Sao Không Đi Cùng Thuyền


Lo lắng đề phòng trong chốc lát, cũng may Tạ Khước Sơn chỉ liếc mắt nhìn đám người.

Ánh mắt bọn họ giao nhau ngắn ngủi, nàng mơ hồ cảm thấy dường như hắn đặc biệt nhìn nàng một cái, nhưng phảng phất như chỉ là ảo giác, hắn đã vội vàng vào trong phòng.
Trong lòng Nam Y lại căng thẳng hơn, đại tội nhân Tạ Khước Sơn này hiện tại đi tới trước mặt Thái phu nhân, đây không phải là đổ thêm dầu vào lửa sao?
Nàng tự nhiên ngóng trông bệnh của Thái phu nhân có thể có chuyển biến tốt đẹp, vậy nàng cũng không cần canh giữ ở trong viện, có thể đi tìm Tạ Tuệ An.

Người Kỳ dùng tam thúc làm mồi nhử bắt người của đảng Bỉnh Chúc Tư, nàng phải mau chóng truyền tin tức này cho Tạ Tuệ An biết.
Nam Y kiễng chân nhìn lại, chỉ có thể xuyên qua bóng người trên giấy cửa sổ mơ hồ nhìn thấy hắn đi vào nội thất.
Thái phu nhân còn có một tia ý thức, nhìn thấy Tạ Khước Sơn tới, dùng sức há miệng, ước chừng là trong cổ họng kẹt một ngụm đờm nên chỉ có thể phát ra âm tiết khàn khàn a a, nói không nên một câu hoàn chỉnh.
Tạ Khước Sơn cầm bàn tay già nua của bà ấy không nói một lời.
Thái phu nhân sốt ruột nhưng biên độ động tác của bà ta đã trở nên cực kỳ yếu ớt, bà ta chỉ có thể nhìn hắn, trong mắt hàm chứa nước mắt vẩn đục chờ mong.
Tạ Khước Sơn biết Tạ thái phu nhân muốn nói gì, bà ta muốn cầu xin hắn hứa hẹn không giết Tạ Chú.
Nhưng hắn không thể cho.
“Bà nội." Hắn nặng nề thở dài: "Người phải sống, ta mới không dám động đến Tam thúc, nếu người chết sẽ không ai bảo vệ được ông ấy.

Còn Thu tỷ nhi cũng sẽ không sống tốt.”
Đồng tử Tạ thái phu nhân chậm rãi phóng đại, tay run rẩy kịch liệt.
Các đại phu thấy tình huống không ổn lập tức vây quanh châm cứu.
Tạ Khước Sơn tự giác lui đến một góc, thân hắn bị khói thuốc hun đầy, hắn cứ đứng như cô hồn như thế.

Ngày hôm nay trôi qua vô cùng dài đằng đẵng dày vò, cho đến khi mặt trời nghiêng về phía tây, cánh cửa Tùng Hạc Đường kia mới từ bên trong mở ra.
Tạ Khước Sơn đi ra, vẫn bước nhanh rời đi.
Không ai dám ngăn cản hắn, nhưng trên mặt mọi người đều mờ mịt cùng vội vàng, muốn biết bên trong rốt cuộc có tình huống gì.
Ngay sau đó nữ sứ bên cạnh Thái phu nhân đi ra, nói Thái phu nhân đã vượt qua cửa ải khó khăn nhưng còn cần tĩnh dưỡng.

Mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tự động tản đi.
Thu tỷ nhi vẫn đứng dưới tàng cây với ánh mắt trống rỗng, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Nam Y nhìn nàng ấy nhiều hơn vài lần, vốn định tiến lên hỏi han nhưng nghĩ trước mắt chuyện tìm Tạ Tuệ An vẫn quan trọng hơn nên đành vội vàng rời đi.
Nam Y tìm các nữ sứ hỏi thăm nhưng đều là một hỏi ba không biết.

Lục cô nương vẫn luôn đi lại tự do không bị quản thúc, người có thể can thiệp hành tung của nàng ấy có thể đếm trên đầu ngón tay, cho dù hôm nay không xuất hiện, mọi người cũng không cảm thấy kỳ lạ lắm.
Cuối cùng, Nam Y cuối cùng cũng nghe được từ miệng một gã sai vặt ra ngoài mua thuốc, dường như hắn ta nhìn thấy Lục cô nương vào Hoa Triều các.
Hoa Triều các là tửu lâu nổi danh nhất trong Lịch Đô phủ, các quan to quý nhân ở đây đãi khách, là cao lương mỹ vị với người nghèo, hết sức xa hoa lãng phí, một bàn tiệc thậm chí có thể có giá tới ngàn bạc.
Nam Y cũng nghĩ không ra tại sao Tạ Tuệ An phải đi tới Hoa Triều các, nhưng chỉ có thể kiên trì đi tìm hiểu trước.
Lên đường mới phát hiện đầu đường đã thay đổi nghiêng trời.
Tạ Chú là nho sư đức cao vọng trọng trong Lịch Đô phủ, ông ấy vô duyên vô cớ bị bắt đi là một đại sự trong văn sĩ.

Tất cả công việc của Thuyền Bách Tư đều ngừng lại, các thợ cùng các học sinh thái học tụ tập lại trên đường phố cầu xin cho Tạ Chú, ý đồ ép tri phủ ra mặt để cho người Kỳ thả Tạ Chú ra.
Người Kỳ vào thành trong hòa bình, ngoài sáng quản lý Lịch Đô phủ cùng tri phủ.

Các học sinh thái học không biết trời cao đất rộng cho rằng tri phủ còn có thể có chút mặt mũi ở trước mặt người Kỳ.

Nhưng Hoàng Diên Khôn căn bản không đi ra gặp đám nho sinh này, bọn họ chỉ có thể ầm ĩ ở đầu đường, ầm ĩ đến mưa gió khắp thành cũng không làm nên chuyện gì.
Nam Y không có tâm tư lưu ý chủ trương của các học sinh thái học, nàng cúi đầu đi ngược lại đám người, thầm mong nhanh tìm được Tạ Tuệ An một chút, mới vừa đi được nửa đường lại phát hiện đám người đang cầu xin kia lại đi về phía Hoa Triêu Các.
Nàng mờ mịt ngẩng đầu lên, nhìn thấy một chiếc xe ngựa xa hoa dừng lại trước cửa Hoa Triều Các, Tạ Chú vốn nên ở trong lao giờ phút này lại ăn mặc chỉnh tề xuống từ trên xe ngựa, được mấy người Kỳ vây quanh nghênh đón vào Hoa Triều Các.
Người Kỳ phô trương rất lớn mở tiệc chiêu đãi Tạ Chú, dọn sạch toàn bộ Hoa Triều các, hôm nay chỉ đãi một bàn.
Các nho sinh nghị luận sôi nổi, có lòng nghi ngờ Tạ Chú bị xúi giục, cũng có người kiên định cho rằng Tạ Chú bị ép buộc, hai nhóm người suýt chút nữa sắp cãi nhau.

Nam Y cuối cùng cũng hiểu được từ trong mồm năm miệng mười… Nếu Tạ Chú là lãnh tụ tinh thần của Lịch Đô phủ, người Kỳ liền bày ra một vở kịch, để cho lãnh tụ tinh thần này thoạt nhìn đảo ngược về phía Đại Kỳ, nhiễu loạn sự đoàn kết của lòng dân.

Cho dù dân gian suy đoán như thế nào nhưng sẽ luôn có người tin, cũng luôn có người không tin, thế nhưng Tạ Chú lại đang ở trong lòng bàn tay người Kỳ, hết đường chối cãi.
Mà thả mồi nhử ra, cũng có thể dẫn Bỉnh Chúc Tư mắc câu.

Hoa Triều Các hôm nay chuẩn bị yến tiệc cho người Kỳ, muốn truyền việc này ra ngoài cũng không khó… Tạ Tuệ An chính là con cá sắp cắn câu kia!
Nam Y nóng nảy, đây rõ ràng là một cái bẫy, nàng phải ngăn cản Tạ Tuệ An.

Cửa chính đều được Kỳ Binh trông coi nên căn bản không vào được, nàng chỉ có thể quay đầu nhảy vào từ tường cao của hậu viện.
Hoa Triều Các có một tòa lầu chính cao năm tầng, chung quanh có ba tòa lầu phụ, ở giữa có cầu Lăng Không Phi tương thông với nhau, gã sai vặt ca nữ đi qua trong đó, nhìn không sót một cái gì.
Trong lầu đèn đuốc lấp lánh, xanh vàng huy hoàng, kỳ binh đóng ở các góc cầu thang, thu hết tình huống trong tửu lâu vào đáy mắt, hễ có điều dị thường sẽ ngăn người lại thẩm vấn.
May mắn Nam Y có chút bản lĩnh trộm gà trộm chó ở trên người, đánh hôn mê một ca kỹ, trộm thay quần áo của nàng ta rồi đeo rèm mặt tua rua lên, mới có thể quang minh chính đại đi lại trong Hoa Triều Các.
Nhưng tìm một vòng ở một số nơi có thể cho người ẩn nấp vẫn không tìm được Tạ Tuệ An.

Đang hết đường xoay xở, Nam Y lại bị ma ma của Hoa Triều Các gọi lại.
“Ngươi ở đây lề mề làm gì? Còn không đưa rượu đến trong Thiên Thu Cư?”
Nam Y mới biết trang phục mình thay là của ca kỹ hôm nay phải đi yến tiệc hầu hạ.

Nhưng giờ khắc này trước mắt bao người, nàng không dám làm ra hành động khác thường gì, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ đi theo một đám ca kỹ, bưng rượu tiến vào Thiên Thu Cư.
Vừa vào cửa, nàng đã thấy được Tạ Khước Sơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui