Lâm Hân Vương liếc nhìn những người mới vào một lúc, rũ mắt xuống như suy nghĩ gì đó, nghiêng đầu sang nhỏ giọng thì thầm vào tai Mạnh Giang Hàn, Mạnh Giang Hàn nghe xong hơi hoảng hốt, sau lại gật đầu tiến về phía Trình Viễn nhỏ giọng dặn dò.
Vĩ Mặc, Mạc Quân Ly: "..." Có đối thủ thông minh thật đáng sợ! Có cảm giác cúc hoa bị đe dọa nghiêm trọng.
( Hình như có gì đó sai sai =.=")
Vĩ Mặc "liếc mắt đưa tình" nhìn Mạc Quân Ly: "Sao chúng ta bị nghi ngờ vậy?"
Mạc Quân Ly: "..." Câm mồm, không phải tại ngươi diễn sâu quá sao?
Vĩ Mặc: "..." Ra là vậy!
Cả hai thanh niên hăng say mà làm việc, đem chuyện nơi này là chỗ đông người quăng lên chín tầng mây a~.
Mọi người "..."
Cái này gọi là " Tình trong hiểm cảnh" sao? Thanh niên bây giờ thật là...
...
Đám người an ổn được một đoạn thời gian, khi tâm tình mỗi người lắng xuống, bình yên trở lại, Lâm Hân Vương đột nhiên nói muốn gặp riêng mọi người, cả đám tuy không hiểu gì nhưng vẫn nghe lời làm theo.
Đến lượt Vĩ Mặc, hắn đích thân được mời qua chỗ Lâm Hân Vương, cái đãi ngộ này quá ư là đặc biệt đi, làm cho Vĩ Mặc không khỏi rùng mình.
Hắn ung dung đi về phía có Lâm Hân Vương, Vĩ Mặc rất tự nhiên tin rằng, Di Thiên sẽ xuất hiện cực kì đúng lúc a~.
Lâm Hân Vương nhướng mày, nhìn Vĩ Mặc mang vẻ sợ sệt mà bước chân có chút không vững, hắn đáy mắt tỏ ra chán ghét nhưng rất nhanh liền che giấu.
Bước lên một bước, Lâm Hân Vương gằn từng chữ hỏi: -Ngươi là loại nào?
Vĩ Mặc run lên, ngạc nhiên nhìn Lâm Hân Vương, đôi môi mấp máy ánh mắt hoảng loạn xen lẫn chút xấu hổ: -Tôi...tôi là...
- ---Ta là phân cách tuyến-sama-----
Như Ý vừa được Trình Viễn kiểm tra xong, tức giận cùng mệt mỏi làm cô ta lộ rõ vẻ khó chịu, chẳng lẽ theo bọn họ lâu như vậy bọn họ còn không tin mình sao?.
Giẫm đôi guốc cao gót trên sàn vang ra tiếng vang thâm thúy, khi cô ta đi ngang qua một ngã rẽ tâm tối, đột nhiên có một bàn tay bóp chặt lấy cổ cô ta, lôi vào trong hòa với màu đen kịt.
- Ngậm mồm!
Di Thiên cầm dao kề cổ Như Ý, ánh sáng bạc lóe lên làm Như Ý run bần bật, mắt trừng lớn hoảng sợ, thở cũng không dám thở mạnh.
Di Thiên tuy có đồng tình, người này vô tội...nhưng là ai bảo cô ta là thỏ, là "vật bị săn" của cô, cuối cùng thì vẫn không thể thay đổi kết cục đã định này.
- Thực xin lỗi.
Di Thiên dùng tay còn lại nhanh chóng lấy ra một sợi dây thừng, cái này là cô mới mò ra gần đây, siết chặt lấy cổ Như Ý, Di Thiên không cam lòng nhìn Như Ý giãy giụa, tay chân quơ loạn xạ, mắt đã trợn ngược, miệng cũng đã trào ra bao nhiêu nước bọt, sau cùng Như Ý buông lỏng hai tay, nhanh chóng không còn hô hấp.
Di Thiên kéo xác cô ta đi, để dựa người ngồi vào tường, nhìn lần cuối rồi quay người đi thẳng.
Trò chơi này cô chịu đủ rồi, phải nhanh kết thúc thôi.
Đặc công thì thế nào? Sống trong cái thế giới mạng người như cỏ rác này thì sẽ không một lần tay nhuốm máu sao? Đạo đức? Nhân tính? Cảm thông? Có cái nào ăn được không?
Thông số tít tít vang lên: Sói: 3, Người: 9, Thỏ: 3.
Tiếng tít tít làm mọi người giật thót, mới có một con thỏ chết nữa? Chuyện gì nữa đây? Mọi người như ong vỡ tổ, Mạnh Giang Hàn vừa nghe âm thanh, sắc mặt khẽ biến, bỏ qua Mạc Quân Ly một bên, chạy ngay về phía mọi người.
Mạc Quân Ly thấy bóng dáng y biến mất, liền nở nụ cười tà mị.
...
- Tôi...tôi là...!
Tít tít: Sói: 3, Người: 9, Thỏ: 3.
Lâm Hân Vương sửng sốt, ánh mắt lóe lên nguy hiểm, cô ta đến đây rồi.
Xoay người lại, định lao về phía mọi người, trên vai bỗng chốc bị một bàn tay giữ lại.
- Tôi nói...tôi là sói.
Lâm Hân Vương trừng mắt, không thể tin nhìn Vĩ Mặc, chỉ thấy hắn mỉm cười, đôi mắt cong cong hình trăng khuyết, nghe tiếng xé gió vút vút vang lên, Lâm Hân Vương phản xạ bật lùi về sau, tiếng va đập xuống đất làm hắn rùng mình.
Nhìn Vĩ Mặc trên tay cầm một cây roi đỏ chót, hắn cảnh giác chân khẽ động, tùy thời mà né tránh.
- Ngươi gϊếŧ Mộ Dung Tuyết?
- Cô ta quá phiền phức.
Chỉ như vậy? Lâm Hân Vương lại quan sát vẻ mặt không chút gợn sóng của Vĩ Mặc, tựa như hắn nói chuyện " A, trời hôm nay đẹp quá" vậy.
Lâm Hân Vương lôi ra sợi dây xích, thủ thế chờ nghênh chiến.
Vĩ Mặc trầm thấp cười một tiếng, nâng tay cao thêm một chút, chuẩn bị cho một cuộc chiến.
- --Ta là phân cách tuyến------
Mạnh Giang Hàn chạy nhanh về đến, thì Trình Viễn cũng đã có mặt, y nhìn hắn một chút, sau đó thấp giọng hỏi: -Có biết ai mới chết không?
- Nãy giờ không thấy Như Ý.
Tuy đây chỉ là câu nói vu vơ, không hẳn được tính là câu trả lời nhưng cũng đủ để Mạnh Giang Hàn hiểu rõ.
Cả hai cùng cảnh giác nhìn xung quanh, từ trong bóng tối xuất hiện một thân ảnh, dùng tốc độ cực nhanh mà cứa cổ một người gần đó, máu phụt ra bắn lên trên mặt cùng người của người khác, tiếng hét chói tai vang khắp phía, Mạnh Giang Hàn cùng Trình Viễn nhanh chóng đuổi theo, chạy được một đoạn thì thân ảnh hòa vào bóng tối, Mạnh Giang Hàn dừng bước, thận trọng mà nhìn vào trong, đối thủ ở trong tối, mình ở ngoài sáng, nhìn như thế nào cũng là thập phần bất lợi.
Tiếng hét lại vang lên lần nữa, Mạnh Giang Hàn cả kinh "dương đông kích tây"? Chạy vội chạy vàng về thì thấy mọi người đang đứng nhìn chằm chằm một thứ, run rẩy cả người, đẩy hàng người ra, y xông lên trước...
Một cái bình to, trong đó có loại dung dịch gì đó màu xanh, nhưng cái đó không quan trọng, quan trọng là...bên trong có cái đầu của Như Ý, mắt trợn tròn hoảng sợ.
Tiếng nhỏ giọt tí tách vang lên, y hoảng loạn nhìn qua, một cái xác bị kéo căng tứ chi, mỗi bộ phận ghim một thứ sắt nhọn, đầu đã không còn, máu từ cổ mà tứ chi cùng nhau chảy xuống, trên cơ thể lõα ɭồ đó khắc chữ "Huyết".
Mạnh Giang Hàn vừa nhìn thấy nó, liền một trận run lên.
Gϊếŧ người hàng loạt, biệt hiệu "Huyết tinh"...
Thông số lại tít tít vang lên: Sói: 3, Người: 7, Thỏ: 3.
Hai người đã chết? Mạnh Giang Hàn nhìn người vừa mới bị cứa cổ, lúc này đã biến thành một cái xác, vừa nãy là một chiêu chí mệnh, dù là thần thánh phương nào cũng phải chịu chết.
Máu loang lổ cả một vùng, có người đã ngất xỉu.
Nếu vậy, người còn lại là ai? Mạnh Giang Hàn như ngộ ra, giật mình cùng hoảng sợ, thân mình lao đi nhanh chóng.
Chết tiệt! Lâm Hân Vương...
Khi Mạnh Giang Hàn đến nơi, dưới đất một mảnh hỗn độn, thân mình nam nhân bị nghiền nát không ra hình dáng, não, mắt cùng máu không thể phân biệt, chỉ thấy một mảng đỏ trắng chói mắt, ruột gan nằm phơi trên đất, tim bị nghiền nát, xương cũng biến thành mảnh vụn, như thể bị thứ gì đó cực nặng đè lên mà dùng sức nghiền qua nghiền lại, máu bắn tung tóe trên tường, thậm chí còn nhiều chỗ còn đang chảy, duy chỉ còn bàn tay còn mới, không bị chút biến động nào, trên cánh tay còn cầm chặt sợi dây xích...
Mạnh Giang Hàn như chết lặng, Lâm Hân Vương...hắn...hắn chết rồi!!!.