Cảm nhận được một luồng gió lạnh sống lưng, Di Thiên nghi hoặc nhìn con búp bê đối diện, tuy không nhớ rõ trước khi ngủ quên thì nó ngồi như thế nào chung quy bây giờ nhìn thấy có cảm giác không thích hợp.
Thở dài một tiếng, xem ra bây giờ không thể ngủ nổi nữa rồi, cô đứng lên vươn vai hít thở, khởi động một chút để xua đi cái lạnh.
Đi khắp căn phòng kín này một vòng, hi vọng tìm được cái gì đó để giải khuây (con búp bê kìa =))), không thể ra khỏi đây được cũng không thể ngồi ngây ngốc một chỗ, Di Thiên tiến lại gần cái giường sang trọng phía sau con búp bê, vươn tay sờ nhẹ lên lớp vải mềm mại mát mẻ mang lại cảm giác thoải mái kia, vuốt dọc theo các nếp nhăn trên tấm chăn bông cảm thụ xúc cảm tốt đẹp, đột nhiên cảm giác gì đó khác thường, cô lập tức lật một lớp vải lên, bên dưới liền lộ ra một quyển sổ cũ kĩ đã ngả màu sang màu vàng ố, Di Thiên vươn tay cầm nó lên, chà sát lên trên bìa quyển sổ để nhìn rõ hàng chữ đang nhòe đi trên đó.
"Nhật kí của tôi"
Nhật kí sao?
Một tiếng "ưm" khẽ vang lên, trong đêm tối tĩnh lặng đặc biệt rõ ràng, Di Thiên bất đắc dĩ đưa mắt qua nơi vừa phát ra tiếng động, chỉ thấy Y Nhã một thân bị trói đang run rẩy, khẽ ngơ ngác nhìn xung quanh như chưa thể định hình được đây là nơi nào, đôi mắt nai con to tròn khi đã lấy lại được tiêu cự rõ ràng, đầu tiên là nhìn thấy một con búp bê trắng bệch, nghiêng đầu qua một bên lại như có như không ánh mắt trợn ngược đang nhìn chằm chằm cô ta, Y Nhã còn chưa kịp hét lên đã nhìn thấy Di Thiên, lập tức cứng họng, tiếng hét như thế nào cũng không phun ra được, chân run run cố gắng lùi về sau, sắc mặt tái xanh lại đổ mồ hôi thấm ướt một mảng lưng.
Tại...tại sao? Di Thiên không phải đã chết rồi sao? Đây là đâu? Mình chết rồi?
Nhớ lại hình ảnh bản thân bị một người đàn ông to con lạ mắt đánh tới tấp, hắn xuống tay vô tình với một cô gái mỏng manh yếu đuối như mình mà không chút thương hương tiếc ngọc, chỉ với hai ba lần xuất thủ đã khiến Y Nhã bất tỉnh, lại con mang thương tích đầy mình, khuôn mặt bầm tím đến vặn vẹo, nào còn vẻ đẹp mơn mởn lúc xưa.
- Sao vậy? Thấy chị chưa chết liền mất hứng?
Di Thiên nở một nụ cười đầy mỉa mai không giấu nỗi vẻ khinh thường.
Y Nhã nghe cô nói xong da đầu run lên, tay chân cũng tê rần, đồng tử co rút, không thể tin trừng mắt nhìn về phía Di Thiên, vậy là chị ta chưa chết? Vậy...vậy...
Chuyện này rốt cuộc là sao? Sao cô một chút cũng không hiểu gì hết vậy?
Di Thiên cúi xuống, gỡ dây trói đang khóa tay Y Nhã ra, song cũng không thèm ném cho cô ta một ánh mắt nào, trực tiếp đặt mông xuống ghế, lật từng trang của cuốn nhật kí ra đọc.
Y Nhã bây giờ như động vật ăn cỏ bị dọa sợ, lùi sát vào góc tường, ôm vai không ngừng nức nở, nhưng ánh mắt một giây cũng không rời khỏi con búp bê.
Di Thiên...chị ta không thấy sao? Con búp bê này rõ ràng có chuyển động...
Di Thiên nào có tâm tình đi xem xét Y Nhã như thế nào, hiển nhiên nội dung quyển sổ này đã thu hút sự chú ý của cô.
"Ngày 20 tháng 5...
Như mọi ngày tôi tiếp tục làm công việc bác sĩ trưởng khoa nhàm chán.
Những y tá nữ trẻ đẹp cứ quấn lây bằng ánh mắt dâʍ tà thèm khát.
Nó làm tôi phát tởm...
Vậy mà một lát sau, một sự kinh hỉ làm thay đổi cuộc sống phát ngán này, một cô bệnh nhân đến đây chữa trị bệnh tim, em đẹp như gió xuân lại mang cảm giác dịu dàng hiếm thấy, từ cái nhìn đầu tiên, tôi biết tôi say đắm em rồi
Ngày 21 tháng 5...
Sau khi chuẩn xác bị trụy tim nặng, em đã được chuyển sang phòng chữa trị đặc biệt, tôi tự giác yêu cầu được đích thân chăm sóc cho em.
Dưới sự quan tâm chăm sóc cùng đặc biệt khuyên nhủ của tôi, em cuối cùng cũng yêu đời hơn.
Tôi biết tôi không xong rồi, từ bỏ vợ con ở nơi xa mà ở đây hạnh phúc với em.
Ngày 7 tháng 7...
Tôi tỏ tình với em nhưng bị em kịch liệt từ chối.
Tôi đau lòng lắm nhưng vẫn không từ bỏ
Ngày 15 tháng 7...
Tôi tỏ tình lại lần nữa, vẫn bị em kịch liệt từ chối.
Em lấy lí do em không qua khỏi.
Lý do nghe thật nực cười, ánh mắt sợ hãi kia của em là rõ ràng nhất.
Ngày 18 tháng 8...
Đến nay em vẫn chưa chấp nhận lời tỏ tình của tôi.
Đến lúc buông xuôi em vẫn không chấp nhận.
Tôi không cam lòng, không cam lòng.
Tôi vẫn không cứu được em.
Ngày 24 tháng 8...
Tôi theo gia đình đi đưa tiễn em đến một nơi hoang vắng rồi để em nằm lặng lẽ ở đó.
Ngày 3 tháng 9...
Sau bao ngày dằn vặt, tránh ánh mắt gia đình em, đợi chờ thời cơ, cuối cùng tôi cũng thực hiện được kế hoạch của mình.
Nửa đêm tôi một thân một mình mang theo cái xẻng, đi đào mộ của em.
Sau 2 tiếng đồng hồ cuối cùng tôi cũng chạm được đến xác em.
Tôi lấp cái hố lại rồi ẵm em về bệnh viện của mình.
Em hiện tại quá xấu, hôi thối cùng thối rữa, từng mảng thịt bị dở xuống, giòi bò khắp nơi.
Nhưng em đừng lo, tôi sẽ không ghét bỏ em đâu.
Ngày 6 tháng 9...
Tôi hẹn một cô y tá xinh đẹp đến phòng tôi vào buổi tối.
Ờ, da cô ta rất đẹp, rất tốt để thay da cho em.
Ngày 7 tháng 9...
Mắt cô bệnh nhân kia rất đẹp, có vẻ hợp với em.
Ngày 8 tháng 9...
Đôi chân của chị gái bệnh nhân phòng 3 rất dài lại còn thon, em sẽ rất đẹp với nó đấy
...
...
Cái quái gì thế này? Lão thiên, đây mà là nhật kí đó hả, đây rõ ràng là văn án của truyện kinh dị dài tập có được không hả?!!!
Chọc mù mắt bà đây đi!!!
FML!!! Di Thiên dời tầm mắt lên người con búp bê, trong mắt xuất hiện một tia sợ hãi cùng hoảng loạn.
Lấy xác chết tạo thành một con rối lại lấy da thịt người khác để đắp nặn lên một cơ thể hoàn hảo, cái mớ hỗn hợp đó...thật sự quá...khủng bố rồi a!!!
- Chị...chị...
Y Nhã giọng điệu ngắt quãng, lắp bắp kinh hãi, tay run run chỉ về phía sau Di Thiên.
Lúc này Di Thiên giật mình, tiếng xé gió phía sau đột nhiên xuất hiện, cô phản xạ tránh sang một bên, lộn dưới đất một vòng, đầu gối khụy xuống đất, đối mặt với người đàn ông vừa mới thình lình tập kích mình.
Lúc nãy chắc do cô quá chú tâm đọc quyển nhật kí mà không cảm nhận được điều gì khác, đến nỗi ông ta vào mà cô không biết.
Bây giờ nhìn rõ nhan sắc của kẻ biếи ŧɦái, bệnh hoạn kia, hắn ta mà đáng mặt một bác sĩ sao? Lương y như từ mẫu, phi, ta khinh!!! Người đàn ông kia thấy Di Thiên xâm nhập vào nơi cấm kị của hắn, cô còn thả Y Nhã ra, phẫn nộ đang bốc lên tới đỉnh đầu, miệng gần như gầm lên: -Quả nhiên, em ấy làm sao mà chịu ăn đống thức ăn đó.
Em vốn khinh thường tôi như vậy...Đến chết vẫn như vậy.
Người đàn ông gầm lên, lao đến định tấn công Di Thiên, tầm mắt quét khắp người cô một lượt, liền dừng trên quyển sổ nhật kí trên tay cô.
Ánh mắt hắn gần như muốn ăn tươi nuốt sống cô rồi, giọng nói cũng trở nên vô nhân tính hơn: -Mày đã biết? Vậy mày nên...chết đi!
Không biết hắn lấy một cái rìu từ đâu ra, lao đến chém Di Thiên, chiếc ghế cô ngồi lúc nãy một phát gãy làm đôi, mảnh gỗ vụn văng ra tứ phía.
Hắn lại chém một nhát, chiếc rìu kia chém vào cái bàn gỗ, liền dính chặt luôn trong đó.
Người đàn ông kia dùng sức rút ra mà không thể, liền cứ như vậy mà rối mù một hồi.
Mắt Di Thiên đảo một vòng, chiếc rìu đó là vũ khí có thể tấn công phạm vi rộng, mà không gian trong này có phần chật hẹp, thế nào nó cũng với tới, nhưng người đàn ông đó lại đứng gần tại cửa ra, cô không thể vượt qua hắn mà ra ngoài được, dù là kiểu nào cũng thập phần bất lợi.
Một tia ý nghĩ vụt qua, Di Thiên dùng tốc độ nhanh nhất chụp lấy cái nĩa sắt trên bàn, bật người về sau, ôm lấy con búp bê, chĩa cái nĩa đâm vào cổ nó một chút, lôi nó đứng thẳng dậy, cô thập phần uy hϊếp: -Nếu không muốn nó bị thương, thì ông mau tránh ra.
Nhìn thấy bảo bối bị Di Thiên uy hϊếp, người đàn ông lập tức dừng động tác lại, không dám làm gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm chỗ bị uy hϊếp của con búp bê, giống như chỉ cần Di Thiên làm con búp bê bị thương, hắn sẽ liều mạng với cô.
Di Thiên âm thầm kề sát một chút, người đàn ông liền giật mình, động tác càng cẩn thận, cô nhìn thấy thái độ ông ta như vậy, liền biết mình đã làm đúng rồi.
Cúi người xuống khẽ lẩm bẩm: -Chị gái, phải phiền chị một phen rồi.
Tôi xin lỗi trước.
Miệng búp bê khẽ cong lên một độ cung khó phát hiện....