Buổi chiều, Tùy Hầu Ngọc dọn dẹp đồ đạc chuyển phòng ngủ.
Cậu xách hành lý đến tòa nhà số mười một thì thấy trước cửa một đám học sinh ban thể dục đang náo loạn, Hầu Mạch bị bọn họ khiêng ra khỏi phòng.
Hầu Mạch hoảng hốt la hét: “Buông ra! Thả tao xuống!”
Nhiễm Thuật chiêm ngưỡng cảnh tượng này phải thốt lên: “Đây là nghi thức thần thánh gì vậy?”
Tùy Hầu Ngọc lười biếng đáp: “Có lẽ là muốn tế chó cầu mưa.”
Hai người nhìn nhau một hồi rồi xách hành lý lên lầu.
Toà nhà này rất khác biệt, đại sảnh, cầu thang đều được trang hoàng cẩn thận, tầng 5 và tầng 6 đều đã tu sửa xong.
Nhưng từ tầng một đến bốn lại chưa hoàn thành, thật ra cũng chỉ khác mỗi công đoạn cuối cùng: lát gạch.
Giữa có và chưa có cách nhau một trời một vực, chí ít thì sàn nhà lát gạch nhìn sạch sẽ hơn hẳn.
Tùy Hầu Ngọc mang theo va li của mình đến nơi thì thấy trước cửa chất đống bề bộn, cậu dám chắc đám người ban thể dục kia chưa thu xếp xong xuôi đã vội khiêng Hầu Mạch đi tế trời.
Nhiễm Thuật đẩy hành lí đến cạnh giường, nói: “Hai đứa mình chọn tầng dưới nha?”
Cả phòng chỉ có hai cái giường dưới, nếu chiếm hết thì kiểu gì đám thô lỗ kia trở về cũng cãi nhau.
Tùy Hầu Ngọc nghĩ nghĩ, trả lời: “Bọn mình chọn giường trên giường dưới thôi.”
“Cũng được.”
Tùy Hầu Ngọc nằm giường dưới, Nhiễm Thuật chọn bên trên.
Dọn dẹp xong kha khá, Nhiễm Thuật ngồi xổm xuống thử đồ điện bên tường, ngạc nhiên bảo: “Ngọc ca, nơi này không bị giới hạn điện, tớ cắm bàn ủi cũng không bị đứt cầu dao.”
Tùy Hầu Ngọc cũng cắm thử, cười nói: “Tốt quá rồi.”
Đúng là nhân họa đắc phúc*.
*Giống kiểu trong cái rủi có cái may ấy.
Đám người ban thể dục trở về, thấy Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật đang ngồi chồm hỗm vây quanh một cái nồi nấu đồ ăn.
Mùi vị rất nồng, ở xa đã ngửi thấy hương thơm quyến rũ khiến cả bọn dõi theo, nuốt nước bọt ừng ực.
Hầu Mạch đi qua thương lượng với Tang Hiến ai ở giường dưới, dù sao hai người họ đều cao, nằm tầng trên chật chội không được tiện cho lắm, tuy nhiên lúc nói chuyện cũng không nhịn được liếc sang phía Tùy Hầu Ngọc mấy lần.
Đặng Diệc Hành chạy tới nhỏ giọng bảo: “Bọn họ ăn đồ ăn bóng đêm.”
Hẩu Mạch không hiểu: “Cái gì cơ?”
“Tay nặn bánh bao mà mặt đỏ như gà tây, rốt cuộc cay đến mức nào chứ?”
Trong phòng, bốn tên ban thể dục không đi sắp xếp giường chiếu mà đồng loạt nhìn hai kẻ kia ăn “đồ ăn bóng đêm”.
Nhiễm Thuật gói một cái ăn một miếng, nói: “Ừm, lần này nêm vừa vặn.”
Tùy Hầu Ngọc vừa làm bánh rán vừa dặn dò: “Lát nữa đem qua cho Tô An Di nữa.”
“Nhớ nhớ.”
Hầu Mạch nhịn không được hỏi: “Bọn họ còn sống hả?”
Đặng Diệc Hành cảm thán: “Đi học mà còn đem theo nồi nữa.”
Thẩm Quân Cảnh nuốt nước miếng.
Tang Hiến vòng về đề tài chính: “Tao xí giường dưới.”
