Mặc dù đã năm năm không gặp nhưng Quý Trạm vẫn nhớ rõ ánh mắt của Khương Hạc mỗi lần muốn đùa dai.
Quý Trạm ho khan một tiếng: “Uống xong ly cuối cùng này thì tan cuộc thôi.”
Khương Hạc cong môi: “Được.”
Nói xong, Khương Hạc dẫn đầu uống rượu trong ly của mình.
Liêu Kinh hô “được” và theo sát phía sau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Trạm là người uống cuối cùng.
Ba người họ úp ngược cái ly, miệng úp xuống, cho hai người kia thấy rằng thực sự không còn một giọt rượu nào.
Nguyên Nhất Nhất cong môi, dù động tác này có hơi trẻ con, nhưng cũng cho thấy ba người bọn họ thật sự rất ăn ý.
Cuối cùng là Quý Trạm thanh toán.
Khương Hạc không hề khách sáo, Liêu Kinh còn đang vắt não tranh giành việc thanh toán, nhưng anh ta chỉ khách sáo ngoài miệng mà thôi, nếu thực sự để Liêu Kinh thanh toán, anh ta sẽ cảm thấy đau lòng đến nỗi ba ngày cũng không thể ngủ ngon.
Quý Trạm gọi người lái xe hộ Liêu Kinh và Khương Hạc, sau khi nhìn xe của họ rời đi, anh mới nắm tay Nguyên Nhất Nhất và chuẩn bị lên xe.
-
Mùa đông năm Nguyên Nhất Nhất tròn mười tám tuổi, cô đã lấy được bằng lái xe, nhưng vì cô luôn ở nhà không thích ra ngoài nên chưa có mua xe.
Sau khi yêu Quý Trạm, để tiện cho việc đi lại của hai người nên anh mới dạy cô lái xe một lần nữa.
Nhưng có một câu nói nói rất đúng, người càng quen thuộc càng thân mật, càng không thích hợp dạy lái xe.
Ngày thường Quý Trạm đối với Nguyên Nhất Nhất có thể nói là ngoan ngoãn phục tùng, cái loại cưng chiều muốn trăng trên bầu trời, chỉ hận không thể hái tặng cho cô một ngôi sao, một câu nặng lời anh cũng không nói được, nhưng lại vấp phải vấn đề dạy lái xe.
Cảm giác lái xe của Nguyên Nhất Nhất không tốt cho lắm, hơn nữa mấy năm nay cô không lái xe, đột nhiên lên xe, cô thậm chí còn quên cả chân phanh.
Trước khi Quý Trạm dạy cô lái xe, Liêu Kinh đã từng khuyên anh rằng dạy bạn gái lái xe sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của hai người, lúc ấy Quý Trạm còn không tin.
Sau đó… Mặt đau quá!
-
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyên Nhất Nhất thắt dây an toàn, giữ vô lăng bằng cả hai tay.
Quý Trạm ngồi ở ghế phụ, nghiêng người, tay phải chống đầu, ánh mắt hơi mờ mịt rơi trên người Nguyên Nhất Nhất.
Lúc ở trong phòng không có cảm giác gì, lúc ra ngoài có lẽ là do gió thổi, Quý Trạm cảm giác được trên người có cồn, lúc nhìn Nguyên Nhất Nhất như có bóng chồng lên.
“A Trạm, em đi nha.” Nguyên Nhất Nhất nhắc nhở.
Ánh mắt Quý Trạm rơi vào bàn tay nắm chặt vô lăng của Nguyên Nhất Nhất, vô thức siết chặt dây an toàn, rượu cũng tỉnh đôi chút.
Quý Trạm gật đầu, thấp giọng dặn dò: “Lái xe từ từ, đừng vội, chú ý an toàn.”
Nguyên Nhất Nhất buồn cười.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Quý Trạm uống say như thế này.
Giờ phút này, vẻ mặt anh nghiêm túc, hai tay nắm chặt dây an toàn, nhìn phía trước không dám chớp mắt, thật sự vô cùng đáng yêu.
Nguyên Nhất Nhất vươn tay xoa đầu Quý Trạm: “A Trạm ngoan, chị đưa em về nhà.”
“Hả? Chị?”
Từ “chị” xoay quanh đầu lưỡi của Quý Trạm làm cho Nguyên Nhất Nhất cảm thấy một cảm giác tê dại từ sống lưng đi lên, lỗ tai muốn mang thai!
Nguyên Nhất Nhất xoa xoa lỗ tai, trong lòng thầm nghĩ nam yêu tinh Quý Trạm uống nhiều rồi cũng không quên trêu ghẹo cô, tức ghê
Suốt quãng đường về nhà, hai mắt Quý Trạm luôn nhìn thẳng về phía trước, trông anh vô cùng căng thẳng.
Nguyên Nhất Nhất cũng bị anh làm cho luống cuống, lúc về đến nhà dừng xe lại, hai lòng bàn tay cô đều là mồ hôi ướt đẫm.
Nguyên Nhất Nhất đỗ xe, cởi dây an toàn rồi xuống xe, sau đó đi vòng qua ghế phụ.
Quý Trạm vẫn duy trì tư thế nắm chặt dây an toàn không hề di chuyển.
Nguyên Nhất Nhất buồn cười, cô cúi người ấn mở dây an toàn nhưng lại không kéo ra được.
Nguyên Nhất Nhất nghiêng đầu: “A Trạm, buông tay nào, chúng ta về đến nhà rồi.”
Quý Trạm nói ừ nhưng lại không chịu buông tay.
Nguyên Nhất Nhất đành bất đắc dĩ, vươn tay ngoắc ngoắc ngón tay của anh, sau vài phút lăn lộn, cuối cùng cô cũng đỡ được Quý Trạm xuống xe.
Sau khi khóa xe cẩn thận, Nguyên Nhất Nhất để Quý Trạm dựa vào mượn lực trên người cô, để cô đỡ anh về nhà.
“Nặng muốn chết, lần sau nếu để cho anh uống nhiều rượu như vậy, em sẽ viết lộn ngược tên mình lại!”
Nguyên Nhất Nhất ngồi ở mép giường, thở hổn hển vì thấm mệt.
Trái lại Quý Trạm đã chìm vào giấc ngủ sâu sau khi nằm trên giường chưa đầy một phút.
Tội nghiệp Nguyên Nhất Nhất phải cởi quần áo và giày cho anh, cởi xong cô đi lấy nước lau mặt và người.
Trong ba năm hẹn hò, đây là lần đầu tiên Quý Trạm uống say như vậy trước mặt Nguyên Nhất Nhất.
Đến khi lau rửa cho Quý Trạm xong đã là mười giờ tối.
Sau khi Nguyên Nhất Nhất tắm rửa sạch sẽ, cô trở lại giường nằm xuống.
Cô tạm thời không cảm thấy buồn ngủ mà cứ nhìn Quý Trạm.
Ngày thường đều là cô cùng Quý Trạm đi vào giấc ngủ, thời gian sau khi ngủ của cô rất ít, có vài lần như vậy, Quý Trạm cũng không có ngoan ngoãn như lúc này.
Nguyên Nhất Nhất cúi đầu hôn lên trán Quý Trạm, cô dùng đầu ngón tay gõ gõ mũi anh, cong môi cười nói: “Anh say rượu thật là phiền phức quá đi~”
Dứt lời, Nguyên Nhất Nhất cười khẽ, sau đó nhéo nhẹ mặt của anh: “Có điều, dù phiền phức nhưng em vẫn thích~”
“Ưm... Nguyên Nguyên...” Quý Trạm lẩm bẩm một tiếng.
Nguyên Nhất Nhất kinh ngạc, lẽ nào anh tỉnh rồi?
Chỉ thấy Quý Trạm từ trong chăn thò tay ra, anh mò mẫm hai lần, chạm vào tay Nguyên Nhất Nhất nhéo vài cái, đưa lên môi hôn hai cái, sau đó kéo tay cô vào trong chăn, áp vào tim sau đó không ngọ nguậy nữa.
Nguyên Nhất Nhất thoáng sửng sốt, sau đó vô thức cong mày.
Quý Trạm của cô thực sự quá đáng yêu.
-
Giống như những gì Quý Trạm và Nguyên Nhất Nhất đã nói, vào ngày thứ hai gặp Khương Hạc và Liêu Kinh, Quý Trạm đã trở nên bận rộn.
Liên tục vài ngày, Quý Trạm chỉ có thể nhân lúc ăn cơm để gọi video với Nguyên Nhất Nhất, mỗi ngày anh chỉ ngủ ba hoặc bốn tiếng.
Nguyên Nhất Nhất xót Quý Trạm, mỗi lần cô nhìn vào khuôn mặt gầy đi rõ ràng của anh qua màn hình, cô ước mình có thể xuyên qua màn hình và ấn Quý Trạm đi ngủ.
