Mạnh Giang Hàn ngồi xuống, bàn tay thon dài chạm nhẹ vào vệt máu dưới đất, nó vừa khô không bao lâu, y quay người lại, nói với Lâm Hân Vương phía sau: -Cô ta đi về phía này.
Lâm Hân Vương từ chối cho ý kiến, ánh mắt lơ đãng quét về phía trước xong dời đi, hai tay để phía sau đầu, miệng lầm bầm một bài hát, một bộ dáng "ông đếch quan tâm!!!".
Mạnh Giang Hàn thở dài, cũng đã quen phần nào tính cách của vị tổ tông này rồi, hắn rất ít nói, điển hình của đàn ông tiêu chuẩn "quân tử động thủ không động khẩu".
Mắt thấy đám người phía sau giữ một khoảng cách nhất định với hai người, Mạnh Giang Hàn nhích lại gần Lâm Hân Vương, nhịn không được hỏi: -Anh là người của quân đội à?
Mạnh Giang Hàn tuy có chút nghi vấn, người trong quân đội y chưa thấy ai dùng vũ khí là một cái dây xích cả, nhưng thân thủ như vậy không thể là người bình thường được, hơn nữa cách hắn xuống tay gϊếŧ một người, nhìn thế nào cũng giống như cực kì thuận tay a.
Lâm Hân Vương liếc mắt nhìn y một cái, trong ánh mắt có chút phức tạp nhưng chỉ xẹt qua rồi nhanh chóng biến mất, môi mỏng phun ra một câu: -Tôi là lính đánh thuê.
Mạnh Giang Hàn "a" một tiếng xem như đã biết cũng không nói thêm gì nữa, không khí nhất thời rơi vào trầm mặc.
Cả hai người ôm suy nghĩ khác nhau cùng bước đi trên hành lang dài, theo vết máu để lại được một thời gian ngắn, Mạnh Giang Hàn nheo mắt lại nguy hiểm nhìn những người đang đứng trước một căn phòng, đó là căn phòng mà vết máu dẫn vào.
Mộ Dung Tuyết hiện đang còn ôm chặt cánh tay của Vĩ Mặc, ngạc nhiên nhìn về đám người đang tiến về phía này, cả nhóm cũng đã nhận ra có ngoại nhân xuất hiện, đứng trước cánh cửa trừng mắt nhìn.
Lâm Hân Vương dừng bước, những người phía sau cũng đã thấy, bước đến đứng sau lưng Lâm Hân Vương cùng Mạnh Giang Hàn, đối mặt với đám người kia.
Tia điện chạy xẹt xẹt, tinh quang bắn ra bốn phía, cả hai bên bất động thi xem "mắt anh, mắt em, mắt ai to!!!", yêu cầu giữ vững tinh thần và đội hình, 1 phút 30 giây...bắt đầu!!!
Cuối cùng trưởng nhóm vạm vỡ bên Mộ Dung Tuyết chịu thua, ánh mắt bất lực nhìn về phía Lâm Hân Vương, mở miệng hỏi: -Các người theo dấu này tới đây à?-Nói rồi chỉ chỉ vết máu dưới đất.
Lâm Hân Vương cũng không keo kiệt, gật đầu một cái, Như Ý phía sau chen giọng vào: -Còn các người?
Vết máu này là từ nơi xảy ra cuộc chiến lúc nãy, kéo dài về đây và chỉ có một đường, bọn họ từ phía ngược lại tới làm sao biết có vết máu này được.
Trưởng nhóm kia mặt nghiêm túc, giọng nói có chút bất an:
- Chúng tôi nghe tiếng hét nên mới chạy ra đây.
Vừa tới.
thì không còn nghe nữa.
Tiếng hét? Bọn họ tuyệt đối không có nghe bất kì tiếng động nào cả.
Mê cung này truyền âm cực tốt, không thể có chuyện tiếng hét không thể truyền tới bọn họ được.
Như Ý ánh mắt kinh hoàng nhìn về phía trưởng nhóm, Mạnh Giang Hàn tay bất giác nắm chặt cây súng, y có cảm giác cực kì không ổn, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt ập tới, Lâm Hân Vương ánh mắt nhẹ lướt qua cửa phòng đang đóng chặt kia, không biết suy nghĩ cái gì.
Đột nhiên một tiếng kẽo kẹt vang lên, cánh cửa đang đóng nhẹ nhàng mở ra, không khí lạnh bên trong ùa ra, tất cả mọi người run lên, nhìn chằm chằm vào căn phòng tối om đó, bất an cùng sợ hãi vây kín xung quanh.
Những người đứng gần cánh cửa nhanh chóng lùi xa về sau, mắt cũng không dám rời khỏi màu đen u ám trong phòng, như thể bỗng dưng sẽ có một bàn tay từ trong đó thò ra lôi bọn họ vào trong, để màu đen kia cắn nuốt bọn họ vậy.
Cảm giác xung quanh lạnh đi mấy phần, tất cả không dám thở mạnh, cứ như bị thôi miên nhìn căn phòng đó chằm chằm, nhưng mãi cũng không có gì xảy ra tiếp theo.
Mạnh Giang Hàn gian nan nuốt nước bọt, ánh mắt lo lắng nhìn về phía Lâm Hân Vương: -Đây là mời gọi chúng ta vào đó sao? Cô ta không sợ chết à?
Không cần nói cũng biết "cô ta" ở đây ám chỉ Di Thiên, Lâm Hân Vương vẫn mang vẻ mặt lười nhác, mấy trò trẻ con này không thể hù nổi một người đã từng gϊếŧ rất nhiều người như hắn, nhưng cũng đủ để dọa chạy một đám người trước mắt này, tỷ như Mạnh Giang Hàn, kĩ thuật bắn súng của y rất giỏi, nhưng chỉ vừa tầm đối kháng thôi chứ không đủ để ra chiến trường thật sự, nhìn vẻ mặt hoảng sợ kia là biết, y chưa từng tự tay gϊếŧ người.
Lúc nãy nhìn hắn gϊếŧ gọn biến dị kia tuy rằng cố gắng áp chế nhưng hắn vẫn nhìn ra y đang cố kìm nén, khuôn mặt cũng mất sắc vài phần.
Lâm Hân Vương lười biếng mở giọng trả lời: -Không phải cô ta đâu!
- Hả?!!!
Nhìn Mạnh Giang Hàn ngốc lăng nhìn mình, Lâm Hân Vương một bộ dáng ghét bỏ: -Cậu động não chút đi.
Đám người đó nói theo tiếng hét tới đây, tìm ra chính xác chỗ này, nó chứng tỏ điều gì?
Mạnh Giang Hàn suy nghĩ một chút, thành thật trả lời " Chứng tỏ cô ta phải đứng ở đây hét".
- Đúng là vậy! Cậu nên nhớ chúng ta một đường chạy đến đây, hành lang này chỉ có một lối đi, không có bất cứ ngả rẽ nào...
Mạnh Giang Hàn lại nghiêng đầu suy nghĩ, dường như y nhận ra gì đó, nếu bọn họ đi từ bên này tới, bọn họ chạy từ bên kia sang, cuối cùng gặp nhau ở đây, vậy...vậy cô ta ở đâu?
- Chẳng lẽ cô ta ở trong căn phòng kia thật?
Lâm Hân Vương thở dài, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: -Cô ta đang bị thương, cũng sẽ không có ngu ngốc đến nỗi dụ cả đám người đến gϊếŧ mình.
Mạnh Giang Hàn ngẫm nghĩ lại thấy có lý, căn phòng kia có rộng đến đâu thì cũng không chạy thoát được, hơn nữa bọn họ lại có vũ khí, chung quy như thế nào thì cô ta tỉ lệ thua cực kì cao, mà thua là đồng nghĩa với cô ta sẽ chết.
Nhìn vẻ mặt nhăn nhó nghiêm túc của Mạnh Giang Hàn, Lâm Hân Vương cảm thấy rất nhàm chán, nhịn không được trêu chọc: -Tôi quên mất, cô ta có thể bám lên tường mà nhỉ.
Mạnh Giang Hàn như bừng tỉnh, ánh mắt khâm phục mà nhìn Lâm Hân Vương: -Anh thông minh thật đấy!
- "...."
Bộ cậu nghĩ ai cũng là spider man được hết hay sao vậy? nếu cô ta leo tường được thì cậu nghĩ chúng ta sống tới bây giờ chắc!!!
- Vậy là mấy cái trò này không phải cô ta nghĩ ra à?
Lâm Hân Vương thu lại vẻ cợt nhả, ánh mắt phức tạp nhìn xuống vết máu, trầm mặc một lúc hắn mới trả lời:
- Không hẳn, vết máu xuất phát từ bên kia, chắc chắn do cô ta để lại, mà nó kéo dài tới tận phòng này, chứng tỏ cô ta muốn chúng ta hiểu lầm là cô ta đi vào đó.
Mạnh Giang Hàn gật đầu, phụ họa nói: -Có lẽ vậy, tôi mới không tin cô ta sơ suất mà quên lau đi vết máu đâu...Vậy là có người giở trò phía bên kia?
Lâm Hân Vương hiện tại cũng không nghĩ ra lí do nào khác đành im lặng chấp nhận, Mạnh Giang Hàn không ngừng thắc mắc: -Tại sao phải làm như vậy chứ?
- Không rõ ràng sao, ý của hắn là muốn kéo thù hận cho cô ta.
Nếu bây giờ xảy ra chuyện gì, chúng ta sẽ quy hết lên đầu cô ta!
Mạnh Giang Hàn nghe được câu trả lời của hắn, rất thuyết phục, hẳn là hai người này có thù từ trước đi, làm như vậy đồng thời mượn tay bọn họ để diệt trừ cô ta, nhưng nghĩ đến việc mình bị lợi dụng thì y đã cực kì khó chịu.
Hai người còn đang im lặng thì bên kia đã nghe đội trưởng quát một tiếng: -Thằng nhóc, mau cút vào trong đó.
Tìm cái công tác bật đèn lên.
Vĩ Mặc đang đứng cạnh Mộ Dung Tuyết run lên, biểu cảm thập phần hoảng sợ, lắc lắc đầu nói: -Không...không...
Mộ Dung Tuyết nắm chặt tay hắn, lớn giọng cầu xin đội trưởng đang tức giận vì bị từ chối kia: -Đội trưởng, anh vẫn nên tìm ai cao to gan dạ hơn đi, anh ấy yếu như vậy, vào trong đó chỉ có bị hù chết thôi.
Đội trưởng ngay lập tức bùng nổ, bình thường Vĩ Mặc cũng đã chẳng được tích sự gì rồi, bây giờ còn không đem hắn ra hi sinh thì đợi tới khi nào, nếu người khác vào mà chẳng may chết ở trong đó chẳng phải hắn (đội trưởng) thiệt hại trầm trọng hay sao? Bắt lấy cánh tay Vĩ Mặc, đội trưởng chẳng nể tình gì mà ném hắn vào trong căn phòng, còn bản thân thì lui ra xa.
Vĩ Mặc bị ném vào trong, bất đắc dĩ sờ sờ mũi, chật vật tiến lên từng bước, đèn bên ngoài hành lang không sáng lắm, nên rất nhanh hắn đã biến mất trong bóng tối.
Mộ Dung Tuyết tuy rằng có tình ý với hắn, nhưng trong đó có cái gì còn không biết, đương nhiên không có ngu mà đi theo hắn vào trong.
Ai cũng bất an mà nhìn vào trong phòng, Vĩ Mặc vào đó chừng được hai phút rồi mà một chút động tĩnh cũng không có, cuối cùng Vĩ Mặc lò mò cũng tìm được một cái công tắc, vội vàng mở lên mới thấy là đèn ngủ, ánh sáng mờ ảo hiện ra, làm căn phòng càng thêm kinh dị.
Đội trưởng thấy bóng Vĩ Mặc màu đen đứng như hận không thể dính sát vào tường, tức giận quát lên: -Đèn phòng đâu? Sao lại mở đèn ngủ?
- Tôi không tìm thấy công tắc đèn phòng.
Mọi người quan sát kĩ căn phòng, nhiều chỗ không có ánh sáng chiếu tới vẫn tối om như cũ, nhưng là vẫn có thể nhận ra căn phòng này hết sức bình thường, không có gì đặc biệt.
Vĩ Mặc đứng ở trong đó đã lâu mà không có chuyện gì xảy ra, mọi người mới an tâm chậm rãi đi vào hướng của hắn.
Lâm Hân Vương đi đến bên cửa, dựa vào, chăm chú quan sát căn phòng, hắn nghiêng người mọi chút liền thấy ánh sáng lóe lên, cả kinh, hắn lớn giọng hét lên: -Cẩn...
- Aaaaaaa!!!
Lời cảnh báo của Lâm Hân Vương chưa kịp thốt ra đã bị một giọng nữ hét lên chắn ngang, mọi người giật mình, bỏ chạy ra ngoài, chen chúc, giẫm đạp lên nhau mà chạy.
Lâm Hân Vương vội vàng tránh sang một bên, đùa à, nếu không tránh hắn sẽ bị đạp cho tắt thở!!! Vĩ Mặc khó khăn tìm thấy cái công tắc đèn phía sau tủ quần áo.
Căn phòng bừng sáng, mọi người mới thấy rõ quang cảnh xảy ra.
Hai người bị cắt thành nhiều miếng thịt vương vãi khắp nơi, máu còn nhiễu giọt trên những sợi dây cước, vài miếng thịt vụn còn dính trên đó, nhiều bộ phận bị văng ra xa, máu bắn đỏ cả một bức tường, nhiều người bịt miệng, quay sang chỗ khác nhanh chóng nôn ra, mùi máu tanh xộc vào mũi làm tất cả một trận choáng váng.
Mộ Dung Tuyết mặt hết xanh rồi lại trắng, cuối cùng chống đỡ không nổi mà ngất xỉu.
Mạnh Giang Hàn đứng bất động, không dám nhúc nhích, Lâm Hân Vương bước đến, quan sát lưới nhện bằng dây cước, âm thầm thở dài "Đối thủ lần này không dễ chơi rồi".
Vĩ Mặc ngồi phịch xuống đất, kinh hoàng tột độ mà run rẩy, Lâm Hân Vương để ý mà nhìn sang, thấy Vĩ Mặc hoảng sợ, hắn cả kinh, người run lên một cái.
Chuyện gì thế này? Lúc nãy rõ ràng thấy hắn đứng ở bên trái mà, sao giờ lại ở bên phải??? Lâm Hân Vương nghĩ đến gì đó, thân hình lập tức phóng ra ngoài.
Mẹ nó, mọi người thấy bóng Vĩ Mặc đứng bên trái, mới đi lại phía đó, cuối cùng dính bẫy chết thảm, mà hắn lại xuất hiện phía bên phải, nói trắng ra, căn phòng đó vốn có một người nữa!!!
Chết tiệt, mà hắn vốn theo dòng người hoảng sợ lúc nãy chạy ra ngoài rồi.
Lâm Hân Vương vừa chạy ra, kết quả lại chứng kiến cảnh một nam nhân bị thứ gì đó lôi đi rất nhanh, miệng hắn kêu cứu không ngừng, đám người phía trước đứng bất động làm Lâm Hân Vương không thể chạy tới, cuối cùng bất lực nhìn nam nhân bị lôi đi cùng vết máu kéo dài.
- Aaaa!!!
Mọi người bây giờ mới hoàn hồn, không thể làm gì khác ngoài hét to lên cùng khóc rống.
Mạnh Giang Hàn thấy Lâm Hân Vương lao ra, biết là có chuyện liền chật vật theo ra ngoài, liền nhìn thấy một màn như vậy, y sợ run người, đứng bên cạnh Lâm Hân Vương: -Là cô ta à?
Lâm Hân Vương nhìn thẳng vào hành lang ghê rợn phía trước, lắc đầu nói: -Cô ta không có sức lớn như vậy, không thể lôi một người nhanh như thế, hơn nữa người này lại to con hơn cô ta nhiều.
Kết quả tít tít vang lên, thông số đã thay đổi: Sói: 3, Người: 9, Thỏ: 5.
...
Di Thiên đang nằm trên giường, đột nhiên hàng loạt gõ cửa vang lên, rất đều, rất có qui luật lại nhẹ nhàng không gấp rút, cô ngồi dậy, cảnh giác nhìn về phía cửa.
Lúc nãy cô nghe tiếng hét của nhiều người, chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì đó rồi, nhưng bây giờ cô đang bị thương cũng không tiện xông ra hóng chuyện, hơn nữa có khi vừa xông ra đã bị ngủ mã phanh thây rồi cũng nên.
Đm, thân phận đặc thù thì cái chết cũng đặc thù mà!!!
Tiếng gõ cửa vẫn kéo dài, Di Thiên vẫn bất động, đùa à, bây giờ ra mở cửa khác nào la lên "bà con ơi, tui ở chỗ này, mau mau lại gϊếŧ tui đi sao"?.
Người đó gõ cửa chứng tỏ biết có người trong này, nhưng không biết là hắn có biết là ai không.
Di Thiên vẫn như trước bất động.
Cuối cùng, hắn thấy gõ cửa không xong, liền im lặng.
Cô cứ nghĩ vậy là xong rồi, hắn đã bỏ đi thì bên ngoài bỗng dưng cười hắc hắc, giọng rè rè giống hệt con búp bê kia:
- Quách...Linh...Di...Thiên...Quách...Linh...Di...Thiên...Quách...
Phắc! Bà đây chưa có chết, không cần dùng nhan muỗi mà gọi hồn bà về đâu nha!!!
Bên ngoài lại im lặng, sau đó cô nghe tiếng nước chảy, Di Thiên giật mình là soi đèn về phía cửa, liền thấy máu từ bên ngoài tràn vào dưới khe cửa.
Cô hoảng sợ, đây là ý gì, người đó biết cô ở trong này, lại làm hành động như vậy, không phải là muốn gϊếŧ cô chứ? Nhưng là muốn gϊếŧ sao lại không xông vào đi, đứng ngoài đó làm cái gì?
Một lúc sau, cô nghe "phịch" một tiếng, giống như thứ gì đó mềm mại rớt xuống đất, rồi lại nghe tiếng loạt soạt như thứ đó bị kéo đi, cuối cùng, tất cả thanh âm đều biến mất, hắn đã bỏ đi....