Nam Y bừng tỉnh, lúc này mới thật sự tỉnh lại.
Sờ sờ cổ thấy không hề khác thường, nhìn dưới thân, vẫn là thùng nước lạnh thấu xương kia, cũng không có bất kỳ màu máu nào.
Nam Y lúc này mới xác định mình chỉ gặp ác mộng.
Nhưng không có chuyện gì xảy ra, không phải nói rõ Tạ Khước Sơn đã tha cho nàng rồi sao? Nam Y nhìn vết bầm tím trên người như có điều suy nghĩ...!Thật ra hắc y nhân tối hôm qua xuống tay cũng không tính là nặng.
Có lẽ, Tạ Khước Sơn chỉ muốn trừng phạt nàng một chút? Nam Y suy đoán lung tung, nhưng trong lòng dần dần rõ ràng, mình hẳn đã tránh được một kiếp.
Nàng đứng dậy thay xiêm y, sau khi suy nghĩ một lát quyết định đi tìm Tạ Tuệ An.
Tạ Tuệ An bị giam lỏng trong phòng, cả người ỉu xìu nằm trên giường.
“Lục muội muội.”
Nghe tiếng Nam Y, Tạ Tuệ An lăn lông lốc từ trên giường bò dậy.
Tối hôm qua nàng ấy cùng mẫu thân mình đã cãi nhau đến mức không còn muốn cãi nữa, nàng ấy nói gia quốc đại nghĩa với Lục Cẩm Tú, Lục Cẩm Tú nói cánh của nàng ấy cứng rắn rồi, nàng ấy nói về sự cao nghĩa của tam thúc với Lục Cẩm Tú, Lục Cẩm Tú lại nói một nữ nhi như nàng ấy không an phận thủ thường về sau sẽ không gả đi được.
Thật sựông nói gà bà nói vịt, khó có thể giao lưu với nhau.
Lúc này cuối cùng cũng có một người một của mình, Tạ Tuệ An phấn chấn tinh thần, vội vàng nắm tay Nam Y.
“Tẩu tẩu, tình huống bên ngoài đã rất tệ rồi đúng không.”
Nam Y thường xuyên cảm thấy, so với Tạ Khước Sơn lẳng lặng, vui buồn của Tạ Tuệ An viết quá rõ ở trên mặt, đầu óc lại thiếu một sợi gân, có đôi khi làm cho người ta một loại ảo giác như đang chơi trò gia đình trẻ con, nhưng võ công của nàng ấy thật sự cao siêu, tấm lòng lại hết sức chân thành, mặc dù Lịch Đô phủ biến thành chiến trường, ngươi cũng không chút hoài nghi Tạ Tuệ An sẽ là người giục ngựa cầm thương xông lên đầu tiên.
"Tiểu Lục, ngươi đừng nóng vội, ngươi nói tỉ mỉ một chút với ta." Nam Y muốn nói chuyện, mặc dù Tạ Tuệ An bị nhốt ở trong phòng, nhưng tình báo của nàng ấy hẳn sẽ không đứt đoạn.
“Hoàn Nhan Tuấn – chính là người Kỳ ngày hôm qua mang theo Lệnh Phúc Đế Cơ vào thành, hắn ta là đệ đệ ruột của thừa tướng Đại Kỳ Hàn Tiên Vượng, có thể nói là người Hàn Tiên Vượng tín nhiệm nhất.
Hắn ta lần này tới Lịch Đô phủ, thật ra là vì Thuyền Bách Tư.
Nói như vậy, Lịch Đô phủ coi như đã bị người Kỳ chiếm lĩnh trong hòa bình, bọn họ muốn dùng chính sách ôn hòa thu phục tri phủ, kết giao với Tạ gia chúng ta, đều là vì Thuyền Bách Tư.”
“Bọn họ muốn long cốt thuyền?”
“Đúng vậy.”
Lúc này Nam Y mới suy nghĩ cẩn thận, Cốt Hột hát mặt trắng tạo áp lực với trên dưới Lịch Đô phủ, thủ đoạn đẫm máu tàn bạo dẫn tới sự phẫn nộ của dân chúng, văn nhân dùng ngòi bút làm vũ khí, Thuyền Bách Tư bãi công cự tuyệt đóng thuyền, quan hệ giữa người Hán và người Kỳ chuyển biến xấu tới cực điểm.
Mà lúc này Hoàn Nhan Tuấn vào thành hát mặt đỏ, hắn ta chỉ cần thoáng thi ân, người Kỳ sẽ trông có thể khoan hậu rộng lượng, lại có Lệnh Phúc Đế Cơ ở bên cạnh, càng có thể thu mua lòng người.
Mà Tam thúc chính là một quân cờ trên tay Kỳ, tra tấn ông ấy có thể kích thích phẫn nộ của mọi người, buông tha ông ấy có thể làm cho mọi người mang ơn, qua lại mấy lần, người Kỳ có thể dễ dàng đổi lấy một ít điều kiện có lợi cho bọn họ.
Tạ Tuệ An mặt mày trầm trọng nói: "Cho nên phải cứu tam thúc về, nếu không Thuyền Bách Tư sẽ bị người Kỳ cản trở, cuối cùng bất đắc dĩ thỏa hiệp đóng thuyền cho bọn chúng.”
“Tiểu Lục, ngươi bị nhốt trong phòng, làm sao ngươi biết được những thứ này?”
“Tẩu tẩu, tẩu còn nhớ ca cơ nhìn thấy trong bữa tiệc ở Hoa Triều Các không? Nàng ta tên là Trường Yên, là người liên lạc của ta trong Bỉnh Chúc Tư, những tin tức này đều là nàng ta truyền cho ta.
Ta không dám nói với người bên ngoài, nhưng Trường Yên nhất định không phải nội gián, nàng ta cũng có thể giúp đỡ ít nhiều cho hành động của chúng ta.”
Nam Y gật gật đầu, ca cơ kia quả nhiên cũng là Bỉnh Chúc Tư, nàng không hề đoán sai.
Biết Tạ Tuệ An ở bên ngoài còn có trợ thủ đáng tin cậy, trong lòng nàng cũng thoáng có tính toán.
Nàng phải giúp Tạ Tuệ An cứu tam thúc ra, như vậy Tạ Tuệ An mới có thể rảnh tay tới giúp nàng.
Nam Y kéo Tạ Tuệ An đến trước bàn học, muốn nàng giúp mình mài mực.
Nàng lấy trí nhớ của mình vẽ ra nửa bức bản đồ phòng thủ thành.
Thiên phú của nàng chính là đã nhìn qua sẽ không thể quên, mặc dù tối hôm qua chỉ vội vàng nhìn thoáng qua ở trong bóng tối, nhưng nàng đều nhớ kỹ những bộ phận đã nhìn thấy.
Tuy rằng kỹ thuật vẽ của Nam Y cực kỳ sứt sẹo, chẳng qua Tạ Tuệ An cực kỳ quen thuộc đối với Lịch Đô phủ, thoáng lý giải một phen đã có thể xem hiểu Nam Y đang vẽ cái gì.