Nam Y sửng sốt trong thoáng chốc, có chút không dám tin vào mắt mình.
Từ tù binh này ngày ngày nghe ở bên tai, nghe nhiều ngược lại không còn tưởng tượng đến nữa, mãi đến giờ khắc này mới có cảm giác nhìn thấy mà giật mình.
“Phu nhân, nhiều người phức tạp, đi thôi.”
Tống Dư Thứ thấp giọng khẽ nhắc nhở Nam Y.
Lúc này Nam Y mới chú ý tới bọn họ dừng chân ở chỗ này có hơi lâu, thủ vệ Kỳ Binh đã nghi ngờ nhìn qua nên nàng chỉ có thể dời bước rời đi.
Chuyển qua góc đường trước đó, nàng không nhịn được lại nhìn qua hướng bên kia, Đế Cơ đã tiến vào tòa nhà, đại môn đỏ thắm sắp khép lại.
Ma xui quỷ khiến, Lệnh Phúc Đế Cơ cũng quay đầu lại nhìn thật sâu, vừa vặn đối diện với ánh mắt dừng lại của Nam Y.
Sau đó cánh cửa sơn đỏ thẫm kia liền khép lại, ngăn cách ánh mắt đau thương, đau đớn của vị nữ tử kia bên trong.
Ánh mắt này cũng không kịch liệt, lại như gậy cùn nện vào ngực Nam Y.
Nam Y khổ sở rũ mắt, chú ý tới tay Tống Dư Thứ nắm chặt mép quyển sách, ngón tay thậm chí đã nổi lên màu xanh trắng.
Hắn ta cũng rất phẫn nộ.
“Tống Thất Lang, lúc trước ngươi ở kinh thành có từng nghe nói qua vị Đế Cơ này không?
“Nàng ấy tên là Từ Khấu Nguyệt, vốn là đế cơ được sủng ái nhất trong hoàng thành Đông Kinh.”
“Khấu Nguyệt? Tên thật dễ nghe.”
"Nghe nói nàng ấy sinh ra vào nửa đêm, đêm đó mây đen che trăng, mà ngay tại một khắc nàng ấy sinh ra, một tiếng khóc nỉ non vang dội truyền ra ngoài mái hiên, mây đen trên trời lại tản ra toàn bộ, phảng phất như trong nháy mắt đã gõ đến cửa trăng, để ánh trăng sáng rọi, cho nên quan gia càng thêm yêu thương đối với nữ nhi này, ban thưởng cho nàng ấy chữ 'Khấu Nguyệt'."
南衣听得唏嘘。寥寥数句,便能知晓她集万千宠爱于一身的过去。
Nam Y nghe được thì thổn thức.
Ít ỏi mấy câu đã có thể biết được quá khứ tập trung ngàn vạn sủng ái trên người nàng.
Nàng ấy vốn là trăng trên trời, phượng trên đầu cành.
Nhưng những thứ xinh đẹp đều yếu ớt, chiến hỏa đốt qua, không ai may mắn thoát khỏi.
—
Từ Khấu Nguyệt theo mọi người cùng nhau vào cửa.
Hoàn Nhan Tuấn dừng bước trong sân, nàng ấy cũng không dám đi về phía trước đứng ở chỗ bức tường.
Đám tôi tớ nhao nhao thức thời tản ra, trong viện chỉ còn lại hai người này.
Hoàn Nhan Tuấn quay đầu nhìn Từ Khấu Nguyệt, vẻ mặt nham hiểm lạnh lùng.
“Không ai nhìn nữa rồi.”
Một câu không đầu không đuôi, nhưng Từ Khấu Nguyệt đã nghe rõ.
Nàng ấy quỳ trên mặt đất cởi bỏ ngoại bào hoa lệ, gấp lại đặt ở trước người, lại từng chút từng chút gỡ trâm ngọc trang sức trên đầu xuống, bông tai, vòng vàng, vòng ngọc trên tay, đặt ở trên ngoại bào, lại cung kính trình lên bằng cả hai tay.
Trong trời đông giá rét, nàng ấy chỉ mặc một thân áo đơn mỏng như một mảnh giấy trắng noãn.
Hiển nhiên, nàng ấy đã được thuần hóa mới có thể biết điều và nhu thuận của lúc này.
Nàng ấy chảy nước mắt nhưng tay vẫn nhẹ nhàng như hoa lan, giơ tay nhấc chân vẫn ưu nhã.
Nhưng Hoàn Nhan Tuấn không có nửa phần thương tiếc đối với nàng ấy.
Nhìn thấy khuôn mặt nhẫn nhục chịu đựng này của nàng ấy càng cảm thấy chán ghét.
Hắn ta phất tay áo, phủi sạch trang sức hoa phục nàng đưa lên trên mặt đất, sải bước rời đi.
Y bào mặt vàng nhạt trên đất màu, thình lình xuất hiện một dấu chân dơ bẩn.
Từ Khấu Nguyệt tập mãi thành thói quen, một lần nữa thu dọn đồ đạc trên mặt đất.
Một lần nữa sửa sang lại sạch sẽ, nàng cũng không sốt ruột đứng dậy, mà ngẩng đầu nhìn bốn phương trong viện này, trống rỗng nhìn trời chiều cố quốc.
Người tù ý thiết tha, cánh đen kham chẳng nổi.
—
Nam Y đưa Tống Dư Thứ trở lại Giang Nguyệt phường, có chút thất hồn lạc phách trở lại Vọng Tuyết Ổ.
Chẳng qua chỉ ra ngoài một ngày đã liên tiếp đụng phải rất nhiều chuyện, tâm tình của nàng lại có khác biệt lớn so với hôm qua.
Nhưng rốt cuộc cụ thể bắt đầu biến hóa ở nơi nào, nàng lại nói không nên lời.
Nàng muốn đi tìm Tạ Tuệ An, lại biết được Tạ Tuệ An vừa trở về đã bị Lục Cẩm Tú hạ lệnh giam lỏng ở trong phòng, cho người trông coi trong ba tầng ngoài ba tầng.
Không nói nhiều, cũng biết là tình thế hôm nay Lịch Đô phủ đã đột biến, Lục Cẩm Tú sợ nữ nhi của mình gây chuyện thị phi, cuốn vào trong vụ án Tạ Chú, nên trước tiên đánh đòn phủ đầu nhốt nàng lại.
Nam Y hoàn toàn quên chuyện thu tiền thuê, vừa mới chuẩn bị về Chá Nguyệt Các lại gặp Lục Cẩm Tú trong viện .
Bà ta thấy hai tay nàng trống trơn, có chút nghi ngờ: "Thiếu phu nhân, người vừa trở về ư? Hôm nay thu tiền thuê đâu?"
Nam Y thấp giọng trả lời: "Tá điền cùng các thương hộ thật sự không có nhiều tiền mặt trong tay như vậy..."
Lục Cẩm Tú có chút không kiên nhẫn: "Thiếu phu nhân cũng quá ngây thơ rồi đó, điêu dân quỷ kế đa đoan, dùng các loại lý do thoái thác không chịu giao tiền thuê mà thôi.”
“Ta miễn cho bọn họ ba tháng tiền thuê nhà.”
Lục Cẩm Tú hít một hơi khí lạnh: "Cái gì?!”
Thanh âm Lục Cẩm Tú quá lớn khiến cho nữ sứ đi ngang qua nhao nhao liếc mắt.
Lúc trước bà ta còn có thể bảo trì vẻ mặt ôn hòa với Nam Y, lúc này thật sự đã giả bộ không nổi nữa, trong giọng nói hàm chứa vài phần răn dạy rõ ràng.
"Thiếu phu nhân người ngược lại là người tốt lắm, ra ngoài một chuyến đã thành người làm việc thiện, người biết chi tiêu trên dưới Vọng Tuyết Ổ dựa vào cái gì duy trì không? Trong phủ nhiều miệng ăn như vậy, Thiếu phu nhân người sẽ nuôi sao?”
Trong lòng Nam Y đã nhíu mày, Tạ gia ở trong loạn thế vẫn cẩm y ngọc thực, vừa quảng bá nhân nghĩa đạo đức của mình, vừa cũng không chịu mở mắt nhìn thiên hạ khó khăn.
Nhưng nàng vẫn cười làm lành: "Đây không phải là Thái phu nhân bị bệnh sao? Tán chút tiền tài coi như tích đức cầu phúc cho Thái phu nhân.”
Lời nói của Lục Cẩm Tú bị nghẹn trở về… Thế gia trọng hiếu nhất, hễ hiếu kính với trưởng bối, làm cái gì cũng không quá phận, một câu nói nhẹ nhàng của Nam Y ngược lại tôn lên bà ta không đúng.
Lục Cẩm Tú không quá hiền lành nhìn Nam Y mấy lần, bị một nông dân như vậy chặn miệng, ít nhiều gì bà ta cũng có chút không thoải mái.
Nhưng cũng tuyệt đối không thể nói gì nữa, Lục Cẩm Tú rất biết chừng mực.
Bà ta thời khắc khắc đều nhớ rõ mình phải sắm vai nữ nhân đoan trang trong thế gia, cho dù trong xương bà ta là một con buôn nâng cao giẫm thấp.
Thiện ác đối với bà ta cũng không quan trọng, chẳng qua bà ta hiểu rõ từ bi cũng là một tấm mặt nạ tốt.
Bà ta nhanh chóng sửa lời: "Nếu Thiếu phu nhân có tâm, vậy trở về chép thêm mấy quyển kinh Phật cầu phúc cho Thái phu nhân đi.”
Nam Y nào dám nói mình căn bản không biết chữ, chỉ có thể ngoan ngoãn đáp ứng.
Lục Cẩm Tú đã lường trước nàng là một người thô lỗ, cho dù chép kinh Phật cũng không làm được, hoặc là căn bản không giao ra được, hoặc là mất mặt xấu hổ ngay trước mặt Thái phu nhân.
Hòa nhau một ván khiến trong lòng bà ta thoáng có chút cân bằng.
…
Sau khi Nam Y trở về, nhìn chữ viết dày đặc trên kinh Phật giống như đọc thiên thư, chỉ cảm thấy nhức đầu.
Hiện tại nàng có chút hối hận, trước kia Chương Nguyệt Hồi đã từng nói muốn dạy nàng biết chữ, nhưng nàng cảm thấy đồ vật không thể lập tức đổi tiền sẽ vô dụng, thế nên mới lười học, khi đó thật sự là ánh mắt thiển cận cực kỳ, chỉ nhìn thấy vàng bạc mấy lượng trước mặt.
Nam Y sinh ra một loại cảm giác thất bại cực lớn đối với mình.
Nàng không biết mình có thể làm gì, có ích lợi gì.
Ngay khi nàng đang chán nản, một ý nghĩ nhanh chóng bành trướng trong đầu nàng.
Đợi đến khi nàng bắt đầu hối hận rút lui giữa chừng, người đã đứng dưới mái hiên Cảnh Phong Cư.
Chung quanh Cảnh Phong Cư đều có thị vệ canh gác, bên trong tối đèn tắt lửa, tối nay Tạ Khước Sơn ra ngoài dự tiệc không ở trong phòng.
Mà đối với Nam Y mà nói, né tránh thị vệ tuần tra lẻn vào gian phòng cũng không khó.
Trộm đồ dù sao cũng là nghề cũ của nàng.
Đêm đó Cốt Hột đưa bản đồ phòng thủ thành cho Tạ Khước Sơn, hẳn là bản đồ đang ở trong phòng của hắn.
Nàng đi thẳng đến bàn học Tạ Khước Sơn, cố gắng trấn định tìm kiếm trên bàn, tay lại run rẩy, tim đập như trống đánh.
Cuối cùng cũng lật tới một quyển giấy da dê, tuy rằng không nhận ra chữ trên đó, nhưng trên bản đồ vẽ đang thành trì Lịch Đô phủ, nghĩ có lẽ chính là bản đồ phòng thủ thành, nàng vừa định nhìn kỹ, bỗng nhiên phía sau truyền đến một thanh âm.
"Ngươi làm gì ở đây?"