Nguyên Nhất Nhất tự nhủ, ít làm phiền Quý Trạm thôi, cô nghĩ nếu mình bớt thời gian đi tìm anh, có lẽ anh có thể xử lý tốt văn kiện và nghỉ ngơi sớm hơn.
Nguyên Nhất Nhất không ở bên bạn trai thì cũng chẳng nhàn rỗi chút nào, cô ở nhà viết đại cương truyện mới, lưu bản thảo và sửa lại truyện, thời gian trôi qua rất nhanh.
Đảo mắt một cái, Quý Trạm và Nguyên Nhất Nhất đã hơn nửa tháng không gặp, một tuần trước Quý Trạm đi nơi khác công tác, ba ngày liền không gọi video.
“Haiz.” Nguyên Nhất Nhất ngồi trước cửa sổ sát đất, ngẩng đầu nhìn trời, dùng ngón tay viết linh tinh trên tấm kính, trong miệng lẩm bẩm: “Người yêu của em hỡi, rốt cuộc là anh đi đâu thế~”
Nguyên Nhất Nhất mếu máo: “Rõ ràng là ở cùng một thành phố, hơn nữa nhà cũng không xa, nhưng lại đột nhiên sinh ra cảm giác yêu xa, thật là...”
“Ding dong~”
Chuông cửa nhà Nguyên Nhất Nhất đột nhiên vang lên.
Cô sửng sốt, quay đầu nhìn thử.
“Cốc cốc cốc!”
Người gõ cửa có chút gấp gáp, chuông cửa vừa mới vang lên mà đã gõ cửa mấy lần.
Nguyên Nhất Nhất nhíu mày, đứng dậy đi mở cửa: “Ai vậy?”
“Là tớ, Chung Tịnh.”
Nguyên Nhất Nhất trợn mắt, mở cửa ra, một tay chống ở trên cửa: “Cậu còn biết tới hả?”
Chung Tịnh ở ngoài cửa nhìn Nguyên Nhất Nhất một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt rơi trên cánh tay đang chặn cửa của cô: “Cậu không định cho tớ vào sao?”
Nguyên Nhất Nhất khẽ hừ một tiếng, khoanh tay trước ngực, một chân để ở trên cửa: “Bặt vô âm tín hơn nửa tháng rồi, còn muốn vào nhà của tớ? Cậu nghĩ hay quá ha.”
Chung Tịnh cười cười: “Nhất Nhất, tớ sai rồi.”
Nói rồi Chung Tịnh giơ tay lắc lắc túi đồ trên tay cô ấy: “Tớ mua đồ ăn vặt cậu thích ăn nhất để đền tội với cậu nè~”
Nguyên Nhất Nhất hừ một tiếng: “Tớ sẽ không dễ dàng tha thứ cho cậu đâu.”
Ngoài miệng nói vậy nhưng Nguyên Nhất Nhất vẫn cầm lấy túi từ trong tay Chung Tịnh, sau đó xoay người đi vào nhà.
Chung Tịnh mím môi cười.
Bằng lòng cho cô ấy vào thì tất nhiên là không có việc gì rồi.
Nguyên Nhất Nhất xách túi đồ ăn đi thẳng đến cửa sổ sát đất ngồi xuống.
Chung Tịnh xỏ dép lê đi tới, nhìn chiếc thảm nhung và chiếc gối lớn trước cửa sổ sát đất, cô ấy vô cùng kinh ngạc: “Cậu định sống ở chỗ này à?”
Nguyên Nhất Nhất ngồi xuống, kéo gối ôm vào trong lòng, cúi đầu, tâm trạng không vui lắm, nhỏ giọng nói: “Tớ nhớ người yêu.”
Chung Tịnh buồn cười: “Nhớ anh ấy thì cậu đi tìm anh ấy đi! Gần vậy mà.”
Nguyên Nhất Nhất buồn bã nói: “Anh ấy đi công tác, mấy ngày nữa mới về được.”
“À...” Chung Tịnh dừng một chút, sau đó nói: “Buổi tối tớ ở lại cùng cậu.”
“Không cần đâu.” Nguyên Nhất Nhất thẳng thừng từ chối.
Chung Tịnh buồn bã: “Nhất Nhất, chúng ta đã lâu không ngủ cùng nhau rồi.”
Nguyên Nhất Nhất ghét bỏ xua tay: “Tớ chỉ muốn ngủ với bạn trai của tớ thôi.”
“Phụt!”
Trong mắt Chung Tịnh tràn đầy vẻ không thể tin nổi, Nguyên Nhất Nhất sẽ mấy lời như vậy sao?
