tới nhà vệ sinh.
Khi đi ra cũng đã tỉnh táo lại mấy phần.
Điện thoại của Quý Trạm đặt trên tủ đầu giường rung hai lần, màn hình sáng lên.
Nguyên Nhất Nhất theo bản năng nhìn qua.
[Số liên hệ: Biên tập...] 
Tác giả có chuyện muốn nói:
Hãy cầu nguyện cho A Trạm!
Điện thoại của tôi sẽ hiển thị đầy đủ tên, nhưng lúc này để A Trạm không bị lộ tẩy, tôi chỉ để hiển thị hai từ đầu tiên~

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận