Sao Không Đi Cùng Thuyền


Nam Y cũng không nhớ rõ chính mình là như thế nào đi ra khỏi Cảnh Phong Cư, bước chân của nàng phù phiếm, còn thiếu chút nữa ngã một cái tại ngưỡng cửa.
Lòng Tạ Tuệ An còn sợ hãi, nhưng vẫn nói với nàng chuyện còn chưa hỏng bét lắm: "Tẩu tẩu, cũng may Tạ Khước Sơn đã tin rồi, tẩu đừng nóng vội, ta sẽ nghĩ cách đưa tẩu ra khỏi phủ Lịch Đô… Nếu thật sự không được nữa thì tẩu cứ đi cùng đoàn người Lăng An Vương, chúng ta cuối cùng cũng phải đưa bọn họ lên thuyền.”
Nam Y thoáng phục hồi tinh thần lại: "Các ngươi định đưa Lăng An Vương đi như thế nào?”
“Việc này không thể mạo hiểm, phải tiến hành dưới tình huống nắm chắc vạn phần, nếu không, nấp ở trong thành chính là an toàn nhất.”
“Nhưng người Kỳ đã chiếm lĩnh Lịch Đô phủ, tình huống như thế nào mới xem như nắm chắc vạn phần?”
Tạ Tuệ An nhìn chung quanh một chốc, thấy không có người, nàng ấy mới hạ thấp thanh âm ghé vào bên tai Nam Y nói: "Trung thư lệnh đưa thư mật tới nói sẽ phái một người thích hợp đến tiếp quản Bỉnh Chúc Tư ở Lịch Đô phủ, bước tiếp theo của kế hoạch là đoạt binh quyền."
Đó chính là liều mạng.
Cho dù mưu kế nào cũng có lúc bị tiết lộ, nhưng thực lực cứng rắn mới là bảo đảm ổn thỏa nhất.

Trong lòng Nam Y thoáng yên ổn đôi chút, nàng còn có đường sống, nhất định còn, nàng không thể nhận thua.
“Tiểu Lục, ta có một cách có lẽ có thể tìm ra nội gián giấu ở Tạ phủ.”
Nam Y ghé vào tai Tạ Tuệ An thì thầm.
Các nàng đều không có chú ý tới, trong bóng tối, có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm các nàng.
——
Gần cuối năm, mấy ngày nay đều gió êm sóng lặng.

Tạ Khước Sơn cũng không tới gây phiền toái cho Nam Y, chỉ để Hạ Bình mỗi ngày đưa bảng chữ mẫu tới muốn Nam Y luyện chữ.
Nam Y không dám làm trái lệnh, kinh sợ mà luyện chữ.
Nàng đã từng ôm lòng tò mò đối với Tạ Khước Sơn, thậm chí có một chút đồng tình, nhưng hiện tại nàng không dám có bất kỳ tình cảm nào ngoại trừ sợ hãi.
Nàng còn ngây thơ cho rằng, hắn luôn nói muốn giết nàng ngoài miệng cũng chỉ nói thế mà thôi, thật ra hắn cũng không ác độc như vậy, thật ra đại ma đầu cũng không xấu xa đến thế...
Hắn luôn có cách để đánh thức nàng và cho nàng biết vị trí của mình.

Nàng nhìn không ra khoảnh khắc nào hắn mới là thật, nàng thậm chí...!có chút thương tâm.
Nhưng nàng cũng không hiểu, thương tâm mơ hồ của mình từ đâu mà đến.
Lời của Hạ Bình cắt đứt xuất thần của nàng: "Thiếu phu nhân, hôm nay chủ quân muốn người luyện “Tử Khâm” trong “Kinh Thi”.
Nam Y tiếp nhận một chồng giấy Tuyên Thành Hạ Bình đưa tới, mặt trên có chữ mẫu Tạ Khước Sơn đã viết xong.

Nàng biết âm đọc nhưng không biết nghĩa, thiếu nhất chính là không biết chữ, mỗi ngày Tạ Khước Sơn dạy nàng đọc một câu, lại để nàng đồ theo mỗi chữ mười mấy lần, tốc độ biết chữ của nàng đột nhiên tăng mạnh.
Nhưng học được vài ngày, Nam Y phát hiện trong “Kinh Thi” có rất nhiều câu....!Nói trắng ra, không phải là thơ tình sao?
Kinh Thi là sách mà người mới học bắt buộc phải đọc, trẻ con năm tuổi trong thế gia đều biết đọc, cũng không có gì lạ.

Nhưng không được tự nhiên ở chỗ, Tạ Khước Sơn và nàng từ lần trước sau khi tách ra cũng không gặp mặt nữa, mỗi ngày để Hạ Bình qua lại đưa giấy Tuyên Thành hắn viết câu mẫu xuống cho Nam Y, lúc xế chiều lại mang chữ Nam Y viết tràn đầy về cho Tạ Khước Sơn kiểm tra.
Cũng không biết kỳ quái ở chỗ nào, tóm lại...!chỉ là có chút quái lạ.
Như là có một con sông mờ mịt, lưu động dưới tảng băng chìm lù lù bất động.
Gió ngoài cửa sổ không thức thời ào ào lật trang sách bên cạnh bàn ra, vừa vặn dừng ở trang Kinh Thi kia.
“Cho dù ta không đi gặp người, Tử Ninh không định gửi thư cho ta nữa sao?”
Mũi bút Tạ Khước Sơn dừng lại thật lâu, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ yên tĩnh.

Không còn thiếu nữ linh hoạt từ bệ cửa sổ nhảy vào nữa.
Hắn phải giữ nàng tránh xa mình ra một chút.

Bất kỳ khoảng cách sai lầm nào cũng có thể dẫn đến những sai lầm lớn.

Hắn nhất định phải cô độc đi trong biển dữ, sóng to gió lớn, thấm ướt vạt áo hắn thì có gì đáng tiếc? Họ không cần những hòn đảo.
——
Mà ở một viện khác, có một người đã đứng ngồi không yên mấy ngày.
Từ buổi tối hôm đó phảng phất như nhìn thấy Nam Y và Tạ Khước Sơn thân mật, Lục Cẩm Tú vẫn muốn xác nhận.

Nếu bọn họ thật sự có chuyện cẩu thả...!Thật sự là đại nghịch bất đạo!
Ba ta quan sát Chá Nguyệt Các và Cảnh Phong Cư mấy ngày, càng xác định người Tạ Khước Sơn cất giấu trong phòng chính là Nam Y.

Nhưng khi bà ta muốn xông vào bắt lấy người, không ngờ nữ nhi của mình lại mang theo một người rất giống Nam Y tiến vào Cảnh Phong cư, đổi Nam Y ra.
Cằm Lục Cẩm Tú cũng muốn rớt ra, không ngờ nữ nhi mình còn là hoàng hoa khuê nữ mà cũng liên lụy đến chuyện dơ bẩn không chịu nổi này, bà ta càng phải điều tra rõ ràng.
Lúc này nữ sứ của bà ta vội vã chạy về, mang đến một tin tức mới nhất… Mấy ngày nay thị vệ bên người Tạ Khước Sơn là Hạ Bình đang đưa đồ cho Chá Nguyệt Các, nàng ta giả vờ đụng ngã Hạ Bình, lúc giúp hắn ta sửa sang lại liếc mắt nhìn tờ giấy Tuyên Thành hắn ta đưa tới, trên đó rõ ràng viết "Thanh Thanh Tử Khâm, du du tâm ngã.

Cho dù ta không đi gặp người, Tử Ninh không định gửi thư cho ta nữa sao.”
Lục Cẩm Tú tức giận tới mức không còn để ý tới sự tao nhã của phụ nhân, vỗ bàn: "Đây không phải là thơ tình sao?! Bọn họ thật sự là...!khó coi! khó coi!"
Nhưng rốt cuộc phải xử lý như thế nào, Lục Cẩm Tú cũng gặp khó khăn.

