Di Thiên lách người sang bên trái, Lâm Hân Vương làm sao cho cô cơ hội trở mình, liền tấn công dồn dập, Di Thiên nãy giờ ăn đòn không ít, hiện tại đã toàn thân đau nhức rồi.
Chiêu thức của hắn rất kì quái, nó không theo một qui luật nào cả, biến hóa khôn lường, nói ra thì rất giống một môn võ cổ truyền, chiêu thức bẻ khúc rất thuần phục, cứ nghĩ tung ra sẽ trúng mặt nhưng cuối cùng lại nhắm vào cổ.
Sát chiêu "dương đông kích tây" này làm Di Thiên khóc không ra nước mắt.
Nếu còn đánh nữa, con đường hóa thân thành bánh tét không cỏn xa đâu nha!!!
- Anh đánh hay thật đấy ~ là võ sư sao?
Di Thiên hai mắt sáng lên, cô rất hứng thú với cái gì đó mới lạ, rất không có hình tượng mà nhìn Lâm Hân Vương thiếu chút nữa chảy cả nước miếng...
Lâm Hân Vương dở khóc dở cười, đánh với cô cũng đã lâu mà trên người cô không có chút sát ý nào cả, mà hắn là một người coi trọng người tài, hiển nhiên không ra tay quá nặng, chỉ có thể làm cô tê liệt tầm ba ngày thôi...!(ra tay nhẹ vời hà!) Nếu muốn đấu tới cùng, thì tốt nhất là chỉ còn hai người, muốn chém muốn gϊếŧ thì cũng một lần giải quyết luôn đi.
- Không, tôi là lính đánh thuê.
Lâm Hân Vương biến thành bộ máy siêu công suất, vừa đánh, vừa đỡ, vừa trả lời, cũng không mất đi tí tập trung nào.
- Wow, lính đánh thuê à, vậy anh có biết X không? Cái người đeo mặt nạ ấy!
Di Thiên tránh trái tránh phải, lại vừa tung chiêu vừa lùi lại, đồng thời lựa thời cơ tiến lên.
Lại thêm một người biến thành bộ máy siêu công suất.
Lâm Hân Vương nghĩ một chút, tay cũng không rảnh rỗi, rất nhanh liền tìm ra câu trả lời: -Có biết, nhưng hắn khá bí ẩn, bình thường hiếm khi xuất đầu lộ diện.
Cả hai trò chuyện sôi nổi, cảnh tượng máu me, hùng dũng khi chiến đấu đâu không thấy, chỉ có vui vẻ cùng sôi nổi.
Đồng chí Mạnh Giang Hàn đứng một bên đáng thương thiếu chút nửa phun ra một ngụm máu.
Hừ! hai người có thật là đang đánh nhau không vậy...!Tôi cứ nghĩ tới thời gian đi chiếu chương trình " trò chuyện đêm khuya" chứ!!!
Một tiếng hét thảm vang lên từ đằng xa, song không lâu sau đó lại có tiếng bước chân chạy về phía này, Di Thiên dừng động tác, cố gắng tập trung nghe, liền phát hiện có khoảng 3-4 người chạy đến đây.
Cô cười cười ma mị xen lẫn chút bất đắc dĩ nhìn về phía Lâm Hân Vương: -Thực xin lỗi, tôi chỉ theo chủ nghĩa 1 chọi 1, không thích chơi NP! (Tiếng lòng tác giả ==")
Nói xong, bật người lùi về sau, hòa vào bóng đêm, rất nhanh đã biến mất.
Mạnh Giang Hàn tiến lại gần Lâm Hân Vương, nhíu chặt mày khó hiểu: -Sao anh không đánh thực đi chứ?
Lâm Hân Vương cầm lên sợi xích kia, lười nhác trả lời: -Tôi đã thử nghiệm sức mạnh của cô ta.
Im lặng một chút, hắn nói tiếp: -Cô ta thuộc dạng tấn công bằng kĩ thuật, sức mạnh rất ít, mỗi chiêu thức đều chuẩn xác nhằm vào những nơi yếu ớt...- Nói rồi hắn chỉ ra những nơi bị Di Thiên đánh trúng, từng chỗ bị ửng đỏ lên nhưng không nặng-...Tuy vậy, cầm vũ khí lên như thế nào, cái đó không chắc được.
Hắn vừa dứt lời, đám người kia chạy tới, thở hồng hộc, khó khăn nói thành câu: -Có...có người bị gϊếŧ rồi...
Mạnh Giang Hàn giật mình, thoắt cái thấy bóng Lâm Hân Vương cấp tốc chạy về, liền nối gót theo sau.
Vừa đến nơi đã thấy Như Ý ngồi phịch xuống, khóc đến hoa lê đái vũ, nhiều nam nhân còn tránh xa chỗ này, khuôn mặt trắng bệch mà tìm chỗ nôn.
Lâm Hân Vương cẩn trọng dò xét một lượt, phát hiện có một đám người lạ mặt đứng xen lẫn vào nhóm của họ.
Bây giờ việc quan trọng nhất không phải là quan tâm bọn chúng, mà là xem xem ai đã anh dũng hi sinh vậy...
Lâm Hân Vương lao vào phòng, liền thấy trên bàn để một cánh tay bị chặt đứt, máu theo mép bàn chảy xuống, đứng bên cạnh đó là một con búp bê bằng bông mặc váy đỏ, tóc vàng dài được thắt bính xinh đẹp.
Tiếp theo liền thấy những tình trạng tương tự như tay, chân, cổ rải rác khắp nơi, đến cuối cùng chúng kéo dài vào bồn tắm, Lâm Hân Vương từ bên ngoài nhìn vào liền thấy máu tràn từ thành bồn tắm xuống, bên trên còn nổi vật thể gì đó lên, đứng bên cạnh là một con búp bê nam.
Hắn không đi vào tiếp, sợ rằng mình không giữ được mà một trận choáng váng, liền quay sang người bên cạnh: -Cô ta là ai vậy?
Sở dĩ hắn biết người chết là nữ nhân, bởi vì cô ta sơn móng tay, cùng với cánh tay nõn nà trắng trẻo vừa nhìn là biết.
- Là...là Mộ Dung Tuyết.
Trong đầu Lâm Hân Vương ngay lập tức nhảy ra hình ảnh của cô gái tên Mộ Dung Tuyết này, kí ức về cô ta làm hắn có chút khó chịu cùng chán ghét.
Quẳng chúng ra sau đầu, hắn lại hỏi người vừa mới trả lời: -Bên cạnh cô ta lúc đó không có ai hay sao?
Căn phòng này cũng không nhỏ, nhưng làm sao cô ta lại ở một mình để rồi bị gϊếŧ chứ?
- Tôi...cái đó...tôi không rõ.
Chỉ biết ban đầu cô ta đòi đi tắm, sau đó...sau đó...
Lâm Hân Vương nhíu mày, chuyện này có chút kì quái, chẳng phải là chỉ vào phòng tắm hay sao? Căn phòng này đầy đủ tiện nghi như khách sạn, có cả phòng khách kia mà, sao không ai ở ngoài hết vậy?
Thông số tít tít vang lên: Sói: 3, người: 9, thỏ: 4.
Mộ Dung Tuyết...là một con thỏ!!!
Mọi người tâm trạng tuột phanh nhanh chóng, chỉ còn có 4 con thỏ, điều đó có nghĩa là...cái chết của bọn họ đang đến gần.
Lâm Hân Vương đứng trước cửa phòng, nhăn mày suy nghĩ, không phải cô gái kia làm, cô ta không có thời gian xoay sở nhanh như vậy, đều đó chứng tỏ...hai con sói còn lại đang rất gần chỗ nảy.
- Đi thôi.
Hắn đóng sầm cửa lại, quay người đi ra ngoài, mọi người lục đục theo sau, tìm đến một phòng ăn.
Nhiều người tạc qua một vài nơi để tìm chỗ giải quyết ( nôn ấy), cả đám còn lại ngồi trước một bàn ăn dài, ai nấy đều trưng ra bộ mặt đưa đám.
Như Ý sau khí khóc xong, nhịn không được chỉ thẳng vào mặt Trình Viễn: -Tất cả là tại các người, các người vừa mới đến mà đã có người chết.
Lũ tai họa! Các người mang theo sói đến đúng không?
Trình Viễn phẫn nộ, đứng dậy đập bàn một cái, tiếng vang rất lớn làm người khác phải giật mình: -Cô im đi, chúng tôi vừa mới đến làm sao biết cô ta tắm ở đó chứ, hơn nữa làm sao biết cô ta là thỏ.
Đừng có ngậm máu phun người.
Như Ý nghẹn họng, không phản bác được, chỉ biết trừng mắt phẫn hận nhìn Trình Viễn.
Sau một đoạn thời gian không khí trầm mặc, không ai nói gì nữa, Lâm Hân Vương đột nhiên lên tiếng: -Cái cậu mà Mộ Dung Tuyết hay đeo bám đâu rồi?
A! Mọi người sửng sốt, đúng là lúc đó ai cũng hoảng loạn, sau đó thì sợ hãi, không một ai để ý đến Vĩ Mặc đi nơi nào cả.
Ngay lúc này, cửa phòng mở ra, Vĩ Mặc cùng Mạc Quân Ly bước vào, khuôn mặt Vĩ Mặc xanh mét, hiển nhiên chắc đã giải quyết không ít.
Ngay sau bọn họ cũng có vài người chật vật đi vào, cảnh tượng càng thêm thảm hại.
Lâm Hân Vương nhìn chằm chằm Vĩ Mặc một lúc rồi dời tầm mắt.
Hắn đếm lại quân số một lượt.
1...2...3...15 Lâm Hân Vương giật mình, lúc nãy thông số có nói chỉ có 16 người, mà Di Thiên không thấy...vậy tất cả còn lại đều ở đây.
Nếu là vậy...chẳng phải hung thủ là một trong số bọn họ sao?
Nhưng mà...bọn họ luôn đứng bên ngoài phòng của Mộ Dung Tuyết mà...!tại sao không phát hiện ra người nào? Hung thủ có thể vào không ai biết, hắn có thể núp sẵn trong căn phòng đó...nhưng lúc ra chắc chắn phải có người thấy.
Nói vậy...chẳng lẽ...
Lâm Hân Vương siết chặt nắm tay, mắt hắn trừng lớn, cảnh giác nhìn vào những người vào phòng sau.
Mẹ nó, lúc hắn xông vào nhìn thấy cảnh tượng ấy, hung thủ vẫn còn trong phòng...sau đó lợi dụng lúc hắn đóng cửa, mọi người hoang mang rời đi, hắn mới từ trong đi ra, dễ dàng nhập vào dòng người trong đây..