Rạng sáng ngày hôm sau, màn trời còn âm u, phương đông mới ló sáng, Nam Y kiệt sức trở lại Vọng Tuyết Ổ, liên tục hai đêm lăn qua lăn lại như thế, cả người dường như đã rã rời.
Tạ Khước Sơn ngồi trong phòng chờ nàng, thấy nàng đi vào miễn cưỡng ngáp một cái.
“Nếu còn không trở về, gà cũng gáy tới nơi.”
Nam Y mệt mỏi không kịp hành lễ, trực tiếp bưng bình nước lên rót ào ào, rốt cục cũng khôi phục lại một ít khí lực nói chuyện, vẻ mặt ai oán nhìn về phía Tạ Khước Sơn.
“Ngài muốn giết chết ta sao?”
“Không phải ngươi cũng chưa chết sao?”
Nam Y nghiến răng nghiến lợi ném một mũi tên lên người Tạ Khước Sơn.
Chạy trốn đến cuối cùng nàng mới nhớ tới chuyện nhặt một mũi tên lên quan sát một chút, quả nhiên là mũi tên cùn.
Nếu như nàng sớm phát hiện ra đã đứng tại chỗ mặc cho bọn họ bắn rồi.
“Ta sắp bị ngài giày vò đến chết.”
Nam Y gần như nhào lên giường, nằm thẳng tắp như người chết, hoàn toàn quên mất phải cúi thấp trước mặt Tạ Khước Sơn.
Khi nàng xác định hắn sẽ không giết nàng, nàng sẽ lộ ra sự càn rỡ chưa được thuần hóa, một phần sức lực cũng sẽ không dùng nhiều.
Tạ Khước Sơn từ trong tay áo lấy ra một cuộn giấy da dê, gõ xuống đầu Nam Y.
“Không muốn xem nữa à?”
Nam Y gian nan bò dậy.
“Xem!”
Tạ Khước Sơn mở bản đồ phòng thủ thành ra, chỉ trong nháy mắt đã thu lại.
“Ngài thật đúng là cho ta xem một xíu thôi?!”
“Ta xưa nay nói mà giữ lời.”
Nam Y im lặng ngã trở về, lười phản ứng với Tạ Khước Sơn.
Tạ Khước Sơn đứng dậy rời đi: "Sau khi Tạ Tiểu Lục sắp đặt xong kế hoạch thì tới nói cho ta biết.”
Nam Y oán thầm trong lòng: "Ta thành thật nói cho ngài biết mới là lạ." Nhưng ngoài miệng vẫn nhu thuận đáp một tiếng: "Biết rồi.”
Tạ Khước Sơn đã đi tới cửa, dường như có thể nhìn thấu nàng, lại quay đầu nhìn Nam Y một cái.
“Nếu bị ta phát hiện ra ngươi đang nói dối, ngươi sẽ chết chắc.”
Trong lòng Nam Y vẫn lộp bộp một chút.
- Phải nghĩ cách nào vừa nói thật với Tạ Khước Sơn, lại có thể bảo vệ Tạ Tuệ An hành động thuận lợi.
…
Sau khi lấy được bản đồ phòng thủ hoàn chỉnh, Tạ Tuệ An trợn tròn mắt.
Binh lực người Kỳ bố trí trên tường thành vượt xa tưởng tượng của nàng ấy.
“Như thế này làm sao giết được...!" Tạ Tuệ An buồn rầu gãi đầu.
Nam Y thiếu chút nữa kêu lên thất thanh: "Kế hoạch ban đầu của ngươi chính là giết vào sao?”
“Đúng vậy.” Tạ Tuệ An trả lời như lẽ dĩ nhiên.
Nam Y cho rằng Tạ Tuệ An đã sớm có chiêu sau cao minh hon, chỉ cần bản đồ phòng thủ thành tới tay đã có thể bắt đầu hành động ngay, không ngờ Tạ Tuệ An trước dùng triệt để tính tình lỗ mãng trước sau như một của nàng ấy.
Kế hoạch của nàng ấy chính là lấy bản đồ phòng thủ thành, tìm ra chỗ sơ hở của thủ vệ người Kỳ sau đó giết vào, giờ tới trước mắt mới phát hiện khó khăn biết chừng nào.
Tạ Chú bị treo ở vị trí dễ thấy nhất trên đầu thành, muốn cứu viện ông ấy ở trước mắt bao người, tường thành là nơi tất phải tranh đấu.
Người Kỳ đang chờ cá lớn cắn câu, tự nhiên sẽ thủ thành đến giọt nước không lọt ở trên tường thành, gần như không tìm ra một góc chết.
Bởi vì còn chưa diệt trừ nội gián, ngoại trừ Trường Yên, Tạ Tuệ An không dám điều động nhân thủ khác của Bỉnh Chúc Tư, nếu phải thật sự đơn thương độc mã đối kháng với binh sĩ mai phục trên tường thành là chuyện khó như lên trời.
Nhưng cho dù là tử sĩ của Bỉnh Chúc Tư tập kết lại cứng đối cứng, cũng chưa chắc có phần thắng.
Tạ Tuệ An gãi gãi tóc, chột dạ lầu bầu nói: "Đại ca qua đời, tam thúc lại bị bắt, hiện tại Bỉnh Chúc Tư không có thủ lĩnh, mọi người làm việc đều không có kết cấu, ta lại càng không phải là một người biết ra quyết định… Tẩu tẩu, tẩu nhất định có chủ ý hay đúng không?"
Nam Y như muốn phình to đầu, nàng là người thật giả lẫn lộn, lấy đâu ra chủ ý hay.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Lúc trong phòng an tĩnh lại, có thể nghe được có tiếng nước rơi xuống bên ngoài.
Nam Y thò đầu ra, mới nhìn thấy băng trên mái hiên đang tan chảy.
Nàng bỗng nhiên có linh cảm, như có điều suy nghĩ nói: "Muốn nói thủ vệ, cũng không phải hoàn toàn không có góc chết.”
Tạ Tuệ An tò mò ngẩng đầu: "Góc chết ở đâu?”
“Trong thành động.”
Bút trong tay Tạ Tuệ An ngừng lại.
"Cửa ra vào của thành động bình thường chỉ có thủ vệ tuần tra, bởi vì tất cả mọi người cho rằng, muốn cứu người cũng chỉ có thể lên tường thành, nhưng có lẽ chúng ta có thể cứu người ở dưới tường thành?"
“Không lên tường thành, làm sao cứu được Tam thúc đây?”
Nam Y dừng một chốc, vừa lúc có một giọt nước đá hòa tan rơi xuống, phát ra tiếng tí tách thanh thúy.
“Để cho ông ấy ngã xuống." Nam Y trả lời một cách chắc nịch.
Mặc dù đầu óc Tạ Tuệ An thiếu một sợi gân, nhưng cũng là người thông minh, nghĩ một chút đã thông suốt, trên mặt nàng ấy toát lên nụ cười cực kỳ vui mừng: "Chiêu này của tẩu tẩu cao minh!"
“Nhưng còn có một vấn đề… Ngươi làm sao rời khỏi phòng này? Tạ Khước Sơn luôn luôn nhìn chằm chằm ngươi.”
“Ta đã sớm chuẩn bị xong chuyện này.
Tẩu giúp ta đưa phong thư cho tri phủ Hoàng Diên Khôn, bảo hắn ta mời ta ra ngoài.”
“Tri phủ cũng là người của Bỉnh Chúc Tư?" Nam Y kinh ngạc.
“Làm sao có thể, Hoàng Diên Khôn chính là con chó trung thành và tận tâm của người Kỳ, chẳng qua hắn ta mấy lần lấy lòng ta, muốn kết hôn với Tạ gia.
Nếu ta chủ động mời hắn ta, hắn ta nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này.”
“Vậy ngươi đối với hắn ta…”
“Ta chỉ lợi dụng hắn ta thôi!" Tạ Tuệ An vội vàng làm sáng tỏ: “Ta đã có vị hôn phu rồi.”
Nam Y tò mò: "Vì sao chưa từng thấy hắn đến phủ?”
"Hắn không ở Lịch Đô phủ, nhưng chí hướng của chúng ta giống nhau, chờ thiên hạ thống nhất, tân đế đăng cơ, chúng ta sẽ thành hôn." Tạ Tuệ An nói một cách chắc chắn.