Sao Lại Là Nữ Phụ


Di Thiên theo chỉ dẫn của người lạ mặt kia, tới một bãi đổ xe nằm ngoài thành phố.

Nơi này giống như dùng để tiêu hủy những loại xe đã hư hỏng nặng, không dùng được nữa.

Lớp bụi đã đóng rất dày, tường một vài nơi cũng đã đổ nát, nơi này hẳn là bị bỏ hoang thật lâu.
Di Thiên bước vào, khu vực này là khu công nghiệp, vì vậy cho dù là giờ cao điểm cũng không có mấy ai.

Đến nơi đã hẹn mà không gặp người, cô bất giác có cảm giác không ổn.

Ngay tức khắc, một bóng đen vụt qua, Di Thiên phản xạ lùi về sau.

Tóc phía sau bị một luồng gió hất bay lên, cô giật mình quay đầu lại...
Vâng...Di Thiên oanh oanh liệt liệt, rất không có tiền đồ mà bị đập- phát- ngất-luôn!!!
Người đó thấy cô ngã xuống thì hơi hoảng hốt, nhìn xuống tay mình như thể ước lượng mình dùng bao nhiêu lực, xem xét một chút thấy cô lông tóc vô thương mới thở phào nhẹ nhõm, vác cô lên vai như thể một ôm cái gối, phóng đi mất.
...
Di Thiên mơ màng tỉnh lại, cảm giác sau ót đau đớn làm cô nhíu mày " Đm, lũ biến dị chết tiệt, nhẹ tay một chút thì chết à??".

Nhớ lại cảnh tượng lúc nãy cô bị tập kích, Di Thiên thở dài, tốc độ rất nhanh, ra tay cực chuẩn xác, người biến dị này...!khó chơi hơn Nguyên Kỳ gấp trăm lần!!!
Bây giờ Di Thiên mới định hình được xung quanh, rất nhiều người nhìn qua cô, song lại cúi mặt xuống, khuôn mặt ảm đạm.

Còn chưa kịp hiểu mô tê gì, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói có phần quen thuộc: -Cô tỉnh rồi?
Di Thiên nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, nghĩ nghĩ để nhớ đến tên hắn, cô "a" một tiếng rồi hướng hắn hỏi tình hình: -Vĩ Mặc, anh cũng bị bắt cóc?
Vĩ Mặc nghe cô hỏi thì ngạc nhiên, sau đó hắn lắc đầu, tóc mái dài gần che đi cả đôi mắt theo động tác lay động: -Không, tôi tự nguyện đến đây.

Cô bị bắt cóc à?
Chuyện quái gì đang diễn ra ở đây vậy hả??? Có thằng nào não bị kẹt đến mức người lạ kêu đi đâu thì đi đó không? Anh mà tự nguyện hiến dâng vì tổ quốc người ta sẽ vui hơn đấy.

Khoan đã...
- Anh vì cái gì xuất hiện ở đây?
Vĩ Mặc không cần suy nghĩ nhiều, liền lập tức trả lời cô: -Tôi được mời đến đây, người mời có nói ở đây diễn ra một lễ hội cosplay, giao lưu văn hóa truyền thống Nhật.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi
2.

[Ngôn Tình] Sống Chung
3.

Gục Trước Dịu Dàng
4.

Chồng Cũ Cuồng Bạo Thế Này Sao?
=====================================
Ách, lí do khắc hẳn mình luôn...Di Thiên nhìn quanh một vòng, có khoảng 20 người trong căn phòng rộng này, không ai nói với nhau câu gì, không khí nhất thời trầm xuống.

Một người đàn ông to con, vạm vỡ tức giận quát ầm lên: -Chuyện này là thế nào? Không phải nói ở đây có cuộc thi săn bắn sao?
Nhiều người ngớ ra, rồi cả đoàn nháo lên, người này nói, người kia tranh nói, giọng nói lấn át của nhau nghe thực chói tai: -Rõ ràng ở đây là một cuộc triển lãm tranh mà!
- Gặp quỷ! Tôi được nói là ở đây tổ chức dạ tiệc.
- Cái gì???
Không khí trầm mặc, im lặng đến đáng sợ...
Di Thiên lấy tay xoa xoa thái dương, quả nhiên là vậy.

Tất cả mọi người ở đây đều bị lừa.

Bọn chúng nắm được sở thích cũng như ước muốn của họ rồi một mẻ bắt hết.

Nhưng cô không nghĩ chuyện Tử Duệ là lừa gạt thôi đâu.

Một đạo ánh mắt thù hận bắn về phía Di Thiên, cô giật mình nhìn đến hướng đó liền bắt gặp đôi mắt giận dữ, căm phẫn không chút che giấu của Mộ Dung Tuyết
Nhìn đến thái độ của cô ta như vậy Di Thiên cảm thấy đau bụng một trận, xem ra thời gian tới cô sẽ không yên ổn rồi a.
Đèn trong phòng vụt tắt, mọi người bắt đầu la hét, ánh sáng duy nhất được bật lên, hiện lên hình ảnh của một con búp bê bằng gỗ, ngồi nghiêng đầu trên cái ghế dựa, son môi chảy xuống làm con búp bê giống hệt một miệng đầy máu, môi đỏ được vẽ kéo dài tới tận mang tai, đôi mắt vô hồn trừng lên, mặt nó nhiều nơi đã vỡ ra, mái tóc đen dài thưa thớt, Di Thiên lại thêm một trận đau bụng...
Mẹ nó, dạo này phim kinh dị đang đốt vé hay sao? Hình tương ra mắt gì mà thấy gớm vậy!!! Có biết phải để lại ấn tượng đầu tiên tốt đẹp với người khác mới là chân lí không vậy?
Giọng nói rè rè vang lên, một khuôn từ giọng nói qua điện thoại của Di Thiên.
- Chào mừng đến với bữa tiệc chết chóc.
Mọi người im lặng, rồi lại quát lên, có giận dữ, có hoảng sợ, có cười khinh thường,..

Bây giờ họ mới nhận ra là họ bị lừa.
Vĩ Mặc bên cạnh cô há hốc mồm, hắn không thể tin được thốt lên: -Chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ chúng ta bị lừa.
Ha hả! Dù không muốn giáng một cái tát dư luận vào mặt Vĩ Mặc nhưng là...lực bất tòng tâm a~.

Không tát một phát cho tỉnh thì làm sao ngộ ra vấn đề được.
- Chúng ta thật sự bị lừa đó.
Vĩ Mặc bất động, như không thể chấp nhận sự thật này.

Di Thiên ngửa mặt lên trời, âm thầm vì mình thắp một nén nhang.

Xen ra chỉ có một mình cô biết việc này, đây là đãi ngộ trước khi bị hành xác sao? FML, sao lúc nào cô cũng bị trúng đạn vậy?
Di Thiên còn đang đau khổ, hiển nhiên không thấy ánh mắt Vĩ Mặc phức tạp nhìn cô, môi mỏng của hắn khẽ nhếch lên.
- Các người muốn rời khỏi đây?- Giọng nói của con búp bê vang lên lần nữa.

Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, trang điểm kĩ càng đứng lên, chỉ tay vào màn hình, giọng nói thập phần khó chịu: -Mau thả chúng tôi ra.

Mấy người nghĩ mình đang làm gì vậy?
Búp bê khẽ cười một tiếng, sau đó một tiếng quả cầu yoyo không biết từ đâu bắn ra, phóng thẳng tới người phụ nữ, con yoyo xoáy rất mạnh làm da mặt cùng máu thịt bắn ra ngoài.

Người phụ nữ ngả xuống, con yoyo cũng được thu về.
- Ai còn ý kiến?
Lần này mọi người im lặng, cũng không dám thở mạnh, không ai muốn làm người tiếp theo hi sinh cả.
- Tâm trạng mọi người không tốt lắm nhỉ? Hay là chúng ta chơi một trò chơi đi.
Di Thiên lập tức lạnh sống lưng, cô có cảm giác nhìn thấy Nguyên Kỳ đang hứng thú nhìn cô, vờn cô giống hệt một món đồ chơi.

Trò chơi lần này tuyệt nhiên là lấy tính mạng ra chơi.

Vài người cũng đã bắt đầu lo lắng, vừa nhìn thấy một cảnh gϊếŧ người ghê tởm, nay hắn lại bảo chơi trò chơi, là ai cũng sẽ cảm thấy bất an.
Di Thiên nhìn qua một lượt, ánh mắt dừng lại ở một người.

