Tạ Tuệ An vốn đã tức giận đến váng đầu nên khi mắng chửi người cũng không có đầu óc, bị chỉ ra chỗ sơ hở càng thêm tức giận.
Nữ sứ sai vặt bên người không ai có thể ngăn được nàng ấy, nàng ấy hung hăng đâm một kiếm ra ngoài.
Một kiếm này lại bị người ra tay ngăn cản.
Ngay sau đó quản gia hô to một câu, phá vỡ cục diện giằng co trong viện: "Chủ quân đã trở lại.”
Trường Ninh công Tạ Quân đã xuyên qua Nhị Tiến viện, ông ta mặc thiền y trắng, phía sau chỉ mang theo hai gã thị vệ thiếp thân, giảm bớt phô trương vốn nên có, nhưng trên mặt vẫn có thể nhìn ra uy nghiêm.
“Chủ quân.”
“Phụ thân.”
Mọi người trong viện nhao nhao hành lễ.
Lục Cẩm Tú nhìn thấy Tạ Quân trở về, trong mắt cũng không nhịn được chảy lệ nóng… Thật tốt quá, trong nhà hỗn loạn này cuối cùng cũng có trụ cột rồi.
Ánh mắt Tạ Quân ôn hòa quét qua mọi người trong nhà, cuối cùng rơi vào trên người Tạ Khước Sơn.
Trong nháy mắt, ánh mắt lạnh xuống, trên mặt thậm chí có vài phần sát khí.
“Phụ thân.”
Tạ Khước Sơn không kiêu ngạo không siểm nịnh hành lễ với Tạ Quân.
Tạ Quân trước khi vào nhà đã nghe quản gia nói qua một lượt chuyện xảy ra mấy ngày nay, trong lòng đã biết được đại khái.
“Nếu đã là sứ giả người Kỳ, ở lại Vọng Tuyết Ổ ta làm gì?”
“Phụ thân, nhi tử về quê, tất nhiên là muốn ở nhà .”
“Tạ gia ta đời đời trung lương, không có hạng người bán nước đi theo địch.”
“Nhi tử từ nhỏ chưa được phụ thân dạy bảo, cũng không biết người Tạ gia nên là người như thế nào.”
Tạ Quân dừng một chốc, thớ thịt trên mặt hơi co giật, đây chính là bộ dáng tức giận nhưng cực lực nhịn xuống.
“Ngươi nói là, ngươi phạm tội là tại Tạ Quân ta không dạy dỗ ngươi đàng hoàng?”
“Nhi tử không hề nói như vậy.”
Tạ Quân cười lạnh một tiếng: "Được, ngươi muốn về Tạ gia, vậy phải nghe quy củ của Tạ gia.”
“Phụ thân dạy rất đúng.”
Thanh âm Tạ Quân lạnh như băng, nhìn nhi tử của mình như nhìn kẻ thù.
Mở từ đường, thỉnh gia pháp.
——
Nam Y vừa mới giấu mình dưới bàn thờ, hàng người đã trùng trùng điệp điệp đi vào từ đường.
Nam Y không dám nhìn ra ngoài, chỉ có thể nín thở nghe động tĩnh bên ngoài.
"Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, hôm nay nếu ngươi là sứ giả của người Kỳ, trên dưới Tạ thị đều kính sợ ngươi ba phần, nhưng cũng mời ngươi trở lại nơi ngươi nên ở, nếu ngươi muốn ở lại Tuyết Ổ làm con cháu Tạ thị, vậy trước tiên lĩnh phạt nhận tội ở trước mặt tổ tông."
“Nhi tử cam nguyện chịu phạt.”
Tạ Khước Sơn vén áo bào quỳ xuống trong từ đường.
Nghe được thanh âm Tạ Khước Sơn, Nam Y cả kinh, do dự một chút vẫn nhẹ nhàng đẩy một góc khăn trải bàn ra, từ trong khe hở nhìn ra ngoài.
Cho dù ở trong biến cố nào, Tạ Khước Sơn vĩnh viễn vẫn mang vẻ mặt không gợn sóng kia.
Tạ Quân có chút tức giận hô một tiếng: "Cởi áo!”
Hai gã sai vặt tiến lên cởi áo Tạ Khước Sơn.
