Phòng ăn biến thành nơi cấm kị không một ai dám đến gần, vậy mà bây giờ một thân ảnh nhẹ nhàng bước vào.
Mắt cũng không thèm liếc đến cái đống hỗn độn máu thịt ở trên bàn ăn, trực tiếp tiến đến phía để balo du lịch của đám học sinh.
Di Thiên dùng trí nhớ để nhận biết balo của giáo viên chủ nhiệm liền thấy nó ở nơi góc phòng.
Trước khi chạm vào còn chắp tay lên nhỏ giọng "Thất lễ rồi", cô lục tung mọi thứ bên trong, cuối cùng cũng tìm thấy một xấp giấy.
Trên đó là hình ảnh cùng thông tin cá nhân của học sinh lớp 2-1 có cả của giáo viên chủ nhiệm nữa.
Di Thiên dùng tốc độ nhanh nhất để tìm thấy tên của học sinh nữ mới vừa bị gϊếŧ hôm qua.
Tên, gia thế, quá khứ, các mối quan hệ...tất cả đều bình thường không thể bình thường hơn.
Cô khẽ nhíu mày, vậy thì vì cái gì mà cô ta phải chết? Rung cây dọa khỉ? Di Thiên giật thót, phản xạ cảnh giác quay về phía cửa.
Cánh cửa khép hờ không chút động tĩnh nào.
Lúc nãy rõ ràng cảm giác có người nhìn mình mà, không lẽ mình nhầm?
Cô rùng mình, cất xấp giấy kia đi, nhanh tay thu dọn một vài món ăn nhẹ vào cùng một cái balo rồi xách ra ngoài.
Cả đám vui vẻ nhìn thấy đồ ăn tụ tập như bình thường ăn uống no say.
Nhưng ông trời không để bọn họ an nhàn là như thế.
Trời bất chợt đổ mưa...
Bầu trời rất nhanh liền sụp tối, từng đợt mưa nặng hạt bắt đầu đổ xuống, mưa như trút nước, cả đám loi nhoi không tình nguyện chạy vào nhà.
Mới khoảng 5h chiều mà trời tối om, nhìn căn nhà không một ánh đèn kết hợp với ánh chớp lóe lên, mọi người bất giác run lên, không khí càng lúc càng lạnh, Di Thiên có thể cảm nhận được hơi thở chết chóc ở đâu đó.
Sẽ không là chết tập thể tối nay đi?
Một vài nam sinh thử mở công tác đèn nhưng vô dụng, có lẽ là do sấm chớp làm hỏng cầu dao điện đi, mọi người tự an ủi như vậy.
Tình tiết kinh dị trong phim trực tiếp bị ngó lơ a.
Bất đắc dĩ đành phải mở đèn pin từ điện thoại di động, cả đám không ai là không mở, họ cảm giác như vậy sẽ an toàn hơn.
Di Thiên nghe vài tiếng khóc đã vang lên, nhiều nữ sinh đã ôm chặt nhau hay ôm chặt những nam sinh mà khóc nấc lên.
Miệng không ngừng gào: Tôi không muốn chết...tôi không muốn chết.
Một nam sinh thét lên, tay y cầm điện thoại chiếu sáng một góc của hành lang tối đen, Di Thiên rất nhanh nhìn qua, một thân ảnh lóe lên rồi biến mất nhưng tốc độ ánh mắt của cô đã bắt kịp.
Cô phóng vụt qua hướng thứ đó vừa xuất hiện, miệng quát lên: "Đứng lại!!".
Áo sơ mi trắng...và hơn hết nó đã nhuộm đỏ một mảng rồi.
Vết máu bắn tung tóe trên đó còn đỏ tươi, chắc chắn vừa mới tạo ra.
Trời dù tối đi chăng nữa, hình ảnh mờ ảo của cái áo trắng vẫn không qua khỏi tầm nhìn của Di Thiên, cô vẫn thủy chung đuổi theo cho đến ngả rẽ thì...
Di Thiên thở dốc, trừng mắt nhìn bức tường trước mặt.
Mẹ nó, ngõ cụt!! Vậy thì người lúc nãy biến đâu rồi?? Nơi này chỉ có duy nhất một lối đi, nếu người nọ quay lại chắc chắn phải đụng trúng cô.
Thứ đó hiển nhiên biến mất trước mắt mình làm Di Thiên một trận rét lạnh, cô dám đem tính mạng ra thề, ma quỷ gì đó 1000% là không có nhưng là...thứ đó có phải người hay không thì cô không chắc.
Dù trong phút chốc ánh sáng lóe lên nhưng Di Thiên đã thấy, móng tay của thứ đó...giống y hệt một con dã thú.
Tiếng hét của đám học sinh một lần nữa khiến cô gấp đến hoảng.
Dương đông kích tây? Nhưng là làm sao phải dụ cô tránh xa ra, sợ cô cản trở hành động của hắn sao? Di Thiên vừa chạy vừa nghĩ.
Chạy đến nơi thì thấy một đám nữ sinh ngồi bệch xuống, khóc càng lúc càng lợi hại hơn.
Di Thiên đã muốn thở không ra hơi còn phải gặng hỏi: -Chuyện gì nữa?
Một nữ sinh giọng run run, tiếng nói ngắt quãng: -Nguyên...Nguyên Kỳ không thấy...
- Cái gì?
Di Thiên không thể tin được, há hốc mồm, hắn làm sao nhanh như vậy? Chết tiệt, gặp quỷ rồi!! Một giọng nữ khác thông báo rằng cũng có một bạn nam đã biến mất.
Di Thiên đổ một giọt mồ hôi lạnh, lại là 2 người sao? Cô cố gắng điều chỉnh giọng mình sao cho bình thường một chút: -Trước chia ra tìm đi, có thể vẫn còn cứu được họ.
Một vài giọng nữ thét lên, trong đó hiển nhiên có Quan Nhiên, cô ta gào to hết cỡ:
- Cô bị điên à? Tìm? Tìm được thì thế nào, có cứu được không? Tôi muốn ra khỏi đây!!!
Nói xong cô ta tông cửa chạy ra ngoài, cả đám thấy cô ta bỏ chạy cũng cất bước chạy theo.
Căn nhà này quá kinh dị, hai nam sinh đã biến mất, rồi cũng sẽ tới bọn họ thôi, tránh xa nơi này càng sớm càng tốt.
Di Thiên nhìn ánh đèn càng lúc càng xa, cô khẽ thở dài, hi vọng bọn họ sẽ ổn, không hiểu sao cô lại nghĩ đến mục đích chính của hắn là để mọi người chạy ra ngoài nhỉ?.
Google.