Dù sao cũng là Tạ Khước Sơn, ai dám trêu chọc hắn chứ.
Cũng tuyệt đối không thể bỏ mặc.

Vọng Tuyết Ổ trên dưới nhiều ánh mắt như vậy, khó bảo đảm một ngày nào đó sẽ có người nhìn thấy chuyện cẩu thả của bọn họ.
Một khi việc này truyền ra ngoài, chẳng những làm nhục môn phong Tạ gia, còn sẽ ảnh hưởng đến hôn nhân tương lai của Tiểu Lục, nữ quyến Tạ gia ở trước mặt nhà khác căn bản không ngẩng đầu lên được.
Một con sâu làm rầu nồi canh, Lục Cẩm Tú khẽ cắn môi, bà ta phải lặng lẽ làm việc này.
Xế chiều hôm đó, Lục Cẩm Tú thấy Tạ Khước Sơn ra ngoài, cũng tìm cớ tách Tạ Tuệ An ra ngoài.
Xác định trong phủ hoàn toàn không có người có thể giúp Nam Y nói chuyện, Lục Cẩm Tú liền mang theo một đám nữ sứ, khí thế hung hăng tiến vào Chá Nguyệt Các.
Bốn nữ sứ chặn cửa trước, không cho bất luận kẻ nào tiến vào, ngay sau đó bốn nữ sứ tiến vào trong phòng ấn Nam Y còn chưa kịp phản ứng xuống đất.
Nam Y vừa mới luyện chữ, cả người đều mơ hồ, hoang mang nhìn Lục Cẩm Tú.
“Di nương, đây là ý gì?”
“Tuy rằng ngươi cùng Tạ Hành Tái không phải là phu thê thực, nhưng ngươi cũng ngồi ở vị trí thiếu phu nhân Tạ thị, hưởng vinh hoa phú quý, không cần đi ra bên ngoài xé rách đầu vì tranh một miếng cơm, Tạ thị đối đãi với ngươi không tệ nhỉ? Không ngờ ngươi lại làm ra loại chuyện cẩu thả không nhìn nổi này!”
Nam Y càng bối rối: "Chuyện cẩu thả gì?
Lục Cẩm Tú lười nói nhiều với Nam Y, nháy mắt với nữ sứ bên cạnh.
Nữ sứ rót một ly rượu độc.
Nói nhiều còn bẩn miệng của ta, nếu đặt ở thường ngày, tội thông gian đã phải đánh trượng chết! Tới gần cuối năm nên ta không muốn nháo đến máu tanh như thế, thưởng ngươi một chén rượu độc, ngươi thức thời tự mình uống đi.”
Nam Y nóng nảy: "Di nương, có phải người hiểu lầm cái gì rồi không?”
“Ngày đó Tạ Tam để ngươi tiếp quản hậu viện ta đã bắt đầu cảm thấy kỳ quái, đang yên đang lành, sao hắn lại che chở ngươi như thế?"
Lục Cẩm Tú liếc mắt nhìn tờ giấy Tuyên Thành trên bàn, vẻ mặt càng khó coi, dường như sợ làm bẩn tay mình, xoắn một góc ném lên mặt Nam Y.
“Lại còn dùng “Kinh Thi” âm thầm nói chuyện! Thật sự là không biết xấu hổ!”
Nam Y rốt cục đã hiểu được, nàng và Tạ Khước Sơn lén lút lui tới Vọng Tuyết Ổ, bị Lục Cẩm Tú hiểu lầm.
"Di nương, di nương… Ta cùng hắn thật sự không có chuyện gì, không tin ngươi gọi hắn tới chúng ta giáp mặt đối chất, Lục muội muội cũng có thể làm chứng cho ta…"
Lục Cẩm Tú căn bản không nghe, ánh mắt nàng đảo qua trừng mắt nhìn các nữ sứ: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nàng không chịu uống, các ngươi không biết rót cho nàng uống sao!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui