Edit: Vũ Quân
Vết thương trên đùi Thẩm Nhĩ Nhu không có gì trở ngại, nhưng bị Thẩm Quốc Lập nhìn thấy ông lo lắng cô không tiện đi học, muốn đích thân đón đưa cô.
Cho nên đã nhiều ngày cô cũng chưa có thời gian đi tìm Ôn Diễn Hàng, nghe Quý Tinh nói gần đây anh tới trường nhiều hơn.
Mấy ngày nay Thẩm Nhĩ Nhu luôn trong trạng thái biết bảo bối của mình ở bên cạnh nhưng lại không thể ứng phó với ba của mình.
Nhìn ngày đếm ngược đang từng ngày giảm bớt, Thẩm Nhĩ Nhu cực kì nôn nóng.
Rốt cuộc ngày hôm đó cô ở trước mặt Thẩm Quốc Lập nhảy tới nhảy lui vài cái mới thuyết phục được ông, cô đã khỏi hẳn.
Con số đếm ngược trên bảng đen còn hơn 20 ngày.
"Vừa rồi tớ thấy có vài cô gái tới tìm cậu ta, tuy rằng có vẻ cậu ta không nguyện ý lắm nhưng vẫn đi ra ngoài, tớ còn loáng thoáng nghe được cái gì muốn đi quán bar?"
Trong lòng Thẩm Nhĩ Nhu phát lạnh, thật sự sốt ruột.
"Quán bar nào?"
"Hình như là quán ở phố sinh viên."
"Được."
"Sao, chẳng lẽ hiện tại cậu muốn đuổi theo? Vết thương trên chân cậu đã tốt chưa? Ba cậu không đi đón cậu à?"
"Đúng vậy, tớ chính là cô gái què xinh đẹp vì yêu trả giá."
"Tiết tự học buổi tối thì sao?"
"Nam nhân chỉ có một, tiết tự học buổi tối còn hơn 20 buổi cơ mà."
Cho nên, Thẩm Nhĩ Nhu trốn học, đi vào quán bar đuổi theo tình yêu.
Quán bar không phải loại chính quy, đối với vị thành niên cũng mở một con mắt nhắm một con mắt.
Trước kia Diệp Băng Thanh cũng gọi cô tới vài lần, cho nên cô ngựa quen đường cũ đi vào.
Thẩm Nhĩ Nhu sau khi vào quán bar liền khắp nơi tìm kiếm bóng dáng Ôn Diễn Hàng.
Anh ở trong đám người rất dễ nhìn ra, cho dù ở dưới hoàn cảnh tối tăm, cô vẫn có thể liếc mắt một cái đã thấy anh.
Xung quanh ầm ĩ chen chúc, chỉ có điều không hợp với khí chất của anh, rất an tĩnh.
Khi cô nhìn thấy anh liền cảm thấy cả thế giới chỉ còn một mình anh.
Cô độc, bi thương, tịch mịch, là những điều cô thấy được trên người anh.
Một trận ghen tuông đột nhiên đến, trái tim như bị nhéo đau.
Cúi đầu sau khi rơi xuống vài giọt nước mắt, cô lau khô nước mắt, tìm một vị trí ở cách anh không xa ngồi xuống.
Vị trí này, anh giương mắt là có thể nhìn thấy cô.
Đương nhiên cô hy vọng anh có thể chủ động tới tìm cô một chút, nhưng hiện tại rõ ràng anh không giống như trước kia, so với trước kia càng khó tiếp cận hơn.
Tùy tiện uống một chút bia, vốn là muốn cho nhìn thấy Ôn Diễn Hàng đến ngăn cô lại, nhưng một chai đã xuống bụng Ôn Diễn Hàng vẫn không có động tĩnh gì.
Thẩm Nhĩ Nhu u oán nhìn anh, đúng lúc này bốn mắt nhìn nhau, thấy anh cũng đang nhìn mình, đáy mắt rất sâu, bộ dáng tâm tình không được tốt lắm, nhưng vẫn bất động.
Thẩm Nhĩ Nhu tức giận lại uống thêm một chai, cuối cùng thật sự có chút say, đầu hơi đau, ý thức được tình huống không ổn, nếu cứ như vậy Ôn Diễn Hàng không tới tìm cô, cô lại say không thể về nhà sẽ rất phiền toái.
Cô dựa vào chút tỉnh táo còn sót lại ra khỏi quán bar.
Nghĩ đến phản ứng lạnh nhạt của Ôn Diễn Hàng, cô lập tức cảm thấy tủi thân, bắt đầu hoài nghi lá thư và túi thuốc kia có phải là anh đưa hay không? Anh thật sự thích mình sao?
Nghĩ đến việc này cô không để ý vật cản dưới chân lập tức ngã trên mặt đất.
Thẩm Nhĩ Nhu say lại cảm thấy ủy khuất, đơn giản là bất chấp tất cả, ngã thì ngã đi......!
Nhưng đau đớn trong tưởng tượng không xuất hiện.
Cô được người khác đỡ, một bàn tay to hữu lực ổn định vững chắc ôm lấy eo cô, cô ngã vào trong lòng ngực người nọ.
Chóp mũi quanh quẩn là mùi hương bạc hà mà cô quen thuộc xen lẫn cả mùi rượu, nhưng lại ngoài ý muốn dễ ngửi làm cho Thẩm Nhĩ Nhu rất an tâm.
Thẩm Nhĩ Nhu ghé vào trong ngực anh, lộ ra nụ cười nhợt nhạt.
Biết ngay mà.
"Sao mà mỗi ngày đều ngã vậy?" giọng nói Ôn Diễn Hàng vang lên trên đỉnh đầu cô, còn mang theo chút mắng mỏ.
Thẩm Nhĩ Nhu cọ cọ trong lòng ngực anh, giọng nói mang theo sự ngây thơ do say rượu: "Em đau đầu."
Rõ ràng Ôn Diễn Hàng ngây ngẩn cả người, cô làm nũng và không muốn xa rời làm anh không biết nên làm thế nào, anh không rõ cô đang làm gì.
"Em tới chỗ này làm gì?" Thẩm Nhĩ Nhu rời khỏi người anh, gần như điên cuồng tham luyến hương vị và độ ấm của anh.
Toàn thân Ôn Diễn Hàng cứng đờ, anh có thể cảm nhận được hô hấp của cô gần trong gang tấc.
Gần đây anh tiếp xúc với rất nhiều nữ sinh, phần lớn thời điểm anh đều không cần chủ động, anh chỉ cần ở những lúc tất yếu có một ít phản ứng là đủ rồi, phần lớn thời gian anh không thấy động tâm cũng không đau không ngứa, càng sẽ không có xúc động.
Anh đã từng nhìn thấy cô trần truồng, lúc này trong đầu tự nhiên nhớ tới làn da trắng nõn mịn màng của cô ngày đó, kiều nhũ phấn nộn, đầu v* hồng hồng còn có cái mông mượt mà no đủ, hạ thể rất nhanh liền nổi lên phản ứng.
Nhưng tình huống trước mắt khiến anh cực kì bực bội, anh không rõ ý đồ của Thẩm Nhĩ Nhu, không rõ cô rốt cuộc là muốn làm cái gì, không biết......!có phải với mỗi nam sinh cô đều có bộ dáng này hay không?
Đợi không được câu trả lời của anh, Thẩm Nhĩ Nhu hừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn anh.
Bởi vì hơi say, con ngươi cô lấp lánh ánh nước, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.
"Anh có biết vì sao em tới đây không?" Thẩm Nhĩ Nhu hỏi anh, hơi thở nóng hổi mang theo mùi cồn, Ôn Diễn Hàng không uống rượu, nhưng giờ phút này lại có chút cảm giác say.
"Vì sao?" Giọng nói của anh khó khăn, âm thanh có chút nghẹn ngào.
"Tìm anh." Thẩm Nhĩ Nhu thở lên yết hầu anh, cô nhớ rõ hầu kết của Ôn Diễn Hàng rất mẫn cảm, chỉ cần cô muốn khiêu khích anh, sẽ thở lên hầu kết anh.
Quả nhiên, bàn tay bên hông lập tức ôm chặt.
Ôn Diễn Hàng như không khống chế được chính mình, ôm cô càng chặt hơn.
"Vì sao?" Giọng nói Ôn Diễn Hàng vững vàng, bức thiết muốn biết đáp án.
Thẩm Nhĩ Nhu từ trong lòng ngực anh tránh thoát ra, sau lưng chống lên bức tường, như nguyện mà nhìn thấy nồng đậm mất mát trong mắt Ôn Diễn Hàng.
Cô cười trộm ở trong lòng, không giả vờ nữa à?
Cô mở to đôi mắt mông lung nhìn chằm chằm Ôn Diễn Hàng, chậm rãi duỗi tay ôm cổ anh, lôi kéo anh tới gần.
Anh như bị cô mê hoặc, từng chút gần sát vào cô.
Dần dần, khoảng cách giữa hai người chỉ còn năm centimet.
Ôn Diễn Hàng thấy cô gái trước mắt khẽ mở môi đỏ: "Em có thể hôn anh không?"
Chỉ một thoáng tim Ôn Diễn Hàng đập như sấm.
——.