Ánh nắng chói chang nóng rực kết hợp với gió biển mát lạnh thổi vào làm con người ta cảm giác sảng khoái, Di Thiên hẳn cũng bị cảm giác này bức tỉnh, khóe mắt giật giật, lông mi run lên nhè nhẹ, cô từ từ mở mắt.
Xung quanh sáng chói làm cô nhíu mày, rất nhanh đã từ lờ mờ thấy rõ ràng mọi thứ, cô hiện tại đang nằm dưới một cây dù lớn, bên phía kia là biển xanh với những con sóng rắng xóa...
Khoan!!! Tình tiết lãng mạn phim trường Hàn Quốc này là sao?!!! Ở đâu ra biển vậy?!!!
- Ngủ thêm chút nữa đi.
Còn chưa kịp nhận định tình hình, một giọng nói trầm thấp quyến rũ lại pha lẫn ôn nhu vang lên trên đỉnh đầu, Di Thiên ngửa đầu ra phía sau một chút mới phát hiện bây giờ cô đang gối đầu lên chân Sở Ngạo.
Di Thiên giật mình, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà bật dậy, tránh xa tên ôn thần sắc lang biếи ŧɦái vô sỉ này.
Mặt đỏ lên mắt thường có thể nhìn rõ ràng, từng hành động trước khi cô ngất đi Di Thiên vẫn nhớ như in, cảnh tượng thân mật, thanh âm hoan ái cùng tiếng thở dốc như có như không ám muội, cô tay run run chỉ thẳng vào mặt hắn, không thể tin Sở Ngạo nhìn đứng đắn mà làm chuyện kinh thiên động địa như vậy còn không có đến một cái nhăn mày...Quân tử đâu? Chín chắn đâu? Anh có còn là đàn ông không? Đồ sắc lang!!!
- Làm sao vậy?
Sở Ngạo ánh mắt vô tội nhìn Di Thiên không thể thốt ra được câu nào, chỉ đứng run run trừng mắt nhìn hắn, hiển nhiên kích động không hề nhẹ, dưới khuôn mặt lạnh tanh không biểu cảm kia, đáy mắt hắn toàn là ý cười ranh mãnh.
- Còn làm sao? Anh...anh...Nếu dám làm như vậy nữa.
Bà đây sẽ...sẽ...cắt rồi vứt cho cẩu ăn!!!.
Truyện Đoản Văn
Di Thiên tay chống bên hông, giọng điệu thập phần cảnh cáo cùng đe dọa.
Bộ dáng rất giống mấy tú bà đanh đá, đuổi ngươi ra khỏi kĩ viện vì không đủ tiền bao ca kĩ.
Sở Ngạo cố gắng kìm chế bật cười, tuy khí thế có thừa nhưng mặt đỏ như quả cà chua đã bán đứng uy hϊếp của cô không còn sót chút gì.
Quả nhiên những thứ khác cô rất thông minh nhưng mà một khi đụng tới vấn đề này thì...cực kì cực kì ngây thơ, hơn nữa mới động một cái lại xù lông, phải nói sao nhỉ??? Rất đáng yêu!
Trên giường ai mặt dày hơn sẽ thắng, không phải sao?
- Tiếc nuối vì anh không làm tới bước cuối cùng à?
Sở Ngạo rất có lương tâm mà hỏi, dù sao người tiếc nuối nhất vẫn là hắn, không thể tranh thủ lúc cô bị hạ dược mà ra tay thủ ác, cam tâm tình nguyện vẫn tốt hơn, lúc đó tình huống quá cấp bách, hắn "không còn cách nào khác" phải làm như vậy mà thôi =)) (Vâng, con trai, chắc là "không còn cách nào khác")
Di Thiên nhìn vẻ mặt cười trộm đáng khinh bỉ của Sở Ngạo, hình tượng lão đại uy vũ mặt lạnh như băng độc ác vô đạo đức đã bị ném vào lãnh cung, thay vào đó là vô sỉ đê tiện.
Ván đấu mồm này, bà đây tuyệt đối không thua.
Di Thiên "Anh có thấy ai bị chó cắn mà hối hận chưa?"
Sở Ngạo "..."
Di Thiên cảm nhận khuôn mặt vạn năm không đổi của Sở Ngạo có dấu hiệu rặn nứt thì cười khoái trá, lòng từ bi trỗi dậy không muốn cùng hắn so đo, liền nhìn quanh một vòng, bãi biển có rất nhiều tàu thuyền neo đậu, cô có cảm giác gì đó, lại nhìn vào đất liền, những căn nhà quen thuộc đập vào mắt...Đây chẳng phải là làng chài mà lần đầu tiên cô gặp X sao?
Di Thiên quay sang nhìn Sở Ngạo, trên mặt là biểu hiện rối rắm, hắn đứng dậy, ngoắc tay ý bảo cô đi theo mình.
Cả hai đi một lúc liền gặp người ở đây, đầu tiên là một ông lão nhìn thấy Sở Ngạo liền cúi người kêu một tiếng "lão đại", sau gặp ai cũng đều có hành động tương tự.
Dì Trần từ đâu bước đến, nhìn Di Thiên nháy mắt mấy cái, cô lập tức hiểu ý, tách Sở Ngạo ra đi theo dì vào nhà.
Dì Trần xác định Sở Ngạo không có đi theo, lại đứng bên ngoài chờ, biết được chỉ có thể "mượn" Di Thiên trong chốc lát thôi
- Cháu gái làm bà già này ngạc nhiên nha.
Không những biến X thành vệ sĩ riêng bây giờ còn leo lên chức phu nhân nữa.
Dì Trần vừa nói vừa cười ha hả, vỗ tay lên vai Di Thiên biểu đạt sự tán thưởng, bà ấy vẫn như ngày nào, hòa đồng vui vẻ.
Theo lời dì Trần cô được biết, làng chài này thuộc "Địa Ưng bang", tuy nói là vậy nhưng Sở Ngạo chưa bao giờ chèn ép hay ra uy gì ở nơi này, đơn giản bọn họ thích làm gì thì làm, lâu lâu còn trợ cấp để đảm bảo người ở đây không bị đói, vì vậy mà dân làng chài rất yêu quí hắn, tuy tiền kiếm được không bao nhiêu nhưng mọi người sống rất thỏa mãn.
Trên mặt toàn là nét tươi cười nhưng Di Thiên không cho là đúng, Sở Ngạo rất có mắt nhìn, nơi này hiện tại tuy không ai biết đến, lại thu nhập thấp nhưng đến khi khu đất đối diện được quy hoạch, hay xây lên một khách sạn chẳng hạn, nơi này sẽ lập tức phất lên như diều gặp gió, với cảnh vật đẹp đẽ sinh động cộng thêm ngành nghề cổ truyền ở chỗ này, nó chắc chắn sẽ đem về không biết bao nhiêu là tiền.
Sở Ngạo còn chưa ra tay với khu đất đối diện là do chủ của nó thuộc chính phủ, muốn giao dịch quả thực hơi khó.
Sau khi tạm biệt dì Trần, Di Thiên trở lại với sở Ngạo, quả nhiên người ở đây không biết hắn là X, cơ bản bởi vì X lâu lâu mới xuất hiện, sau đó còn làm vệ sĩ riêng cho cô, người ta cũng không thể thấy hắn, còn Sở Ngạo thì cả đời cò khi mới được nhìn thấy hắn một lần, với lại chẳng ai nghĩ một lão đại uy phong lại cải trang thành lính đánh thuê rồi sống ẩn nấp ở một nơi hẻo lánh cả.
Rất thắc mắc lí do tại sao Sở Ngạo phải giả liệt, còn phải cải trang thành lính đánh thuê nhưng Di Thiên không tiện hỏi, ai cũng phải có bí mật riêng.
- Chuyện của KenShin sao rồi?
Nghe Di Thiên hỏi, Sở Ngạo bên cạnh khựng lại một chút, ánh mắt lại toát lên vẻ ngoan độc, giọng nói trầm đi rất nhiều, hiển nhiên rất giận dữ: -Anh chỉ bắt thằng nhóc đó, còn lại Chấn Phong xử lí.
Chấn Phong cũng tới góp vui sao? Không biết hắn có thấy đoạn băng ghi hình đó hay không? Nếu thấy thì Y Nhã phải làm sao đây? Theo nguyên tác không hề có đoạn này, Y Nhã không bị cưỡиɠ ɦϊếp nên Di Thiên không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Đây không còn là một quyển tiểu thuyết rẻ tiền nữa rồi, nó rõ ràng đã biến thành cuộc sống của cô.
Hai người đi dạo một lúc thì quay về, nghỉ chân ở một cái chòi nhỏ.
Hồng Ưng cùng Hắn Ưng rất nhanh xuất hiện, trên tay là một li nước cam cùng một ly rượu vang.
Di Thiên nhìn qua hai nam nhân một lượt, thắc mắc buột miệng hỏi: -Hoàng Ưng đâu?
Chẳng phải bình thường đều là hắn cùng Hồng Ưng thường cùng nhau sao? Có chuyện gì Sở Ngạo cũng kêu tên hai người này.
Hắc Ưng chuyên về độc dược, khả năng nhạy bén cũng không bằng Hoàng Ưng, cũng không thích hợp theo Sở Ngạo bôn ba bằng hắn.
Hồng Ưng nhìn qua nét mặt Sở Ngạo, thấy hắn khẽ gật đầu, lúc này y mới thở phào, sau lại nhìn Di Thiên, trong mắt hiện lên "ta đứng một bên xem kịch vui"
- Hắn bận đi dùng mĩ nam kế với Tôn Điệp Hạ rồi.
Di Thiên mở to mắt vì ngạc nhiên, lại chuyện quái gì sắp xảy ra nữa đây? Cô còn đang suy nghĩ, Hồng Ưng đã nói tiếp: -Lão đại thấy Tôn Điệp Hạ rất nguy hiểm, sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của ngài nên kêu Hoàng Ưng đi chăm sóc cô ta một chút.
Không cần phản bội Chấn Phong chỉ cần không nhúng tay vào là được.
Hồng Ưng nói năng rất lưu loát tự nhiên làm Di Thiên cũng không phát hiện ra điều gì.
Thật ra một Tôn Điệp Hạ nho nhỏ làm sao uy hϊếp được Sở Ngạo, hắn đang lo sợ trong cuộc giao tranh cô ta xảy ra chuyện gì Di Thiên sẽ tìm hắn gây ầm ĩ mà thôi, tốt nhất nên tránh xa ra một chút.
Sở Ngạo không nhận thức mình đang bước chân lên con đường thê nô không lối về!!!
Di Thiên đảo mắt suy nghĩ một chút, Chấn Phong không chỉ có một mình Tôn Điệp Hạ là trợ thủ mà, còn một nam nhân nữa.
Người này không hay nhắc đến trong tiểu thuyết nhưng rất nguy hiểm, Chấn Phong phải bỏ ra bao nhiêu lợi ích trời cho mới kéo hắn về đội của mình, mà nam nhân đó thích thì giúp đỡ không thì thôi, nhưng một khi ra tay thì là một lần Chấn Phong bước lên đỉnh vinh quang.
Sau khi trở thành bá chủ, Chấn Phong cũng còn phải e dè nam nhân đó, cuối cùng hình như hắn xây cho người kia một cái viện nghiên cứu, sống như vậy đến hết truyện.
Không biết hiệu ứng bươm bướm có dài đến thế không? Nam nhân kia động tĩnh một chút cũng không có.
Vậy người đó bây giờ ở đâu?
Di Thiên bất giác nhìn qua Sở Ngạo rồi lại tự giễu lắc đầu, cô biết hắn sẽ không cúi đầu trước bất cứ ai, hơn nữa Sở Ngạo không có sở thích nghiên cứu cái gì, chắc chắn không thể là hắn.
Thấy Di Thiên nhìn mình rồi lại lắc đầu, đại não thiên tài vận động vẫn không thể hiểu ý của cô, chẳng lẽ cô chê hắn không đủ sức? Chết tiệt! Một đêm 7 lần còn chưa đủ???
- Di Thiên, hôm qua là lần đầu tiên của anh.
Em phải chịu trách nhiệm!!!
Giọng nói Sở Ngạo chứa đầy ủy khuất, giống như kiểu cô buộc dây trói hắn rồi cưỡиɠ ɠiαи vậy.
Được, anh giỏi!!! Ném đá giấu tay mà còn tỏ ra là người bị hại? Rõ ràng chịu thiệt nhiều nhất là bà có được không hả?
Di Thiên phẫn nộ đập bàn, hướng Sở Ngạo quát to: -Được, nói đi, một đêm bao nhiêu tiền?
Sở Ngạo "...".