Đặng Diệc Hành chịu không nổi cú shock này, không thèm dọn đồ mà ra ngoài đi dạo một vòng, sau đấy trở về la hét với Hầu Mạch: “Đại sư huynh, ban thể dục mày ghi hết không chừa ai cả phải không? Nhân tính của mày rơi đâu mất rồi?”
Hầu Mạch sửa sang giường chiếu, trả lời: “Là anh em tốt thì cùng xuống địa ngục với nhau.”
“Tuyệt vời!” Đặng Diệc Hành hô một câu xong lại cắm đầu chạy trên hành lang gào khóc, “A a a, tao không muốn làm anh em tốt với mày nữa. Thứ hai tao bị lên đọc kiểm điểm đây này.”
Một người khác đáp: “Mày còn tốt chán, thứ hai tao lên đọc kiểm điểm vì tội chôm hai cây hành, hỏi có mất mặt hay không? Mai sau làm sao lấy vợ được nữa?”
*Có ai còn nhớ anh giai XXX ở cuối chương 13 không? 😊
“Xác định ế đến lúc tốt nghiệp đi con.”
Tùy Hầu Ngọc bưng đĩa bánh đứng ở hành lang quan sát, toàn những khuôn mặt xa lạ, cả tầng cậu chỉ biết có mấy người cùng phòng.
Lạc vào ổ của đám học sinh ban thể dục rồi.
Tuy nhiên Tùy Hầu Ngọc vẫn bình tĩnh như cũ, cậu nhàn nhã ăn, nhìn bọn họ bận rộn tới lui.
Lát sau, Đặng Diệc Hành lân la tới hỏi: “Ăn ngon không?”
“Ăn ngon lắm, thử một miếng không?” Tùy Hầu Ngọc trả lời
“Không được, bên trong là mì ăn liền phải không? Học sinh chuyên thể dục không được ăn.” Đặng Diệc Hành vừa trả lời vừa nhìn nhìn chằm cái đĩa.
Tùy Hầu Ngọc ăn một miếng, thắc mắc: “Tại sao?”
“Ảnh hưởng đến cơ bắp. Bọn tôi không thể uống đồ uống có ga hay thực phẩm chiên rán nhiều dầu mỡ, đến mùa giải thì càng nghiêm ngặt, không được ăn ở ngoài luôn.”
Tùy Hầu Ngọc nghĩ một lát lại hỏi: “Chỉ mỗi đội tennis phải vậy ư?”
“Không phải, điền kinh cũng có, nói chung là các loại thi đấu hạng nặng. Cũng may đội tennis khá là xuất sắc, nhiều người ban quốc tế cũng luyện, mấy người đó toàn là đại ca kéo vào. Nếu đi du học, môn quần vợt được công nhận nhiều hơn nên được nhà trường chú trọng. Hơn nữa, trường chúng ta là trường trung học hiếm hoi có thể cạnh tranh với các trường chuyên thể thao.”
“Mấy người luyện bao lâu rồi?”
“Tôi luyện từ nhỏ còn đại sư huynh thì lên cấp hai mới bắt đầu.”
“Bắt đầu từ cấp hai?” Thời gian cũng không lâu lắm, tâm lý an ủi trước đấy của Tùy Hầu Ngọc dần vơi đi một chút.
“Đúng vậy.”
Ngay lúc này, Nhiễm Thuật từ trong phòng đi ra, hỏi Tùy Hầu Ngọc: “Cậu nghe ngóng chuyện của đội tennis làm gì thế? Định tham gia thật à?”
Tùy Hầu Ngọc lập tức lắc đầu: “Tùy tiện hỏi thôi.”
Đặng Diệc Hành cũng không nhiều lời, chạy sang phòng khác tán gẫu tiếp.
Nhiễm Thuật tay cầm một cái túi nói với Tùy Hầu Ngọc: “Tớ mang qua cho Tô An Di.”
“Tớ biết rồi.”
Nhiễm Thuật đi được một đoạn rồi, Tùy Hầu Ngọc mới gọi với theo: “Đi về nhớ mua hai bình nước nhé.”
“OK.”
Tùy Hầu Ngọc bưng đĩa bánh trở về phòng, vô tình nghe thấy đối thoại giữa Tang Hiến và Hầu Mạch.
Giọng của Tang Hiến: “Thật ra mày không cần thiết phải lôi nhiều người đến đây như thế.”
Hầu Mạch: “Nếu chỉ có vài đứa bị phạt thì trường sẽ làm nghiêm. Nhưng mà nhiều thì trường học sẽ không làm lớn chuyện, đây chính là vận dụng mặt trái của giáo dục.”
Tang Hiến: “Mày làm vậy có thể bảo vệ mấy kẻ dẫn đầu gây chuyện hôm đó bên mình nhưng cuối cùng chịu phạt đều là học sinh Phong Hoa, Thanh Tự bên kia ngược lại chẳng bị gì.”
Hầu Mạch cười cười: “Bức xúc thế.”
Loại chuyện này đối với học sinh thể dục bọn họ là bình thường như cân đường hộp sữa, đã sớm quen việc hố lẫn nhau.
Sau đó mọi người lại cười cười nói nói, cãi nhau ầm ĩ, chả ai thèm để ý gì.
Tùy Hầu Ngọc đứng ở cửa, băn khoăn không biết nên vào hay ra, cuối cùng quay người xuống tầng, ngồi ở cầu thang tiếp tục ăn.
Ăn ở đây… hẳn sẽ không ảnh hưởng đến người khác đâu nhỉ?
Trước đó cậu không biết đám học sinh thể dục kia không được ăn.
Về sau chắc phải xuống tầng bốn tìm phòng ngủ trống mà làm cái bếp nhỏ thôi.
Tùy Hầu Ngọc cực kì để ý đến môi trường ngủ.
Cậu luôn bị mất ngủ, chứng hưng cảm khiến cậu ngủ ít hoặc không thấy buồn ngủ.
Lúc nhỏ cảm thấy không sao nhưng lớn hơn một chút, cậu phát hiện ra rằng thời gian mà người bình thường đi ngủ thì cậu lại không thấy buồn ngủ, nhưng sẽ không kiểm soát được tâm trạng và hay cáu giận vô cớ.
Nôn nóng, bất an, tim đập nhanh, nhịp tim rõ ràng khác với ban ngày.
Điều này khiến cậu nhận ra rằng mình thật sự cần một giấc ngủ, chỉ là không ngủ được mà thôi.
Sau khi thay đổi phòng ngủ một lần nữa, bạn cùng phòng vẫn ngáy như kéo bò, nút bịt tai cũng không đỡ nổi khiến Tùy Hầu Ngọc cáu kỉnh.
Trằn trọc hơn hai tiếng, lôi điện thoại ra nhìn thì thấy hiện đã hai giờ sáng, cậu thở dài rồi ngồi dậy.
Đi đến bàn đọc sách lục túi lấy bánh ngọt bên trong ra, đi ra ngoài nhìn quanh phòng ngủ, sau đó cầm bánh ra ngồi xổm ở cửa ăn.
Ăn đồ ngọt lúc này có thể giúp xoa dịu cảm xúc nóng nảy và giảm cảm giác cáu kỉnh.
Ngồi ăn một lúc, vẫn không cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Cậu bèn mở toa thuốc bệnh viện kê cho, cậu cũng tự mua thuốc ngủ cho mình nhưng không có tác dụng nên về sau cũng không dùng nữa.
Hiện tại, cậu bắt đầu nghĩ xem mình có nên chuẩn bị chút thuốc không, tốt nhất là tăng liều lượng lên.
Đang lúc cân nhắc, bỗng có người đẩy cửa phòng, ung dung đi ra ngoài.
Vừa nghiêng đầu, đập vào mắt là bóng người ngồi xổm trước cửa, hoảng sợ hét to một tiếng, nhảy dựng lên rõ cao.
Tùy Hầu Ngọc quay lại nhìn, bắt gạp cảnh tượng Hầu Mạch nhảy xoay tròn bao điêu luyện, kém tí thì vỗ tay.
Hầu Mạch sợ hãi ôm lấy ngực, dần nhận ra Tùy Hầu Ngọc.
Tùy Hầu Ngọc cầm túi bánh ngọt trong tay, trong miệng vẫn còn miếng bánh khiến bên má phồng lên chưa kịp nuốt xuống, cứ thế trợn mắt há hốc nhìn hắn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau hồi lâu đều không một ai cất tiếng.
Hầu Mạch thấy hai má Tùy Hầu Ngọc phồng lên giống một con chuột đồng bự, hơi không đành lòng bảo: “Nuốt xong đi đã.”
Tùy Hầu Ngọc thế mà nghe lời nhấm nuốt vài cái, tiếp theo lau miệng giải thích: “Tôi không ngủ được.”
“À, tôi biết rồi.”
“Tôi cũng biết cậu nhát gan.”
Hầu Mạch cũng không biện giải, trái tim vẫn còn đang “bình bịch” nhảy loạn, ôm ngực dựa vào vách tường, lẩm bẩm với Tùy Hầu Ngọc: “Lần đầu tiên tim đập nhanh như vậy, tiếc thay không phải nhất kiến chung tình mà là bị cậu dọa cho hết hồn.”
Tùy Hầu Ngọc vừa ăn nốt cái bánh vừa nói: “Tại mấy người ngáy to quá.”
“Đây là nồi của Đặng Diệc Hành đấy nhé, tôi cùng phòng với hắn quá lâu rồi nên chả thèm để ý. Với cả chất lượng giấc ngủ của tôi siêu tốt, chuông kêu tập hợp sáng sớm cũng không đánh thức nổi.”
“Thật lợi hại.”
Hầu Mạch tỉnh táo lại, lắc lắc đi vào nhà vệ sinh.
Ánh mắt Tùy Hầu Ngọc dao động, đứng dậy cũng theo Hầu Mạch vào nhà vệ sinh.
Hầu Mạch tưởng cậu cũng cần đi giải tỏa, không để ý kéo quần xuống. Kết quả, hàng này đứng ngay cạnh hắn, cúi đầu chăm chú nhìn vật kia.
Hầu Mạch: “…”
Tùy Hầu Ngọc thấy rõ ràng, thì thầm: “Hóa ra lông chỗ này cũng nhạt màu.”
Hắn suýt tí nữa thì không tiểu được.
Nhìn xong, Tùy Hầu Ngọc nhàn nhã đi ra ngoài.
Hầu Mạch nhanh chóng rửa tay đuổi kịp, kéo Tùy Hầu Ngọc lại không cho đi: “Đừng đi vội, để tôi xem lông chỗ đó của cậu có xoăn không nào!”
“Cút ra, xoăn hết!” Tùy Hầu Ngọc giãy dụa.
“Bình thưởng cậu tỏ vẻ đứng đắn, không ngờ lại là dạng người này!”
“Ai cũng có lòng hiếu kỳ thôi.”
Hai người lôi lôi kéo kéo chậm chạp về đến phòng ngủ, Tùy Hầu Ngọc nằm xuống giường, cố gắng chìm vào giấc mộng.
Hầu Mạch lấy điện thoại nhìn thoáng qua, sau đó ghé lên giường Tùy Hầu Ngọc nhỏ giọng: “Tôi ngồi một lát nhắn tin cái, cậu ngủ trước đi.”
Tòa nhà này trước kia không có người ở nên bây giờ chỉ có bàn học, không có ghế. Trường học thông báo sẽ thu xếp trong vòng tháng tới, không biết thời gian cụ thể.
Có nghĩa là muốn ngồi bên dưới thì chỉ có thể ngồi lên giường.
Tùy Hầu Ngọc ghét bỏ, cậu cực kì không thích người khác ngồi lên giường mình.
Nhưng nghĩ đến lời Hầu Mạch nói trước đó, cậu bất đắc dĩ đồng ý.
Mẹ Hầu nhận sổ sách kế toán của vài công ty về làm, đồng thời dạy cho Hầu Mạch để có gì nhờ hắn giúp đối chiếu lại.
Hầu Mạch ngủ sớm nên không đọc được tin nhắn, giờ mới thấy bèn định xem cho hết, tránh ngày mai mẹ phải tự mình làm.
Ban đầu, hắn để ý Tùy Hầu Ngọc nằm cách hắn rất xa.
Tùy Hầu Ngọc người gầy, chiếm ít diện tích, chỗ còn trống khá lớn. Kết quả, thời gian trôi qua lại bắt đầu lăn về phía hắn, dựa sát vào mà ngủ.
Hầu Mạch quay đầu lại nhìn, thấy Tùy Hầu Ngọc cuộn người ngủ cực kỳ thơm ngọt, có chỗ nào ngủ không yên giấc đâu chứ?