Y Nhã hiện tại ngồi ăn nhu thuận, mỗi cái nhấc tay cũng toát ra vẻ cao quý, Chấn Phong ngồi bên cạnh, không nhanh không chậm ăn từng chút một những thứ cô gắp vào trong bát hắn, hai người một thuần khiết xinh đẹp một khí thế cao ngạo, thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn của người khác.
Điện thoại di động của Y Nhã "ting" một tiếng, cô nhẹ nhàng đặt đũa xuống, nhìn vào màn hình điện thoại liền thấy một câu: "Cứu, tớ sắp bị gϊếŧ.
Thực thảm, ghê rợn.
Cô ta sẽ đến, sắp đến.
Quách Linh Di Thiên trở lại rồi...chết!!!"
Người gửi: Mộ Dung Tuyết.
Tay Y Nhã run lên, sắc mặt nhanh chóng trắng bệch, làm rơi cái điện thoại xuống.
Chấn Phong nhướn mi, nhìn thấy Y Nhã khác thường, với tay cầm lấy di động.
Câu chữ không rõ ràng, dùng từ dùng dấu lung tung hết cả,...nghĩa là cô ta đang hoảng loạn cực độ.
Chấn Phong không chần chờ, gọi điện vào số máy của Mộ Dung Tuyết và kết quả trả lời hắn là lập trình sẵn của tổng đài.
Chấn Phong ánh mắt thoáng thay đổi.
Xem ra sắp có bão rồi đây...
....
Sau khi đánh nhau với Lâm Hân Vương, Di Thiên ung dung trở về phòng, cô không hay biết gì chuyện sắp xảy ra bên phía bên kia, đang vùi đầu suy nghĩ kế sách đối phó với Lâm Hân Vương thì chợt dừng cước bộ, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía trước.
Ánh sáng mập mờ hiện lên một thân ảnh, một nữ nhân với mái tóc dài xõa ra, đang đứng cúi mặt xuống, quần áo rách rưới trong có vẻ chật vật, hai cánh tay buông thỏng, đứng im lặng ở đó.
Di Thiên rùng mình, không khí lạnh xung quanh thật đúng với hoàn cảnh, chết tiệt!!! đây đích thị là hậu trường phim ma rồi còn gì.
Cô tuy có thể coi là miễn dịch với mấy cảnh này nhưng trong tâm vẫn là có sợ.
Hít sâu một hơi, lấy dũng khí bật đèn điện thoại về phía cô gái đó.
Ánh sáng làm cô thấy rõ, trên người cô ta máu vẫn còn đang chảy, hai cánh tay đều có những chỗ lồi cả xương ra, máu thịt lẫn lộn, chân cũng đã không còn nguyên vẹn...!Di Thiên cảm giác một trận buồn nôn, cô âm thầm cảm tạ trời đất vì lúc nãy chưa có ăn gì.
Nhìn thấy một cái xác không còn nguyên vẹn, máu thịt ghê tởm với nhìn thấy một người giống hệt cái xác không còn nguyên vẹn, máu thịt ghê tởm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau a~.
Cô gái kia từ từ ngẩng mặt lên, Di Thiên nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt quen thuộc, tuy trắng bệch và vài chỗ chảy máu nhưng cô vẫn nhận ra.
Mộ Dung Tuyết? Di Thiên nghĩ đến đau đầu cũng không nghĩ ra cô ta làm sao thảm đến tình trạng này, đừng có nói là rãnh rỗi sinh nông nổi, chạy tới đây hù ma cô chứ? Nhưng là...làm sao cô ta biết được cô ở đây? ( Cái này không phải trọng điểm ==")
- Ả...ại...ại...o...ôi...!( Trả lại cho tôi)
Vì lưỡi đã bị cắt mất nên Mộ Dung Tuyết nói không hoàn chỉnh đi.
- Tôi đâu có lấy cái gì của cô!
Di Thiên còn đang thắc mắc đột nhiên thấy Mộ Dung Tuyết tiến về phía cô, tốc độ rất chậm, móng tay đen dài hướng lấy cổ Di Thiên như hận không thể xuyên qua nó vậy.
Di Thiên cảm thấy không ổn, đừng có nói là Mộ Dung Tuyết mới báo danh một suất canh hóa thân thành dị biến đó nha...
Cô rất dễ tránh đi đòn tấn công của Mộ Dung Tuyết, có lẽ cô ta là một dị biến thất bại, trông như một con zombie chứ không phải là siêu nhân giống như Nguyên Kỳ, định bụng một chiêu kết liễu luôn Mộ Dung Tuyết, thì một bóng đen xuất hiện tại một ngã rẽ ngay chỗ của Mộ Dung Tuyết.
Vĩ Mặc chạy tới, thở hồng hộc vừa chạy vừa kêu tên Di Thiên, căn bản thì hắn chỉ thấy Di Thiên chứ không thấy Mộ Dung Tuyết đứng khuất sau bức tường.
Khi hắn thấy thì cũng đã muộn.
Mộ Dung Tuyết phát hiện ra Vĩ Mặc, sau đó như phát điên nhào tới hắn, như quyết tâm phải bắt được hắn nên tốc độ có hơi nhanh một chút.
Vĩ Mặc đứng bất động, mắt thấy móng vuốt kia sắp đâm vào bụng mình, hắn nhất quyết nhắm tịt mắt lại, chờ đợi cái chết.
Nhưng đợi một hồi lâu cũng không cảm giác đau đớn, chậm rãi mở mắt ra thì thấy một thân ảnh chắn trước mặt hắn, mà Di Thiên cũng vì hành động này mà ăn phải một nhát của Mộ Dung Tuyết, tuy có lấy dây cước chặn lại nhưng lúc đó quá gấp, ra chiêu cũng không còn chuẩn xác, liền để một ngón tay của Mộ Dung Tuyết còn sót đâm vào người.
Lúc này trong lòng cô như có hàng ngàn chữ FML chạy qua, cái phản xạ có điều kiện chết tiệt, hại bà không ít lần!!!
Vung tay, dây cước uốn lượn liền đem Mộ Dung Tuyết cắt thành thịt vụn, sau đó cô chật vật rút ngón tay của cô ta còn đâm sâu vào người mình, Vĩ Mặc thấy cô bị thương hốt hoảng tiến tới, vừa nhìn lỗ thủng chảy máu không ngừng kia, vừa tự trách: -Cô có đau lắm không?
Khốn kiếp! thử là anh xem anh có đau không? Hỏi thừa!!!
- Là lỗi của tôi...Nhưng mà Di Thiên, cô yên tâm đi, sau này tôi sẽ bảo vệ cô, không cho bất cứ ai chạm vào cô.
Di Thiên lúc này đau đến mồ hôi chảy ra, làm gì mà còn tâm trí nghe hắn than vãn, mà có nghe được cũng chỉ coi là một tên otaku học theo mấy câu nói của soái ca thôi, tương lai chắc gì đã gặp lại mà thực hiện được.
- Anh tới đây làm gì?
Di Thiên nhìn về phía Vĩ Mặc thắc mắc, chắc hẳn có chuyện gì đó xảy ra hắn mới bay tới đây.
Vĩ Mặc đáng thương hề hề nhìn cô: -Tôi đã biết hết những con thỏ rồi.-Đôi mắt hắn như thể muốn nói cầu khen ngợi cầu đút ăn cầu vuốt lông a~.
Di Thiên ồ một tiếng, song lại hướng hắn gật đầu, cũng không tiếc rẻ mà khen hắn một tiếng, cuối cùng đẩy hắn về phía hắn vừa chạy tới: -Đi về đi, kẻo bọn họ nghi ngờ, tôi sẽ bí mật tập kích.
Vĩ Mặc luyến tiếc nhìn cô, lâu lâu quay đầu lại nhìn Di Thiên, mẹ nó, cái cảnh quyến luyến li biệt con chia tay mẹ này là chuyện gì xảy ra?!!!
Vĩ Mặc vừa đi tới ngả rẽ, liền thấy một nam nhân dựa nghiêng người vào cửa, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn.
- Xem ra cũng là một ảnh đế a.
Vĩ Mặc nhìn Mạc Quân Ly một lúc, cuối cùng mỉm cười trả lời: -Ngươi cũng vậy, phải biết làm cái chức trách sói này cũng quá là khó khăn đi.
Cả hai mỉm cười, nói chuyện với người thông minh thật dễ chịu.
Bây giờ đang đứng chung một chuyến tuyến, Mạc Quân Ly áp chế cảm giác muốn xé xác Vĩ Mặc ra, hắn luôn có hứng thú đặc biệt với người nguy hiểm.
- Sao lại ra tay với Mộ Dung Tuyết vào thời điểm này?
Vĩ Mặc sóng vai cùng Mạc Quân Ly, không nhanh không chậm trả lời: -Cô ta đeo bám, tôi hết chịu nổi.
Mạc Quân Ly "Ôi một cái lí do thật...vi diệu!!!".
Cuối cùng khi gần đến phòng ăn, nghe âm thanh có người, Vĩ Mặc thật thuần phục mà phút chốc sắc mặt trắng bệch, ngồi xổm xuống nôn khan.
Mạc Quân Ly "...."
Mạc Quân Ly nhịn không được, thấy có người tới, liền khom người vỗ vỗ vai Vĩ Mặc, trên mặt thập phần lo lắng: -Từ từ thôi, không sao hết.
Mọi người ở đây, đừng làm mất mặt như vậy.
Vĩ Mặc "..."
Cuộc đối đầu giữa các ảnh đế!!!
Sau khi giả bộ đủ, Vĩ Mặc chật vật tiến phòng ăn cùng Mạc Quân Ly, liền bắt gặp ánh mắt của Lâm Hân Vương, nhưng rất nhanh ánh mắt đó dời đi..