Sao Lại Là Nữ Phụ


Nguyệt hắc phong cao~ đêm tối rất thích hợp làm chuyện xấu a.

Di Thiên lẳng lặng nhìn màn đêm buông xuống, ngoài mặt vẫn là vẻ vân đạm phong khinh nhưng trong tâm lại như có hàng ngàn con nai chạy tới chạy lui.

Trong đầu vẫn duy nhất một nghi vấn "tại sao hắn không gϊếŧ mình đi?"
Trời tối mọi người lại càng đề phòng, canh giữ Di Thiên cũng chặt chẽ hơn.

Trời càng lúc càng tối ánh lửa duy nhất làm cho người khác cảm giác an toàn, tất cả đều tụ họp quanh đống lửa.
Dây trói của Di Thiên đã bị cắt đứt nhưng cô vẫn thủy chung không động đậy, lỗ tai vừa động cô nghe rõ thanh âm từ đằng xa truyền tới "có cái gì đó đang đến!!".

Nhìn mọi người vẫn không có cảm giác gì cô cũng không có lòng tốt nhắc nhở.

Nên nhớ là cô...cũng không phải người tốt.
Bên vòng ngoài của đám học sinh, một nam sinh đột nhiên bị thứ gì đó kéo về phía sau, y lập tức hét toáng lên.

Cả đám giật thót, bất động nhìn nam sinh bị kéo càng xa, trời tối không ai thấy được gì cũng không ngu ngốc đến nỗi lao ra cứu y.

Tiếng hô hoáng cứu mạng càng ngày càng nhỏ cuối cùng là một tiếng hét lên rồi im bặt.
Đám người lui vào một đoàn, càng ngồi sát vào nhau run run cảnh giác nhìn xung quanh.

Tiếng xé gió phá lệ rõ ràng, càng lúc càng gần, như tiến đến từ phía tây đột nhiên lại nghe từ hướng đông làm mọi người ngày càng hoảng.

Thanh âm gần sát bên tai lại đột nhiên biến mất không tăm hơi, khu rừng trở lại yên tĩnh vốn có.
Sau một thời gian cả đám cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhìn Di Thiên vẫn im lặng bị trói ở đó, ai cũng có một cảm giác phức tạp.

Bọn họ thì thầm nhỏ to gì đó rồi lại kiên định nhìn nhau, nữ sinh hôm qua tiến lên cởi trói đường hoàng cho cô.

Mở miệng nói: -Chúng tôi hiện tại đã tin cậu.
Di Thiên vẫn im lặng không nói gì, đứng lên bẻ bẻ khớp tay đang còn hơi tê.

Cô nhìn chằm chằm vào hướng âm thanh biến mất, giọng nói mang theo chút thưởng thức: -Tôi nghĩ...mọi người nên chạy thì tốt hơn.
Thanh âm cô vừa dứt tiếng xé gió một lần nữa xuất hiện, như một hiệu ứng mà hoảng loạn bỏ chạy bốn phương tám hướng.

Cô lợi dụng thời cơ mỗi người chạy một ngã mà lẩn theo, thân ảnh xinh đẹp nhanh chóng biến mất.
Căn phòng Di Thiên bị trói lại một lần nữa được mở ra, cô nhẹ nhàng bước vào, cầm điện thoại di động của nữ sinh cho mượn chiếu đèn lên hướng Nguyên Kỳ treo cổ kia.

Tiến lại gần y, cô dùng sức xé toạc áo sơ mi của y xuống.

Di Thiên nhìn chằm chằm vào thân thể của cái xác sau lại nở nụ cười đầy thâm ý.
Quả nhiên...
Tiếng động cực kì nhỏ vang lên tại cửa chính của căn nhà thu hút sự chú ý của Di Thiên, cô nhanh tay tắt đèn pin điện thoại, không gian lập tức tối đen, cô phải chạy nhanh thôi a~ vì người đó đã đến rồi...!Căn phòng lại được mở ra, người đứng ở cửa quét mắt một vòng xung quanh không thấy bất cứ thứ gì, hắn đứng đó tựa như đang suy nghĩ.
Không có sao?
Lại nghe một âm thanh phía khu rừng vang lên, chỉ cách một bức tường nên người đó nghe không sót một chữ: -Mọi người không sao chứ? Thứ đó đâu rồi?
Âm thanh này chính xác là của Di Thiên.

Sau đó là một loạt âm thanh trả lời xen lẫn tiếng thở dốc vì mệt nhưng giờ khắc này người đó không còn tâm trí đâu để nghe nữa.

Cô ta không lên đây sao? Nhầm rồi?
Phía dưới liền vang lên một trận xôn xao, lại có thêm hai người mất tích, lần này lại là một nam một nữ.

Mọi người lần lượt kiểm tra lại quân số phát hiện chỉ thiếu có hai người nọ cùng nam sinh bị kéo đi trước đó.

Di Thiên cười lạnh "một lần hai người? Cái này là rất biết cách gây khủng hoảng tinh thần cho người khác a".

Mọi người lại quay về xung quanh đóm lửa, ai nấy trong vô cùng chật vật kể cả Di Thiên, mái tóc bay tán lạn ở trên trán, mồ hôi ướt đẫm vai áo chứng tỏ cô tốn sức chạy rất nhiều.

Quan Nhiên nhìn Di Thiên đầy căm tức, tại sao không phải là cô ta chết đi mà lại là bạn của mình không chứ? Lúc này mọi người đã tập trung lại, tiếng xé gió không còn nữa làm họ thoáng yên tâm
Quan Nhiên nhanh chóng chất vấn: -Cô bảo chúng tôi chạy là không có mục đích đó chứ?
Đúng vậy, nếu mọi người chạy Di Thiên sẽ không ai để ý, cô ấy sẽ có thời gian hành động.

Di Thiên cười cười, không yếu thế đáp trả: -Nếu không chạy chẳng lẽ chờ chết? Cô cũng thấy nam sinh trước đó rồi đó, đừng có lúc nào cũng nhắm vào tôi.
Quan Nhiên lập tức im bặt, không thể nói nữa, đúng là hung thủ không thể là Di Thiên nhưng là cô ta không cam lòng.
Di Thiên thoải mái đánh ngáp một cái, tìm một gốc cây tựa vào, mi mắt khép lại, như có như không mở miệng: -Sẽ không còn nguy hiểm nữa, mọi người an tâm ngủ đi.

Ngày mai sẽ rất đặc sắc đó nha.
Nói xong thở đều đều tựa như ngủ say, để lại vô vàn biểu cảm ngơ ngác nhìn cô.

Tuy là Di Thiên nói vậy nhưng không ai dám ngủ, chỉ đỏ mắt canh chừng đề phòng xung quanh.

Di Thiên từ chối cho ý kiến, hóa ra vẫn còn một vài người rất thích tự ngược mình nhỉ?
Cô ngủ một mạch tới sáng, lại bị tiếng hét kéo tỉnh dậy.

Di Thiên chậm rãi mở mắt ra, sao lũ này không nhanh thích ứng đi chứ? Hở gặp chút chuyện đều toàn hét với la hay sao? (Làm như ai cũng trâu bò như cô sao? ==")
Mọi người tụ tập lại trước cửa căn nhà, tuy không còn ai ngất nữa nhưng nôn thì vẫn có.

Nữ sinh khóc thét, nam sinh sắc mặt trắng bệch, Di Thiên chỉ lẳng lặng đưa mắt lên nhìn.
Hai người hôm qua bị vô số nhánh cây nhọn hoắc đâm xuyên qua đính trên cửa.

Trên nhánh cây là lần lượt xiên bàn tay, bàn chân, đôi mắt, cái lưỡi cuối cùng găm xuyên qua đầu, máu tươi vẫn còn nhiễu xuống, tư thế cực kì vặn vẹo, tay chân bẻ gảy 180°, lỏng lỏng lẻo lẻo nối với nhau, nhiều nơi trên cơ thể còn thấy cả xương, nơi của tim bị xé ra, lộ rõ một trái tim đỏ tươi, một góc trời bị nhuộm màu đỏ thẩm.

Mùi máu tanh nhanh chóng lan tỏa làm nhiều người choáng váng, tất cả không hẹn mà bỏ chạy đến phía con suối.
Di Thiên hất nước lên mặt, kɦoáı ƈảʍ mát mẻ làm cô thanh tỉnh đôi chút, cô đang bình tĩnh suy nghĩ.

Hung thủ là ai cô đại khái đoán được, lí do cũng đã minh bạch rồi.

Vấn đề là, sao hắn có thể làm được như vậy? Bây giờ chỉ còn cách kéo dài thời gian ra một chút, cô tin mấy cái nhiễu sóng bọn không tặc cài cũng sắp hết tác dụng, lúc đó sóng điện thoại trở lại rồi cô sẽ dùng hoa tai bắt được, gửi tin cầu cứu về cho X.
Cô tuyệt đối tin rằng, đấu tay đôi với hung thủ, chết là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Nhàn nhạt liếc mắt về phía Quan Nhiên, Di Thiên mỉm cười, cô cứ lui ra đóng vai quần chúng trong chuyện kinh dị này là được, vì tính mạng nhỏ bé của mình, Di Thiên sẽ an phận làm người xem diễn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui