Sao Không Đi Cùng Thuyền


Chỉ trong thoáng chốc, Tạ Tuệ An đã xoay người trốn lên nóc nhà.

Sau khi phục hồi lại tinh thần, nàng ấy nhận ra thanh âm quen thuộc kia hình như là của Nam Y.
Tạ Tuệ An ý thức được tình huống trong phòng có biến, nàng ấy cũng không kịp nghĩ nhiều về chuyện Nam Y trà trộn vào yến tiệc như thế nào, bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu Nam Y lựa chọn dùng phương thức mạo hiểm như vậy "đánh rắn động cỏ", tất nhiên là có nguy hiểm cực lớn.

Nàng ấy không dám dừng lại đã lập tức rời đi.
Cốt Hột có chút tức giận, hắn ta cũng biết lần này gà bay trứng vỡ, không dụ địch xâm nhập được, giận dữ mắng Nam Y: "Người ở đâu ra, tiện nhân ngươi nói bậy bạ gì đó?"
“Nô gia, nô gia chỉ hoảng hốt khi nhìn thấy có một bóng đen…”
Nàng còn đang giả bộ, thanh âm mềm mại ấm ức trả lời, hơi nóng từng câu từng chữ đều phun bên cổ Tạ Khước Sơn.
Tạ Khước Sơn bỗng nhiên có chút phiền não, không cần chuyện gì nàng cũng học nhanh như vậy đâu, ngay cả nét yêu mị mê hoặc người của ca cơ kia cũng đã đều học được tới bảy tám phần.
Hắn lạnh mặt, không chút thương hương tiếc ngọc đẩy nàng xuống.
“Đồ đa sự… cút.”
Nam Y bị ngã xuống đất, hắn dùng lực vừa vặn nên ngược lại không đau.

Nàng có chút không hiểu, hắn có thể dễ dàng thả nàng đi như vậy sao? Nhưng hắn đã mở miệng, nàng có lý nào lại không chạy.

Nàng vội vàng đứng dậy, vừa ngước mắt lên lại ngoài ý muốn nhìn thấy sắc mặt của ca cơ bên cạnh Tạ Chú có chút không đúng, như thể đang nhét thứ gì đó vào tay Tạ Chú.

Nhưng ánh mắt của mọi người đều dừng trên người nàng, không ai chú ý tới bọn họ.
Ca cơ kia… hắn là nội gián của Bỉnh Chúc Tư!
Nam Y ý thức được sắp xảy ra chuyện gì đó, nàng muốn nhanh chóng rời khỏi hiện trường này, nhưng ngay khi nàng sắp đẩy cửa đi ra ngoài, không khí trong lành ngoài nhã gian vừa tràn vào hơi thở, một tiếng kinh hô đã truyền đến từ phía sau nàng.
Dây thừng trói chặt Tạ Chú không biết đã bị cởi ra từ lúc nào, ông ấy lại thừa dịp mọi người chưa chuẩn bị, trực tiếp nhảy xuống từ cửa sổ.
Nam Y quay đầu lại nhìn cũng cảm thấy kinh hãi.
Nàng vốn muốn Tạ Tuệ An rút lui, nhưng nội gián trong phòng còn không cam lòng, muốn tiếp tục cứu viện Tạ Chú, không ngờ ca cơ kia chỉ giúp Tạ Chú nới lỏng dây thừng, làm ra động tác lấy cái chết tỏ rõ trong sạch này.
Tạ Chú nhảy xuống từ nhã gian Hoa Triều Các, chính là đang nói với ánh mắt bao người đang hướng về Lịch Đô phủ, ông ấy không có phản.

Người Kỳ muốn tạo ra cảnh tượng giả dối, tự nhiên không cần đánh sẽ tự sụp đổ.
Trong nhã gian loạn cào cào cả lên, các ca cơ khóc sướt mướt thét chói tai, nội gián kia cố ý dẫn mọi người xông ra ngoài, Nam Y cũng thừa dịp loạn rời khỏi phòng.
Cốt Hột không để ý tới đám nữ tử này, từ cửa sổ nhìn ra, tức giận đến mức thất khiếu bốc khói.
Độ cao này, Tạ Chú cũng không chết được, trước cửa Hoa Triều Các còn có Kỳ Binh đóng giữ, cũng không có khả năng có người cứu ông ấy, nhưng đường phố lân cận chật ních người vây xem, một màn này bị dân chúng thấy rõ ràng, tiếng nghị luận dưới lầu càng lúc càng lớn.
“Một đám phế vật! Còn không đuổi dân đen vây xem đi! Lập tức dọn sạch con đường này!”
Các tướng lĩnh người Kỳ trong phòng nhận được mệnh lệnh, vội vàng chạy xuống lầu.
Tạ Khước Sơn ngồi ngay ngắn không nhúc nhích, nhàn nhạt nhìn thoáng qua Cốt Hột: "Cốt Hột, ngươi làm hỏng rồi.”
Trong giọng nói vài phần quái đản.
Cốt Hột giật giật khóe miệng, nghiến răng nghiến lợi: "Nương nó chứ, là ta đã xem thường Tạ Chú, ông ta đúng là có cốt khí.”
“Không sao, người hát mặt đỏ sắp tới rồi.”
“Tạ Khước Sơn, có ý gì?!" Cốt Hột nổi giận quát Tạ Khước Sơn.
Tạ Khước Sơn không đáp, uống cạn rượu trong chén đứng dậy muốn rời đi.

Mới vừa mở cửa đã thấy ma ma của Hoa Triều Các hoảng hốt xuất hiện ở ngoài cửa.
"Quan, quan nhân...!Ta vừa mới phát hiện trong phòng củi có một ca cơ bị đánh ngất xỉu, xiêm áo trên người cũng bị thay đi..."
Tin tức này quả thực như đổ thêm dầu vào lửa, Cốt Hột tức giận đến mức một cước đá văng cái ghế trước mặt ra, ghế gỗ sơn không chịu được lực đạo lớn như vậy, nhất thời tan tác ra.

Hắn ta cố nén một hơi, kịp phản ứng: "Thứ chó kia nhất định còn chưa chạy ra khỏi Hoa Triều Các!”
“Phong tỏa Hoa Triều Các, tìm người.

"Tạ Khước Sơn bình tĩnh ra lệnh.
Nam Y cho rằng chỉ cần rời khỏi gian phòng kia là mình sẽ an toàn, nhưng nàng còn chưa ra khỏi hậu viện, Kỳ Binh đã phong tỏa Hoa Triều Các.
Muốn trèo tường đi ra ngoài sợ sẽ khó khăn.

Nếu không trở về Vọng Tuyết Ổ đã bị bắt ở chỗ này, rơi vào trong tay Cốt Hột...!Hậu quả Nam Y cũng không dám nghĩ tới, thù mới hận cũ, sợ phải cùng nhau tính đến trên đầu nàng.
Khó trách Tạ Khước Sơn lại trêu chọc nàng như vậy, hóa ra là đã đoán chắc lần này nàng tới mà không thể về.
Tiếng bước chân xếp thành hàng chỉnh tề xuyên qua hành lang truyền đến, trong lòng Nam Y mờ mịt, nhìn quanh bốn phía, hậu viện lại có một chiếc xe ngựa dừng lại.

Xe ngựa của Tạ Khước Sơn.
Bắt người là chuyện của Cốt Hột, hắn không cần ở lại hiện trường, vì thế chuẩn bị trở lại Vọng Tuyết Ổ.

Mới vừa vén màn xe ngựa lên, ánh sáng đầy mái hiên đèn lồng chiếu vào trong khoang xe tối mờ, Tạ Khước Sơn thấy được bên trong có một thiếu nữ đang ngồi xổm.
Tháo mặt nạ bảo hộ tua rua xuống, trên mặt còn trang điểm đậm mang loại kiều diễm đặc biệt.
Hạ Bình kinh ngạc, vừa muốn lên tiếng lại bị Tạ Khước Sơn ngăn lại.
Nam Y cùng Tạ Khước Sơn nhìn nhau, trong mắt xẹt qua quyết tâm cực lớn.

Nàng hạ quyết tâm, bùm một tiếng quỳ xuống.
“Mạng của ta là công tử cho, ta nguyện ý bán mạng cho công tử, công tử bảo ta làm cái gì ta sẽ làm cái đó.”
Nam Y tuyệt đối là một cây cỏ đầu tường đủ tư cách.
Khi đó Tạ Khước Sơn để nàng theo dõi Tạ Tuệ An nhưng nàng chưa đáp ứng, vì giải quyết nguy cơ hiện tại, nàng chỉ có thể không xá bất cứ giá nào, khoe khoang trung thành trước.

Hôm nay nàng chạy trái chạy phải đều chạy không thoát, còn không bằng thử cách từ chỗ Tạ Khước Sơn.
Tạ Khước Sơn từ chối cho ý kiến, giẫm lên ghế con tiến vào xe ngựa.
Rèm xe vừa hạ xuống, không gian chật chội chỉ còn lại hai người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui