Tạ Tuệ An hết sức kinh ngạc: "Tẩu tẩu, tẩu làm sao lấy được bản đồ phòng thủ thành?”
“Còn lại một nửa, ta nghĩ cách đi đến chỗ Tạ Khước Sơn nhìn lén.
Chẳng qua nếu nhiệm vụ này hoàn thành, ta muốn Lục muội muội giúp ta làm một việc.”
“Tẩu tẩu cứ việc nói.”
"Lịch Đô phủ vốn không phải là nơi ta muốn dừng lại, chỉ không ngờ tới Tạ đại ca bỗng nhiên bệnh qua đời, hết thảy kế hoạch đều bị xáo trộn.
Ta vốn là một thành viên của Kim Lăng Bỉnh Chúc Tq, ta cần phải quay về Kim Lăng, nhưng bây giờ ta lại bị nhốt ở Tạ gia..."
Nam Y đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ mới quyết định đi tới Kim Lăng.
Lúc trước nàng là nghé con mới sinh không sợ hổ, còn dõng dạc muốn đi phía bắc tìm Chương Nguyệt Hồi, nhưng trải qua một phen trắc trở này, nàng mới thấy rõ dựa vào lực lượng ít ỏi của mình, căn bản không thể đối kháng với thế đạo này.
Nàng muốn đến một nơi an toàn an thân trước, sau đó chậm rãi tìm kiếm Chương Nguyệt Hồi, mà tân triều đình Kim Lăng nhất định là nơi an toàn nhất hiện nay.
Tạ Tuệ An thoáng trầm tư liền một ời đáp ứng: "Cái này không khó, Tạ gia hiện giờ đều là phụ nhân, chỉ cần giấu diếm ánh mắt Tạ Khước Sơn là được, ta sẽ làm thỏa đáng việc này.”
“Còn nữa, thân phận của ta không thể bị bất cứ kẻ nào biết được, kể cả Trường Yên.”
——
Sau giờ ngọ, Nam Y liền đi gõ cửa Tạ Khước Sơn.
Vì phòng ngừa hắn nảy lòng giết người, lần này nàng đi vào từ cửa chính, nàng phải để cho người Tạ gia nhìn thấy, nàng đi tìm Tạ Khước Sơn, nếu như nàng đột tử, vậy nhất định là Tạ Khước Sơn làm.
Khi núi Tạ Khước Sơn mở cửa, mặt trời buổi chiều chiếu xuống trên người.
Hắn cũng không mời Nam Y đi vào, cũng không vội mở miệng mà cứ nhìn nàng như vậy.
Nhìn thấy bộ dáng này của hắn, tuy rằng hắn không nói gì, nhưng cảm giác kỳ quái trong lòng Nam Y càng thêm xác định… Hắn sẽ không giết nàng.
Nam Y hít sâu một hơi, đi thẳng vào vấn đề: "Ngài cho ta xem bản đồ phòng thủ thành, ta cho ngài đánh thêm một trận, tối nay ta tuyệt đối sẽ không chạy.”
Mặc dù rõ như lòng bàn tay tất cả hành vi của nàng, nhưng lời này vẫn làm cho Tạ Khước Sơn thoáng kinh ngạc một lúc.
Hắn đánh giá nàng từ trên xuống dưới một cái.
“Tại sao?”
"Người trong Bỉnh Chúc Tư cực kỳ am hiểu che giấu, dùng các loại thân phận khác nhau ngụy trang thành người bình thường nấp ở trong phủ Lịch Đô, vừa lúc Tạ Tiểu Lục nói nội ứng của Bỉnh Chúc Tư đang mưu đồ cứu Tam thúc, cho nên ta phải giúp bọn họ trộm bản đồ phòng thủ thành, bọn họ mới có thể mau chóng bắt đầu hành động, cái này không phải có thể giúp công tử ngài ép bọn họ ra, một lưới bắt hết bọn họ sao!"
Nam Y nói như thật, vẻ mặt như muốn viết ta đang trung thành làm việc cho ngài.
Tạ Khước Sơn cười: "Ngươi đang dạy ta làm việc ư?”
Nam Y sợ hãi, giọng điệu yếu đi: "Ta không có...!Ta sợ công tử không tín nhiệm ta, lúc này ta mới sốt ruột biểu đạt lòng trung thành với công tử.”
“Nếu ta không tín nhiệm ngươi, làm sao có thể để cho ngươi sống đến bây giờ?”
A, sợ là cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng tin nàng, hắn chỉ tự tin mánh khóe của nàng không uy hiếp được hắn mà thôi.
Hắn chính là một người điên thích đùa bỡn người ta trong lòng bàn tay, thích nhìn người ta nhảy lên nhảy xuống.
“Nếu công tử tín nhiệm ta, vậy có phải không cần đánh ta, trực tiếp cho ta xem bản đồ phòng thủ thành không?"
"Ngươi đang muốn ta làm đồng lõa với ngươi?"
Nói trái nói phải nói như thế nào cũng không đúng, hắn rốt cuộc muốn thế nào?!
Nam Y cười mỉa: "Tiểu nhân không dám.”
Tạ Khước Sơn nói như thật: "Nhìn lén chỉ có thể là hành vi cá nhân của ngươi, nếu bị phát hiện phải nhận trừng phạt, nếu không ta sẽ thành đồng mưu của ngươi, điều này sẽ mang đến phiền toái cho ta.”
Nam Y nghiến răng nghiến lợi: "Vậy đêm nay vẫn ở chỗ cũ?”
Tạ Khước Sơn gật đầu như tắm gió xuân.
——
Vào đêm, mọi âm thanh đều yên tĩnh.
Nam Y một mình một người quen đường cũ đi vào trong hẻm tối.
Nàng thoạt nhìn có chút mập mạp, trước ngực sau lưng, đầu gối, cánh tay đều buộc đệm mềm thật dày, làm thế là vì chút nữa bị đánh có thể bị đánh ít một chút.
Nhưng trong hẻm tối lại không có ai.
Nam Y chờ trái chờ phải, chờ đến có chút hoang mang, chẳng lẽ Tạ Khước Sơn chỉ đang trêu đùa nàng sao?
Bỗng nhiên, trong bóng tối truyền đến tiếng xé gió, Nam Y cảnh giác ngẩng đầu, một mũi tên sượt qua tai nàng bắn qua, đóng đinh xuống đất.
Nam Y mở to hai mắt, vội vàng cảnh giác dán vào tường, một giây sau, mũi tên đầy trời đã bắn vào ngõ tối.
Đây đâu phải là bị đánh, đây là muốn mạng của nàng mà!
- Ngươi bất nhân cũng đừng trách ta bất nghĩa.
Nam Y không chút do dự nhấc chân bỏ chạy.
Có nhiều loại đệm được buộc xung quanh nàng nên hạn chế rất nhiều chuyển động của nàng, nàng phải vứt bỏ gánh nặng trong khi chạy.
Lại một đêm chơi trò mèo vờn chuột, hung hiểm tăng cao.