Nguyên Nhất Nhất liếc cô ấy một cái: “Tớ ăn ngay nói thật thôi mà.”
“Cậu nói thế nghĩa là đây là lần đầu tiên cậu và Quý Trạm xa nhau lâu như vậy đúng không?”
Nguyên Nhất Nhất gật đầu: “Đúng vậy, đây là lần đầu tiên bọn tớ tách ra lâu như vậy, không gặp mặt luôn.”
Chung Tịnh cười xấu xa: “Cảm nhận được cái gì gọi là tiểu biệt thắng tân hôn chưa?”
Nguyên Nhất Nhất thở dài.
“Đúng rồi Nhất Nhất, cậu muốn viết truyện mới sao?”
“Đúng vậy.” Nguyên Nhất Nhất mở hộp bánh quy ra: “Cuối tháng.”
Chung Tịnh dựa lưng vào kính, khẽ cau mày: “Cuối cùng cũng hạ quyết tâm đổi kênh rồi?”
“Thử xem sao.” Nguyên Nhất Nhất nhún nhún vai: “Tốt thì tốt, tệ thì có thể tệ đến mức nào đây?”
Chung Tịnh vỗ tay: “Có vẻ cũng không uổng công chị Trạm Nhi rồi.”
Nguyên Nhất Nhất cười khẽ: “Không phải, là A Trạm khuyên tớ đó.”
Chung Tịnh: “...”
“Hừ, vừa rồi tớ chưa nói cái gì cả.”
Nguyên Nhất Nhất tìm một hộp sữa chua ném cho Chung Tịnh: “Chuyện của tớ nói xong rồi, có phải đến lượt cậu hay không?”
Tay cắm ống hút của Chung Tịnh dừng lại, trong vòng một hai giây đã trở lại bình thường.
“Tớ thì có chuyện gì chứ.” Chung Tịnh nhướng mày, cố gắng hết sức để che giấu cảm xúc của mình.
Nguyên Nhất Nhất cau mày, bình tĩnh nhìn cô ấy.
Vài giây sau, Chung Tịnh đột nhiên quay lại, đối mặt với cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh mắt Nguyên Nhất Nhất lơ đãng rơi vào gáy của cô ấy, nơi cổ áo không che đậy có chút vết bầm tím.
Đồng tử Nguyên Nhất Nhất co chặt, đột nhiên đưa tay kéo quần áo Chung Tịnh.
“Nhất Nhất!” Chung Tịnh hét lớn một tiếng, giơ tay che lại.
Nhưng Nguyên Nhất Nhất nhanh tay, trực tiếp vén áo sơ mi của cô ấy từ bên dưới lên.
Khi làn da tiếp xúc với không khí, trong nháy mắt cảm thấy mát lạnh.
Cơ thể Chung Tịnh cứng đờ.
Nước mắt của Nguyên Nhất Nhất rơi xuống.
Làn da trên lưng của Chung Tịnh có từng mảnh bầm tím, vết ngón tay do bị véo, nơi bị móng tay cạo vào chảy máu đã kết vảy, còn có hai ba chỗ, như thể là bị quất.
Cô không thể tin vào mắt mình, xã hội ngày nay, vậy mà...
Nguyên Nhất Nhất buông quần áo xuống, nắm bả vai Chung Tịnh, xoay cô ấy lại.
Nguyên Nhất Nhất kích động: “Ông ta lại đánh cậu hả? Nhiều ngày như vậy cậu không xuất hiện, có phải là do ông ta lại đánh cậu đúng không?”
Chung Tịnh nhào vào lồng ngực của Nguyên Nhất Nhất rồi khóc lớn.
“Nhất Nhất, tớ phải làm sao bây giờ? Tớ thực sự không thể chịu đựng được nữa. Tớ muốn gọi cảnh sát, nhưng mẹ tớ luôn nhắc nhở tớ rằng ông ta là ba tớ. Tớ thực sự, thực sự thà rằng mình không đến thế giới này. Tại sao, tại sao lại đối xử với tớ như vậy!”
Chung Tịnh khóc đến ngạt thở, Nguyên Nhất Nhất cố gắng chịu đựng và dỗ dành cô ấy.
“Tịnh Tịnh, Tịnh Tịnh, cậu đừng sợ, Nhất Nhất ở đây, tớ sẽ ở bên cạnh cậu.”
Nguyên Nhất Nhất cắn răng.
Cô nhất định phải bảo vệ Chung Tịnh thật tốt, tên khốn đó... vậy mà lại đánh Tịnh Tịnh đau như vậy...