Nam nhân như cảm nhận được ánh mắt cô, hắn nghiêng đầu nhìn qua, nở một nụ cười hứng thú.
Người này...
- Chúng ta nói về luật chơi một chút.

Hẳn mọi người biết sói và thỏ.
Thôi rồi, hết mẹ nó thật rồi, happy ending luôn!!!
Di Thiên cười khổ, chết chắc rồi, trò này cô đã có chơi qua, luật chơi của nó...à, có chút khó chấp nhận với những con người lúc nào cũng thích xông pha hiến máu như cô, nó là một trò chơi cực kì cần đầu óc.

IQ của chị ơi, em đi ăn tết về chưa vậy? =="
- Trên tấm thiệp mời của mọi người, có ghi rõ "chức vị" của mỗi người.

Mời mọi người kiểm tra một chút.
Mọi người tuy khó hiểu nhưng vẫn làm theo, Di Thiên lục lọi trong túi, quả nhiên là có tấm thiệp mời, cô có chút không rõ ràng, do chuẩn bị tâm lí đi gặp kẻ địch, cô đương nhiên mang theo đai lưng ám khí, vậy mà giờ nó vẫn ở trên người cô.

Sao bọn chúng không lấy nó đi chứ? Không sợ cô phản kháng sao?
Di Thiên lật tấm thiệp mời lại, nhìn hình ảnh bên trong, cô khóc không ra nước mắt.

Cô cực kì cảm giác thành tựu khi được làm nữ phụ chết thảm nhất truyện a~~~.
Một lát sau, có người tới thu hồi lại những tấm thiệp mời, từ giây phút đó, thân phận của mình hoàn toàn được giữ kín.
- Mọi người đã biết chúng ta là gì rồi chứ?
Nam nhân lúc nãy nhìn cô đầy hứng thú bỗng nhiên mở lời: -Tôi không hiểu, hình thỏ đó là quái gì chứ?
Mọi người im lặng...
Di Thiên "..." Anh hai à, không cần la hét lên là " tôi là bị thịt, cầu bị gϊếŧ" đâu.
Búp bê "..."
Một người đàn ông đeo mặt nạ bước tới, giọng nói kiên định
- Được rồi, tôi giải thích một chút về luật chơi.

Ở đây chúng ta chia làm ba "chức vị".

Một là người, hai là thỏ, ba là sói.

Số lượng sói ít nhất nhưng cũng là nguy hiểm nhất.

Nhiệm vụ của sói là "ăn thịt" thỏ, nếu như số lượng thỏ trở về 0, sói sẽ thắng.

Người có nhiệm vụ gϊếŧ sói bảo vệ thỏ, nhiệm vụ không hoàn thành, người sẽ thua.

Ngoài ra, người không thể gϊếŧ nhầm thỏ, nếu có cũng sẽ thua.

Còn thỏ, ngoài tự bảo vệ mình ra, không cần làm gì nữa.
Nói tóm lại là phế vật trong phế vật!!! Di Thiên âm thầm cảm thán: -Nếu phe nào thắng, mỗi người sẽ được một yêu cầu, dù bất cứ thứ gì, cũng sẽ thực hiện được.

Còn nếu thua, xin mời để mạng lại đây.
Mọi người hít khí, trên khuôn mặt hoàn toàn là hoảng sợ.

Nam nhân lúc nãy lại mở giọng: -Nếu con người thua, thỏ được quyền gϊếŧ sói chứ?
- Cái đó là đương nhiên- Người đàn ông lập tức trả lời.
Ông ta nhìn những vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm thì cười khinh thường, nhưng cũng rủ chút lòng thương nhắc nhở: -Đừng xem thường trò chơi này, tôi thật muốn biết ai sẽ trụ được đến cuối cùng đấy.

Các người sẽ làm sao nhận định người khác là thỏ hay sói hay con người? Nên nhớ muốn thắng phải gϊếŧ chết người khác.

Ai sẽ an tâm nói ra thân phận của mình đây.
Nói cách khác, đây là trò chơi bộc lộ rõ bản tính của con người, phải lừa gạt, phải dùng đầu óc để dẫn người ta vào bẫy của mình.

Cái " hắn" muốn là khiến mọi người giẫm đạp, lật lọng với nhau mà sống ư?
Con người với con người là phải có niềm tin, phải biết " thương nhau mà sống chứ"?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui