Sao Lại Xuyên Không Cùng Hắn


Cố Trạch Xuyên không màng tất cả mọi người một mạch bồng Nhan Ngọc từ xe ngựa vào phòng, đến nơi liền ném nàng lên giường không thương tiếc, quay ra cửa nói với ám vệ:- Vương phủ hôm nay dừng mọi hoạt động, sáng hôm sau mới tiếp tục làm việcNhan Ngọc trong phòng nghe vậy liền hoảng sợ, định chạy đến chất vấn hắn- Cố Trạch Xuyên…chàng điên à? Có mỗi như vậy…mà…đêm hôm qua chưa đủ sao?Hắn tiến về phía nàng với bộ dạng nguy hiểm, hắn tiến, nàng lùi, lúc bình thường, hắn và nàng ngang tài ngang sức sánh đôi bên nhau, lúc này khí thế của hắn liền áp đảo nàng, Nhan Ngọc như một chú thỏ trắng trước nanh vuốt của Cố Trạch Xuyên- Ngọc Nhi, xem ra 10 năm nàng vẫn chưa hiểu bản vương lắm nhỉ? Bản vương dung túng nàng làm loạn vì nàng đang ở bên cạnh bản vương, nhưng nàng lại dám thách thức bản vương, gặp mặt nam nhân sau lưng bản vương…- Cái gì mà lén lút, ta có bảo ta lén lút đâu, hơn nữa nam nữ bình đẳng, chàng gặp mặt nữ nhân được sao ta lại không gặp mặt nam nhân được?- Ha, còn giảo biện? Nàng được lắm, thê tử ngày đầu về nhà chồng lại qua lại với nam nhân khác chọc tức phu quân, bản vương lần đầu gặp, vậy bản vương cho nàng biết, cái giá phải trả khi chạm đến giới hạn của bản vương…Hắn càng tiến tới, nàng càng lùi, không cẩn thận mà ngã xuống giường, hắn liền nhào tới, tóm lấy 2 cổ tay của nàng để ngược lên qua đầu nàng, cúi xuống ngấu nghiến đôi môi đỏ mọng kia, như muốn nuốt nàng luôn vậy, đến khi đôi môi bật máu, vị mặn mặn tanh nồng tràn vào khoang miệng cả hai, hắn vẫn không buông tha.

Sau một hồi mới quyến luyến rời khỏi đôi môi ngọt ngào kia, được dịp thả ra Nhan Ngọc bất bình liền mắng hắn- Biến thái…Cầm thú…- Bản vương hôn Vương Phi của mình thì có gì là sai? Nếu nàng đã mắng bản vương biến thái, cầm thú, vậy bản vương phải làm tốt mới vừa lòng Vương Phi…- RẸTTT…..Một tay giữ chặt lấy cổ tay nàng trên đầu, thân người đè thân nàng, tay còn lại xé toạc lấy y phục trên người nàng, cảnh xuân phơi phới lộ ra trước mắt hắn, trên người nàng có vô số vết xanh tím nổi bật trên làn da trắng ngần, biểu hiện sự mãnh liệt của cuộc hoan ái đêm qua.

Tất cả những dấu tích này đều là của hắn, hài lòng nhìn tác phẩm của mình, nhưng Nhan Ngọc thì lại xấu hổ nhắm tịt mắt lại.


Cố Trạch xuyên lấy vài miếng vải buộc tứ chi Nhan Ngọc vào bốn góc giường, lại bịt mắt nàng lại.

Nhan Ngọc không ngừng chửi mắng nhưng sức lực của hắn quá lớn, nàng không thể làm gì được- Ngọc Nhi, đêm qua do tác dụng của thuốc, bản vương chưa nhìn ngắm kĩ, hôm nay, mọi thứ trên người nàng, bản vương đều thấy hết không xót thứ gì?- Biến thái, câm mồm rồi thả ta ra, ngươi không phải A Xuyên…Nhan Ngọc bị bịt mắt, các giác quan còn lại càng thêm nhạy cảm, Cố Trạch Xuyên ghé sát tai nàng mà phả hơi nóng- Tất nhiên ta là A Xuyên của nàng, nếu không những kiến thức trói người này ở đâu ra? Không phải từ năm 18 tuổi nàng tiêm nhiễm vào đầu bản vương à?- Đó..đó là bởi vì…“Bởi vì ta muốn kích thích chàng, cùng lắm là làm chuyện đó cùng ta thôi chứ đâu phải là thực thành SM đâu??? Kiếp trước ta đúng là ngu rất nhiều lần mà”- Bởi vì nàng thích như thế, được rồi, Ngọc Nhi vẫn luôn nói nhiều quá, trật tự một chút, bản vương sẽ “nhẹ nhàng”Nhan Ngọc chưa kịp nói gì thêm liền bị hắn buộc một miếng vải quanh miệng, khiến nàng chỉ có thể phát ra âm thanh rên rỉ từ cuống họng.

Không nhìn thấy gì, nàng hoàn thoài không biết hắn sẽ làm gì tiếp theo, cơ thể căng cứng vì căng thẳng, không gian yên lặng tới mức nghe được tiếng tim nàng đang đập trong lồng ngực.Cố Trạch Xuyên chạm từ đôi môi nàng, xuống đến cần cổ trắng nõn, lại đến đôi gò bồng căng tròn vừa tay mà hắn say mê, một tay nắm bóp một bên, hắn cúi xuống mút lấy bên còn lại, nhũ hoa nhanh chóng cương lên do kích thích hắn đem lại, tay còn lại đưa xuống hoa huyệt mà đùa nghịch nơi cửa động, có vẻ hắn làm đến lần thứ hai đã thành thục hơn nhiều.

Nhan Ngọc không chịu nổi mà phát ra những tiếng rên dâm đãng như cổ vũ hắn:- Miệng bảo không, nhưng bản vương thấy cơ thể nàng thành thật hơn nhiều.


Đêm qua có hơi say, nhưng bản vương nhớ…nàng rất thích được- Ah…ư…ư…ng….Hắn để lửng câu nói mà đâm trực tiếp vào tiểu huyệt, tiểu huyệt chưa kịp làm ướt được bao nhiêu liền bị ngón tay xâm nhập.

Nhan Ngọc đau đớn không thôi, cả người cong lên vì khoái cảm kì lạ, Cố Trạch Xuyên đút ngón tay vào một lúc liền ngay lập tức cảm thấy nơi đó trở nên ướt át nhanh chóng- Ngọc Nhi, bản vương thấy nàng sau này không cần dạo đầu đâu, không ngờ chỉ cần đâm vào bên trong tiểu huyệt của nàng liền lập tức ướt át…tiếng rên rỉ của nàng cũng rất hay, rất kích thích với bản vương đấy…Nhan Ngọc lúc này đâu thể làm gì khác ngoài việc rên rỉ và tiếp nhận khoái cảm hắn mang tới.

Đến khi nàng chuẩn bị đạt cao trào, nam nhân xấu xa kia liền rút ngót tay ra, cởi bịt miệng cho nàng, trực riếp đút ngón tay vào bên trong ra vào.

Nhan Ngọc còn xót lại chút lý trí muốn cắn hắn.


Nhận ra ý định tạo phản của nàng, hắn liền lên tiếng cảnh cáo:- Nếu nàng dám cắn, bản vương tự khắc có nhiều đồ chơi để chơi với cơ thể nàngNhan Ngọc bật khóc, nhưng nước mắt chảy ra liền thấm vào miếng vải, hắn thấy vậy nhưng cũng không có ý định dừng lại, hắn chiều nàng đến hư rồi, hôm nay nhất định phải dạy dỗ nàng- Nàng oan ức lắm sao? Bản vương nâng niu nàng, yêu thương nàng, nhưng nàng lại chạm đến giới hạn của bản vương, nàng muốn bản vương nhốt nàng lại, ngày ngày muốn nàng thì nàng mới chịu ngoan ngoãn?Hắn lại không đành lòng nhìn nàng rơi lệ, rồi cũng thả nàng ra, tháo bịt mắt cho nàng, lại ôn nhu hôn lên giọt nước mắt của nàng- Thật ra không phải bản vương cấm nàng gặp nam nhân, chẳng qua, An Vương không phải người tốt, vậy mà nàng còn đem hắn ra chọc tức bản vương, bản vương chỉ muốn dọa nàng một chút mà thôiNhan Ngọc thấy hắn đã ôn nhu trở lại, liền cảm thấy nam nhân này quá nguy hiểm đi, tính tình lúc ôn nhu, lúc độc đoán, bá đạo, quá đáng sợ rồi, vậy mà nàng vẫn không thể ngừng thích hắn, thậm chí là yêu hắn, nàng nép vào người hắn nhõng nhẽo- A Xuyên, sau này chàng đừng như vậy nữa, ta sợ lắm…hức…- Sau này nàng hành sự cẩn thận một chút, đừng chọc điên bản vương, bạn vương sẽ không làm như thế với nàng nữa…- Hức…ân…ta sẽ không như vậy nữa….- Nhưng Ngọc Nhi, bản vương cho người trong phủ nghỉ ngơi sớm rồi chuyện nên làm thì vẫn phải làm chứ nhỉ?- Khoan..khoan…Cố Trạch Xuyên….chàng là đồ cầm thú….- Nàng là của bản vương, bản vương làm gì chẳng được..Hắn không nói nhiều thêm nữa, mặc kệ nàng đang muốn né tránh một cách hời hợt, trực tiếp thoát y cho mình, liền đẩy nàng quay lưng về phía hắn, đem nam căn cứng rắn đâm thẳng vào tiểu huyệt của nàng.

Dù ngoài miệng bảo không nhưng Nhan Ngọc vẫn cảm thấy được thỏa mãn, lúc nãy đang dở dang thì hắn dừng lại, thôi thì miễn cưỡng có mong chờ để hắn “làm” đêm nay đi…..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận