Trong chớp mắt biến cố, Nam Y đã đoán được một ít manh mối.
Toàn bộ trên dưới Lịch Đô phủ tôn kính có thừa đối với tộc nhân Tạ thị, ngay cả nữ sứ sai vặt Tạ gia ở bên ngoài cũng sẽ không bị bạc đãi, huống chi là tam thúc Tạ gia còn đang nhậm chức, có chức quan trên người.
Lăng An vương chân trước vừa vào thành, chân sau ông ấy đã bị mang đi, lại nhìn bộ dáng khẩn trương của Tạ Tuệ An như thế, chỉ sợ Tạ Chú cũng là người của Bỉnh Chúc Tư.
Tin tức nhanh thế đã đến chỗ người Kỳ, nhất định nội bộ Bỉnh Chúc Tư đã xảy ra vấn đề, mà điều này vừa vặn không mưu mà hợp với tin tức nàng nắm giữ được.
Cuộc đời của nàng bắt đầu xảy ra biến hóa long trời lở đất từ khi trộm hà bao của Tạ Khước Sơn, gặp phải Bàng Ngộ, mà nàng trải qua nhiều đau khổ cùng khúc chiết như vậy mới tìm được đường sống trong chỗ chết, cũng bởi vậy trong tay nắm được một chút lợi thế bé nhỏ không đáng kể, nàng muốn dùng những lợi thế này thật tốt để giúp mình đạt được tín nhiệm của Tạ gia.
Nam Y nghiêng mặt nhìn về phía Tạ Tuệ An, ánh mắt lo lắng của nàng ấy theo sát bóng dáng Tạ Chú bị mang đi.
Nam Y tiến lên, giữ chặt tay Tạ Tuệ An.
"Lục cô nương, ngươi cũng biết, kế hoạch lúc trước tiếp ứng Lăng An Vương trong Hổ Quỳ Sơn cũng bị tiết lộ cho người Kỳ.
Nếu không phải ta kịp thời thông báo cho Lăng An Vương, bọn họ ắt hẳn đã bị người Kỳ bắt.
Trong các ngươi, chắc chắn có một nội gián."
Tạ Tuệ An khiếp sợ: "Không ngờ nội bộ chúng ta đã sớm bị lộ tiếng gió giống như cái sàng, mà ta lại hồn nhiên không phát hiện ra.
Tẩu tẩu, làm sao tẩu biết được?”
“Ta...!tất nhiên là có cách của ta, phải giữ bí mật.”
Tạ Tuệ An im lặng một lúc lâu mới tiêu hóa tin tức này: "Chẳng trách...!Ngày đó đại ca muốn ta phái ra toàn bộ tử sĩ đi tiếp ứng, ta còn tưởng rằng huynh ấy chuyện bé xé ra to.
Khi đó, đại ca hẳn đã nhận ra bên người có nội gián.
Nội gián kia còn bán đứng tam thúc cho người Kỳ, người Kỳ nhất định là muốn lấy được tung tích của Lăng An Vương từ chỗ tam thúc..."
“Lục cô nương, ngươi biết có người nào đã tiếp xúc qua tin tức này không? Ngươi cảm thấy ai khả nghi nhất?”
Tạ Tuệ An mờ mịt nhìn Nam Y, lắc đầu: "Ta chỉ giúp đại ca chạy chuyện bên ngoài, huynh ấy đặt ra kế hoạch như thế nào, đã nói với ai, từ trước đến nay ta đều lười hỏi đến.
Sau khi đại ca chết, Bỉnh Chúc Tư ở Lịch Đô phủ cũng như quần long mất đầu, may mắn tẩu tẩu truyền ra tin tức chúng ta mới có thể tiếp ứng Lăng An vương vào thành.
Kế hoạch mà mỗi người phải chấp hành rất nhiều, mỗi người trong khâu đều có thể là nội gián nên ta cũng khó có thể kết luận.”
Nam Y nhướng mày, bỗng nhiên nghĩ đến Tạ Tuệ An là người đầu óc đơn giản, nàng ấy có thể nhận nàng thành "Nhạn", vậy những người khác sẽ không hoài nghi thân phận của nàng sao? Tên nội gián đó sẽ để mắt tới nàng chứ?
Tạ Tuệ An nhìn ra trên mặt Nam Y hoảng sợ, vội vàng giải thích: "Tẩu tẩu yên tâm, đại ca chỉ nói cho ta biết chuyện của 'Nhạn', cũng không ai biết cả.
Ta đã nói với bọn họ, tẩu chính là một quả phụ không muốn chết, hành vi của tẩu là bị ta dẫn dụ, sẽ không có người hoài nghi đến trên người tẩu."
“Đa tạ Lục cô nương.” Nam Y thở phào nhẹ nhõm.
“Tẩu tẩu, hiện giờ chỉ có tẩu ở trong bóng tối, chúng ta đều ở ngoài sáng, cho nên tẩu mới là lá bài chưa lật bất ngờ nhất, cho dù là ta bị bại lộ, ta cũng sẽ giữ kín như bưng thân phận của tẩu.
Lời thề son sắt của Tạ Tuệ An làm cho Nam Y an tâm, nhưng lại mơ hồ có chút không vui.
Trong loạn thế nàng không từ thủ đoạn tự bảo vệ mình, nhưng cũng không muốn nợ nhân tình người ta.
Chính như Bàng Ngộ, nàng cảm động vì đại nghĩa của hắn ta, nhưng cũng sẽ không đi theo đạo của hắn ta, nàng giúp hắn ta đưa ra tin tức hơn phân nửa chỉ bởi vì hắn ta đã liều mạng cho nàng một đường sống, chuyện nàng đã đồng ý với hắn ta, nhất định phải làm được.
Hôm nay đối mặt với Tạ Tuệ An thành khẩn chân thành tha thiết như vậy, Nam Y cũng không cách nào hoàn toàn khoanh tay đứng nhìn, trong phạm vi an toàn, nàng vẫn muốn giúp nàng ấy một phen, tuy rằng nàng cũng không biết mình có thể làm cái gì.
“Lục cô nương, việc cấp bách vẫn là cứu Tam thúc bá ra trước, kế hoạch kế tiếp, trước khi tìm được nội gián nên tận lực không nói cho người khác biết.”
Tạ Tuệ An suy nghĩ một lát, quyết định chủ ý: "Ta đi cầu xin phụ thân.”
Nam Y theo Tạ Tuệ An đi tới chính sảnh Huyền Anh đường, dọc theo đường đi, chẳng biết vì sao cũng hiếm khi nhìn thấy nữ sứ sai vặt, toàn bộ viện lộ ra một luồng hơi thở xơ xác.
Tạ Tuệ An mím môi trầm mặc, chỉ buồn bực đi về phía trước.
Nam Y nhắm mắt theo đuôi đi theo bên người Tạ Tuệ An, trời rét lạnh như thế, sau lưng nàng lại không biết từ lúc nào toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Trong lòng Nam Y bỗng nhiên sinh ra một loại sợ hãi không đáy, một ít chuyện xa xôi...!bắt đầu có liên quan mật thiết với nàng.
Tạ Hành Tái dùng cái chết của chính mình hoàn thành bước đầu tiên của kế hoạch tiếp ứng, nghênh đón Lăng An Vương vào Lịch Đô phủ.
Hắn khiến mình thành đá trải đường, độ quân chủ của hắn đi về phía trước một đoạn đường, hắn rốt cục đã có thể an nghỉ ở trong hoàng thổ.
Lịch Đô phủ cũng bởi vậy mà trở thành một chiến trường cực lớn trong im lặng.
Sắp bắt đầu một ván cờ kịch liệt nhất về sự sống và cái chết của một vị vua trong thành này.
Mà thế đạo tan vỡ, bách quỷ dạ hành, ánh sáng của ánh nến làm sao có thể đợi được tới bình minh?
Nam Y nhất thời cảm thấy mờ mịt, đột nhiên ngẩng đầu lên mới phát hiện hành lang thông tới Huyền Anh Đường đã bị Kỳ Binh ngăn chặn.