Nam Y có chút kinh hồn bạt vía, ngay cả nàng cũng cảm nhận được cơn giận lôi đình, sợ tức giận như vậy sẽ ảnh hưởng đến mình, vội vàng thu tay về trốn trở lại trong bóng tối.
Sau đó bên ngoài truyền đến tiếng gậy gỗ đánh vào da thịt.
Gậy gỗ đập rất nặng, mỗi một gậy đều phát ra một tiếng da tróc thịt bong trầm đục.
Người chịu hình phạt lại không lên tiếng.
Hắn không đau ư?
Nam Y xoắn chặt góc áo trong tay.
Trượng không rơi ở trên người nàng, lại không có liên quan gì đến nàng, có người có thể chế trụ đại ma đầu, nàng hẳn phải vui sướng khi người gặp họa mới đúng, nhưng tại sao nàng phải khẩn trương như thế?
Ma xui quỷ khiến, Nam Y lại xốc lên một góc khe hở nhìn ra ngoài.
Tạ Khước Sơn trần thân trên nằm sấp trên ghế dài.
Tay hắn nắm chặt mép ghế dài, mu bàn tay gần như nổi gân xanh.
Hắn cúi đầu, thái dương rậm rạp mồ hôi lạnh, cho dù ngày thường là người bình tĩnh đến đâu, giờ phút này trên mặt cũng không khắc chế được đau đớn.
Sau lưng hắn toàn là vết máu nhìn thấy mà giật mình, nhưng hắn vẫn không lên tiếng như cũ.
Trong từ đường không ai dám nói một tiếng, cho dù Tạ Tuệ An cũng bị cảnh tượng này đánh sâu, biểu cảm trên mặt từ ngay từ đầu từ sảng khoái vui sướng biến thành dần dần có chút không đành lòng.
Nàng ấy muốn nói gì đó lại bị Lục Cẩm Tú ngăn lại.
Lục Cẩm Tú cảnh cáo nhìn nàng ấy một cái, sau đó lắc đầu.
Tạ Tuệ An chỉ có thể đè xuống lời nói trong miệng.
Lục Cẩm Tú lui về sau đám người, lén lút ra khỏi từ đường.
Ánh mắt Tạ Khước Sơn vốn cố định ở một chỗ, tất cả lực chú ý đều bị ý chí của hắn gắt gao khống chế được, nhưng lại một trượng nặng nề giáng xuống làm hắn rốt cục không nhịn được rên rỉ một tiếng, ánh mắt cũng tan rã bay tới nơi khác.
Hắn bỗng nhiên nhìn thấy phía sau khe hở của khăn trải bàn có một đôi mắt, cặp mắt kia đang nhìn hắn.
Hắn lại nhìn không thấu đôi mắt trong suốt thấy đáy này.
Bọn họ cứ nhìn nhau như vậy, trong toàn bộ từ đường ồn ào náo động, chỉ có hắn biết sự tồn tại của nàng, cũng chỉ có nàng chính diện thấy được sự yếu đuối trong mắt hắn.
Bọn họ ở một khoảng cách an toàn không ai làm tổn thương được ai, giờ phút này bọn họ lại bình đẳng, giống như hai người chết đuối cùng trầm luân.
Có lẽ là trên người quá đau, trong đầu hắn bỗng nhiên hiện lên một ý niệm hoang đường, nếu như nhân gian khổ như vậy, nếu như Tây Phương Cực Lạc là một âm mưu, vậy hắn muốn lôi kéo nàng cùng nhau rơi xuống địa ngục.
Bang một tiếng, gậy gỗ bị đánh gãy.
Tạ Quân đứng im bất động, phân phó hai bên: "Tiếp tục.”
Tạ Khước Sơn thở hổn hển, trong miệng hàm chứa mùi máu tươi nồng đậm nhưng lại nở nụ cười.
“Phụ thân muốn đánh chết con sao?”
“Nghịch tử ngươi chết ngàn vạn lần cũng không đủ tạ tội trước mặt tổ tông!”
“Hổ dữ còn chưa ăn thịt con, phụ thân có mặt mũi đi gặp tổ tông sao?”
“Tiếp tục!”
Đám sai vặt cũng có chút do dự, nhưng chủ quân phân phó như thế khiến bọn họ chỉ có thể chấp hành.
Lại giơ trượng gỗ lên nặng nề nện xuống.