Sao Lại Là Nữ Phụ


Di Thiên dựa người vào kệ sách, nhu thuận im lặng xem hình ảnh không ngừng chuyển động, sống động đến từng milimet, phim "hai người đóng và nhiều người xem" này rất được ưa chuộng, đương nhiên cô cũng không ngoại lệ.

Lúc trước chỉ toàn được học qua phim ảnh, tiểu thuyết này nọ lọ chai, bây giờ có full HD không cắt bớt, cô cũng phải xem cho kĩ để rồi học tập kinh nghiệm chứ nhỉ?
Qua 1p...
"Sao nó nhìn có vẻ đau thế nhở? Nhưng mà...nhìn mặt của Dĩ Hòa Mạt giống hưởng thụ hơn ấy"
Qua 2p...
"Tên khốn kia có biết con gái người ta đau lắm không? Nhẹ một chút thì chết à?"
Qua 3p...
"Sao con bé càng la đau thì tên đó càng hăng vậy? Đồ suy nghĩ bằng nửa thân dưới...Chết tiệt!".
Qua 4p...
"Đệch, chúng mày rốt cuộc một đứa la đau một đứa lo đâm đến khi nào mới xong đây hả?"
Khụ...khụ...do lỗi kĩ thuật, quá bức xúc vì trình trạng trì trệ của phim, mỗ nữ nhân nào đó lỡ tay đập vào kệ sách, hàng sách dài dài rất không nể mặt mà đồng loạt rơi vào phim trường, đập thẳng vào lưng tên đàn ông đang hì hục như con trâu, cuối cùng hắn ngã xuống đè lên người mĩ nhân như hoa như ngọc phía dưới.

Thôi xong bà rồi!!! Đi rình còn để bị phát hiện!!!
- Aaaa...đừng...sâu quá...đau...
- Đứa nào?
Tên đàn ông tức giận quát lên, trừng mắt nhìn sang kệ sách bên cạnh, nửa thân dưới vẫn không có dịch chuyển, vẫn đang cố gắng hoàn thành tốt công việc dang dở.

Nói thật thân thể mê người này như thế nào cũng không đủ, đã làm không biết bao nhiêu lần vẫn cứ sảng khoái như lần đầu.

Tên đàn ông gia tăng tốc độ để kết thúc sớm trận đấu, đợi đến lúc hắn thu binh thì Di Thiên cũng đã cao chạy xa bay!!!
Di Thiên vươn vai, hít thở không khí trong lành, đuổi hết mọi hình ảnh cấm trẻ em vừa nãy đi chỗ khác.

Tuy biết đó là hành động bản năng nhưng...nhìn nó rất đau a~.


Cho nên, Di Thiên oanh liệt tuyên hệ "Sau này tuyệt không làm chuyện đó, năn nỉ hay ép buộc cũng vô dụng"...!=))
- Di Thiên!
Giọng nói quen thuộc vang lên, Di Thiên vui vẻ xoay người lại, chào đón Tôn Điệp Hạ bằng một nụ cười thật tươi, cô ấy bận đồng phục thể dục, trên vai còn quàng một cái khăn, mồ hôi chảy trên khuôn mặt, chắc hẳn cô ấy vừa vận động xong.
- Em đang định tìm chị đây.
- Ồ, chị hơi bất ngờ là em học ở đây đấy.
- Bị ép buộc...
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, Tôn Điệp Hạ mời cô ăn một bữa, cô ban đầu còn từ chối nhưng dưới sự cứng rắn của Tôn Điệp Hạ, đành bỏ cuộc.

Vừa gọi món ăn xong, Di Thiên đã thấy Dĩ Hòa Mạt vẻ mặt lo lắng đi tới bên này.
"Dọn dẹp chiến trường cũng thật nhanh quá đi"
Dĩ Hòa Mạt tươi cười chào Tôn Điệp Hạ một tiếng, rồi quay sang nhìn Di Thiên vẻ mặt muốn nói rồi lại thôi.

Di Thiên đương nhiên hiểu ý cô ta, giả vờ như có như không hỏi:
- Sao vậy? Có chuyện gì à?
Dĩ Hòa Mạt hốc mắt ửng đỏ, hai ngón tay chạm nhẹ, đôi chân thay đổi thành >.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận