Edit: Vũ Quân
Cả đời này Thẩm Nhĩ Nhu rất hạnh phúc.
Ôn Diễn Hàng cũng nói với cô, mỗi ngày có cô ở bên cạnh thật hạnh phúc.
Nhưng cô không chỉ một lần nghĩ tới nếu quay ngược lại, không biết cô có thể đem hạnh phục đến cho Ôn Diễn Hàng ở đời trước hay không.
Hôm nay là thứ bảy, Thẩm Nhĩ Nhu đến chung cư của Ôn Diễn Hàng, bởi vì có chút cảm mạo nên sau khi uống thuốc xong cô hôn hôn trầm trầm ngủ trên sofa.
...!
"Thẩm Nhĩ Nhu, nộp bài tập."
Theo đó là hai tiếng gõ bàn, Thẩm Nhĩ Nhu ngủ đến mơ màng chỉ cảm thấy đại não hơi nặng nề.
Cô quay đầu lại thì nhìn thấy——
Một cô gái nhướng mày không kiên nhẫn nhìn cô, trong tay ôm một đống bài tập.
Thẩm Nhĩ Nhu dụi dụi mắt, cảm thấy rất quen nhưng không nhớ nổi cô ấy là ai.
Trong lòng cảm thấy kỳ quái, mình đã học đại học còn nộp bài tập cái gì?
Nằm mơ à? Cô nhìn thoáng qua đồng phục của nữ sinh kia.
Cô mơ về thời điểm học cao trung?
Thấy cô gái trước mắt có vẻ bực bội, cô vẫn theo bản năng tìm trên bàn:
"Ở đây này." Cô gái kia từ trong đống sách vở lớn trên bàn rút ra thứ mình muốn.
Thẩm Nhĩ Nhu gật đầu, ánh mắt nhìn đi đâu đó, cô ngây ngẩn cả người.
Cao tam lớp bốn, Thẩm Nhĩ Nhu.
Bảy chữ rõ ràng viết trên mỗi quyển sách luyện tập của cô.
Thẩm Nhĩ Nhu mất vài giây hiểu rõ tình huống trước mắt.
Hiện tại có hai loại khả năng.
Một là nằm mơ, mơ thấy đời trước.
Hai là cô lại trở về.
A......!thật đau đầu, tốt nhất là trường hợp thứ nhất, cô không muốn lại trọng sinh lần nữa đâu, vất vả lắm mới cùng Ôn Diễn Hàng ở bên nhau......!
Từ từ đã, Ôn Diễn Hàng......!
Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn ngày thi đại học đếm ngược ở trên bảng đen, còn hơn 30 ngày nữa.
Cô chống đầu suy nghĩ trong chốc lát, mặc kệ đây là cảnh trong mơ hay là hiện thực, việc quan trọng nhất hiện tại của cô bây giờ là ngăn cản anh tự sát.
Cô yêu anh, thích anh, tuyệt đối là sẽ không trơ mắt nhìn anh đi tìm chết....!
Lúc này tuy rằng Diệp Băng Thanh đã thôi học, nhưng cô vẫn không có bạn bè tốt, kì thi đại học sắp đến, tất cả bạn học đều đang vội vàng làm đề, ngay cả ra chơi cũng vùi đầu vào học, ai sẽ có thời gian kết bạn cùng cô chứ?
Trách không được nữ sinh kia vừa rồi thu bài tập có bộ dạng khó chịu như thâm cừu đại hận, Thẩm Nhĩ Nhu khiến cô ta chậm trễ.
Nhớ tới Ôn Diễn Hàng đã nói với mình, trước đó anh đã thích cô, trên mặt Thẩm Nhĩ Nhu lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Nếu biết anh thích mình, như vậy lần này cô sẽ không làm cái gì bạn tốt nữa, cô phải làm bạn gái anh.
Nhìn sách giáo khoa trên bàn, Thẩm Nhĩ Nhu thầm nghĩ cô đã học cao trung ba lần......!
Sau khi tan học Thẩm Nhĩ Nhu cố ý đến lớp 1, muốn đi xem tình hình hiện tại của Ôn Diễn Hàng, nếu cô nhớ không nhầm hiện tại anh hẳn là đi muộn về sớm, cùng đủ loại con gái ở bên nhau.
Không nghĩ tới cô đến lớp một nhưng không gặp được Ôn Diễn Hàng, ngược lại gặp Quý Tinh.
Quý Tinh vẫn ngồi ở phía sau, đang chảy nước miếng với tấm poster trong tay.
Thẩm Nhĩ Nhu cảm thấy vừa quen thuộc vừa buồn cười, kí ức trước kia ngay lập tức hiện lên trong đầu, theo bản năng mà đi đến bên cạnh cô mở miệng: "Không phải lúc này cậu đang thích Lại Quán Lâm* à?"
(*thành viên nhóm nhạc Wanna One, trùng hợp ghê bias duy nhất của tui trong làng nhạc đó, bây giờ em bé đang hoạt động bên Trung Quốc rồi)
Quý Tinh vốn đang cúi đầu, nghe thấy lời này, lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt hơi hoang mang, thấy người không quen biết lại gần cũng không sợ, vội vội vàng vàng hỏi cô: "Sao cậu biết tôi thích Lại Quán Lâm? Chị em, cậu cũng thích hả?"
"Tớ....!Ha ha, thích......" Thẩm Nhĩ Nhu xấu hổ cười.
"Chúng ta là người một nhà nha, Lâm Lâm vừa đáng yêu vừa soái, tớ yêu muốn chết." Quý Tinh lôi kéo cô ngồi xuống.
Trên mặt Thẩm Nhĩ Nhu bày ra biểu cảm thiếu chút nữa không nhịn được......!Tớ không thèm đâu.
Dựa vào hiểu biết về chị em tốt, Thẩm Nhĩ Nhu dễ dàng làm quen với Quý Tinh, lúc hai người tách ra Quý Tinh lôi kéo tay cô không chịu thả, không ngừng nói: "Hai chúng ta có lẽ là chị em thất lạc nhiều năm đó!"
"Đúng vậy, chị em tốt." Thẩm Nhĩ Nhu phát ra lời đồng tình từ nội tâm, cô ấy và cô là bạn tốt nhất, vẫn luôn là vậy.
"Tớ hỏi cậu một vấn đề." Thẩm Nhĩ Nhu không quên chính sự.
"Hỏi đi."
"Ôn Diễn Hàng......!Gần đây, đang làm gì?" Thẩm Nhĩ Nhu do dự hỏi ra miệng, biểu cảm trên mặt có chút xấu hổ, là loại biểu cảm đang yêu thầm nam sinh.
"Cậu hỏi cậu ta hả?" Nhiệt tình của Quý Tinh lập tức bị dập tắt, còn tưởng rằng cô muốn hỏi về idol, minh tinh nào.
"Ừ....!Tớ thích cậu ấy."
"Vậy là cậu không đúng rồi, chị em, Lâm Lâm không tốt sao? Cậu còn cố tình đi thích Ôn Diễn Hàng." Quý Tinh chau mày, muốn khuyên cô hồi tâm chuyển ý.
"Cậu nói cho tớ biết đi."
"Gần đây cậu ta như thay đổi thành người khác, cậu hẳn đã nghe nói rồi, đến muộn về sớm, còn mỗi ngày chơi đùa với nữ sinh.....!Không giống trước kia!" Quý Tinh nhún vai.
"Tớ biết." Tuy rằng đã sớm nghĩ đến sẽ là như thế này, nhưng khi chính tai nghe được Thẩm Nhĩ Nhu vẫn không ngăn được cảm thấy đau lòng.
"hôm nay cậu ấy có đến không?"
"Buổi sáng có đến, buổi chiều và buổi tối không thấy đâu.
Không phải chứ....!Chị em cậu nghe tớ khuyên một câu, đừng thích cậu ta."
"Vậy...!Tớ thêm WeChat của cậu, ngày mai cậu ấy đi học cậu có thể nhắn tin cho tớ."
"Aiz, cậu đây là thấy sắc quên bạn." Quý Tinh trách cứ cô.
"Giúp tớ đi mà.
Tớ thật sự thích cậu ấy." Thẩm Nhĩ Nhu đáng thương nói.
Lòng Quý Tinh vốn mềm, thấy đại mỹ nhân như cô làm nũng đáng thương với mình liền gật đầu đồng ý.
==========.