Ôi!.. Cả một đống hỗn độn đang gợi cho tôi nhớ tới cái thùng rác: 8 cái đồng hồ báo thức mỗi xó một cái, bàn chải, li, khăn, giày, vớ,...+ một nùi quần áo đang chất thành đống Ông bà ta xưa nay có câu không sai "Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời". Híc...chỉ tại cái tật mê ngủ của tôi cả thôi. Thực ra từ tối hôm qua ngay lúc tôi định đi chuẩn bị đồ, tôi chỉ định chợp mắt một tí thôi nhưng đột nhiên hoa lá, cỏ cây, gió thổi vi vu, bầu trời đêm huyền diệu,...từ đâu kéo tới quyến rũ tôi rồi từ từ đưa tôi vào thế giới tưởng chừng như tôi sẽ không có ý định bước vào. MẤY CÁI THỨ ĐÓ MỚI CÓ TỘI!!! (tôi vô tội cơ mà...híc ...)
Tôi vừa làm cái này lại vừa làm cái kia, làm tới nỗi tối tăm mặt mũi, làm tới nỗi hồn lìa khỏi xác và thật cảm tạ thần linh vì cuối cùng mọi việc đã đâu vào đó trong vòng một nốt nhạc...(kỉ lục thế giới)
Tiếp đó tôi lại chạy cắm đầu cắm cổ tới trường cùng với "em bánh mì" đang "nửa có nửa không" trên chiếc miệng xinh xinh ấy
Híc...thật hên là dưới ánh nắng chói chàng với tiếng chim hỏa líu lo kèm theo đó là những tiếng "hò hét, kêu la, rầm rú...cổ vũ" cho tôi từ những đứa bạn "tri kỉ" mà giờ tôi đã tới nơi cần tới
Tồi tệ hơn khi tôi chưa kịp thở đã phải gánh lấy những lời nói hết sức "ngon ngọt" và những lời khen vô cùng tàn nhẫn:
-Xe lớp mình đi chót rồi kìa con kia!
-Bộ bà mười năm thiếu ngủ hay sao vậy?
-Hằng khùng kia! Sao bà không đâu đó ở nhà luôn đi?
-.....
-.....
Và cuối cùng là...:
-HẰNG!!! BÀ KHÔNG YÊN VỚI TUI ĐÂU- tiếng ai từ xa vọng tới oh hoá ra là Bạch (...Ôi tiếng gọi mới "dịu dàng" làm sao...)
----------------------------------------------------------------------------
Thế là suốt một chuyến đi không biết từ đâu ra mà lần lượt từng đứa đến "hỏi thăm sức khỏe" tôi (hội đồng tập thể đây mà). Chỉ vì một cá nhân tôi mà cả xe bị ảnh hưởng nên bị như vậy cũng đáng, nhưng cũng nhờ vậy mà lớp chúng tôi được hưởng cảm giác ngồi tàu lượn siêu tốc miễn phí
Ngay tại thời khắc này, chiếc xe buýt của chúng tôi đang chạy với 1 tốc độ kinh hoàng phi thẳng đến sân bay. Cả một xe la như chưa từng được la và cũng chính ở giây phút đó tôi cảm thấy có vẻ thiếu thiếu cái gì đó hoặc nói đúng hơn là...thiếu hình bóng của một ai đó...
---------------------------------------------------------------
Lời tác giả: mong các bạn thông cảm vì bây giờ đang trong thời kì "vùi mài kinh sử" (ôn thi ấy) nên dạo này ad không có thời gian đăng chap một lí do khác nữa là ad...lười. Thật mong các bạn tiếp tục ủng hộ. Xin trân trọng cảm ơn những độc giả thân yêu của tôi! Hẹn gặp lại chap sau! Một lần nữa xin cảm ơn rất nhiều ạ...