Dù có người nằm cạnh nhưng Hầu Mạch ngủ rất yên ổn. Đêm nay hắn ngủ thật ngon, hoàn toàn không bị ai quấy rầy.
Bình thường vào mỗi buổi sáng, hội Tang Hiến phải dậy trước gọi Hầu Mạch thì hắn mới có thể đứng lên đi rửa mặt.
Lúc Tang Hiến rời giường, đang định giơ tay đẩy đầu Hầu Mạch bỗng thấy một mái tóc ngắn màu đen. Anh giật cả mình, vội vàng đổi góc khác nhìn lại thì thấy trên giường là hai con người đang nằm.
Dù chỉ nhìn được gáy thôi nhưng nhiêu đó cũng đủ để Tang Hiến biết được mái tóc xoăn ấy thuộc về ai.
Giường của Đặng Diệc Hành đối diện với giường Hầu Mạch, hắn ngồi dậy duỗi người, thấy biểu cảm của Tang Hiến hơi kỳ lạ mới ngó về phía giường Hầu Mạch, động tác xuống giường cũng bị chậm một nhịp.
Do dự một hồi, Đặng Diệc Hành quyết định lấy điện thoại ra chụp Hầu Mạch. Sau khi chụp xong, hắn phải quay điện thoại nửa vòng mới tìm được đúng góc bình thường.
Đúng thế, Tùy Hầu Ngọc đang ngủ kế bên Hầu Mạch.
Tang Hiến đứng dưới đất mặt đầy hoang mang nhìn Đặng Diệc Hành.
Đặng Diệc Hành giang hai tay nhún vai, ý là bản thân cũng không hiểu gì hết.
Vị trí của Tang Hiến không thuận tiện cho lắm nên việc đánh thức Hầu Mạch dậy đành nhờ Đặng Diệc Hành.
Hầu Mạch mở mắt, định lăn qua lăn lại một lát rồi sẽ xuống giường nhưng vừa mở mắt chưa kịp xoay người đã bị dọa bay màu.
Lần đầu tiên trong đời hắn được trải nghiệm cái cảm giác mắt mở hết cỡ sau một giấc ngủ dài.
Hắn và Tùy Hầu Ngọc mặt đối mặt trên giường mình, khoảng cách gần đến nỗi mùi hương của cậu tràn ngập trong khoang mũi hắn.
Hình như là… mùi bưởi?
Hắn nhìn Tùy Hầu Ngọc ngủ với mái tóc xoăn đen buông xõa, trên sống mũi còn vương một sợi. “Làn mi” trên mí mắt khẽ run run, tưởng rằng người đang nằm chuẩn bị tỉnh giấc nhưng thật ra không phải, cậu trông như đang ngủ một giấc ngon lành.
Tùy Hầu Ngọc thậm chí còn mím chặt môi trong lúc say giấc, để lộ ra vẻ bướng bỉnh nhưng lại khá đáng yêu.
Đôi mắt Hầu Mạch liếc xuống dưới, hắn chợt thấy Tùy Hầu Ngọc vẫn đang mặc bộ quần áo chiều hôm qua.
Bình thường Tùy Hầu Ngọc mặc đồng phục vào ban ngày, tối đến thay quần đùi và áo sơ mi rồi đi tắm, cuối cùng sẽ thay đồ ngủ lúc về ký túc xá. Đúng là một chàng trai gương mẫu điển hình.
Ấy thế mà hôm qua cậu leo lên giường hắn ngủ không thèm thay đồ luôn?
Mà cái quan trọng nhất là tại sao cậu lại ngủ kế bên hắn thế?
Hắn vô cùng cẩn thận nhấc cái chân đang đè lên người Tùy Hầu Ngọc. Cũng tại cái tật xấu thích kẹp chăn của hắn cho nên ai nằm cạnh hắn cũng theo đà kẹp người ta, còn ngủ đến ngon lành.
Hầu Mạch nhích nhích cơ thể, tay chỉ vào Tùy Hầu Ngọc còn môi thì mấp máy hỏi Đặng Diệc Hành: “Sao lại thành ra thế này?”
“Bọn tao cũng muốn biết đây này.” Đặng Diệc Hành trả lời vô cùng nhỏ nhẹ, chủ yếu do Tùy Hầu Ngọc nóng tính, với lại hắn cũng không muốn chọc đến cậu ta nên giọng nói không khác giọng gió là mấy.
Hầu Mạch khó hiểu hỏi: “Cậu ấy lên nhầm giường hả?”
Đặng Diệc Hành lại thấy trường hợp này rất nhảm nhí: “Cậu ta ngủ giường dưới mà, bảo nằm nhầm giường của Tang Hiến nghe hợp lý hơn á.”
Hầu Mạch nhìn Tùy Hầu Ngọc rồi lại nhìn giường mình, hơi ngập ngừng: “Rồi giờ tao xuống kiểu gì?”
Vừa nói hắn vừa cố gắng bước qua người cậu nhưng chẳng hiểu hai người lại dán sát vào nhau. Ngay lúc này, Tùy Hầu Ngọc choàng tỉnh, đôi mắt mở to đáng sợ đến mức Hầu Mạch phải hét toáng lên: “Cái ** má!”
Tư thế của cả hai bây giờ cực kỳ lúng túng, Hầu Mạch thậm chí sợ không dám nhúc nhích.
Còn Đặng Diệc Hành không dám nhìn hình ảnh cấm thiếu nhi này nên phải lấy tay che mắt.
Tang Hiến thì huýt sáo một tiếng, không xem chuyện này là to tát. Không những thế, anh bày ra vẻ mặt như thể đang nhìn chú heo mình nuôi dưỡng sung sướng gặm cải thảo.
Mà bó cải thảo này trông ngon phết, một bó cải thảo ngọc bích đính kim cương lấp la lấp lánh đáng yêu vô cùng.
Hầu Mạch nhìn Tùy Hầu Ngọc bên dưới không khỏi nuốt một ngụm nước bọt. Rõ ràng hắn không có ý bậy bạ gì nhưng lại chột dạ như một kẻ trộm, bối rối giải thích cho cậu: “Tôi chỉ muốn xuống dưới mà thôi.”
Đây quả thật là lần đầu hắn quan sát một người ở góc độ này mà chắc cũng chỉ có tên quỷ hẹp hòi Tùy Hầu Ngọc mới chịu được cảm giác như vậy.
“Thế cậu xuống đi.”
“Ờ.”
Hầu Mạch như một kẻ có tội mà vội vàng lướt qua Tùy Hầu Ngọc, lặng lẽ xuống giường.
Hầu Mạch ở dưới đất nhìn Tùy Hầu Ngọc sửa sang lại quần áo của mình thì mới sực nhớ ra bèn hỏi: “Mà sao cậu lại ngủ trên giường tôi?”
Tùy Hầu Ngọc không ngạc nhiên lắm, rời giường tìm đồng phục của mình xong mới trả lời hắn: “Chắc là mộng du…”
“Mộng du?!” Hầu Mạch bị sốc.
“Ờ.”
Hầu Mạch thấy Tùy Hầu Ngọc như vậy cũng không dám hỏi nữa, vẻ mặt giống cậu giống như “Cậu còn hỏi tôi thêm một câu nữa thôi, có tin tôi đập cậu không trượt phát nào không”
Cuối cùng hắn cầm khăn mặt bàn chải đi vào nhà tắm.
Lúc rửa mặt, hắn liên tục thắc mắc liệu Tùy Hầu Ngọc là thật sự mộng du ư?
Từ trước tới giờ đâu có thấy cậu ấy mộng du đâu nhỉ. Nhưng giờ nghĩ kỹ lại thì thấy là Tùy Hầu Ngọc thật sự mất ngủ, bởi vì hắn có thể nghe thấy tiếng cậu xoay người trằn trọc cả đêm.
Bỗng nhiên leo hẳn lên giường của hắn, mộng du có cái kỹ thuật cao siêu tới vậy à?
Hắn biết chuyện cậu chỉ có thể ngủ được khi ở gần hắn. Vậy có lẽ do mất ngủ nên cậu mới trèo lên trên nhỉ?
Nhưng hắn ngay lập tức phủ nhận.
Hắn đã tra Baidu rồi, với cái thể chất của Tùy Hầu Ngọc sẽ không cảm thấy mệt mỏi chứ? Mà cậu ta có ngủ hay không cũng chả sao, cả ngày tràn đầy năng lượng, cần gì đến hắn nữa.
Tùy Hầu Ngọc đã trải quả chuyện này nhiều năm chắc phải sớm quen với nó rồi, sao giờ đột nhiên không nói không năng gì mà đi tìm hắn?
Tiếng vù vù của bàn chải điện tiếp tục kêu. Hắn thay đổi góc bàn chải.
Hình như trước đây Tùy Ngọc từng ám chỉ hắn có phải gay không, có lẽ nào cậu biết hắn là gay nên sau đó mới quyết định theo đuổi hắn?
Đúng là hắn cũng có cảm giác với con trai nhưng bây giờ chưa phải lúc để yêu đương.
Tùy Hầu Ngọc có hơi chủ động quá không?
Yêu thương nhung nhớ?
Chủ động lên giường?
Bình thường trông thì lạnh lùng nhưng hành động lại lẳng lơ phết.
Hay là do dạo này hắn chiều cậu quá nên cậu sinh hư rồi phải không?
Nhưng mà hắn đối xử với ai cũng tốt hết, chỉ điều này thôi thì không đủ chứng minh rằng Tùy Hầu Ngọc đang có ý theo đuổi hắn.
Nên từ chối như thế nào đây?
Nếu nói thẳng ra, lỡ Tùy Hầu Ngọc vả lại một câu rằng hắn ảo tưởng sức mạnh thì quê lắm.
Không thì về sau tìm dịp ám chỉ với cậu ta, nhấn mạnh rằng mình không phải gay?
Sau khi rửa mặt sạch sẽ, Hầu Mạch lau tóc, nhìn mình trong gương.
Tấm gương trong nhà tắm đọng lại rất nhiều vết nước, hầu hết đều là nước bắn lên do mấy bọn con trai rửa mặt.
Kể cả mặt gương có mờ thì vẫn nhìn thấy được khuôn mặt đẹp trai ngời ngời của Hầu Mạch.
Ai mà đẹp thế nờ.
Đẹp đến mức Tùy Hầu Ngọc cũng không kìm nén được luôn.
Hắn cầm đồ dùng vệ sinh cá nhân về phòng, vừa đi vừa tự hỏi có cách nào từ chối uyển chuyển mà không cần đánh nhau với Tùy Hầu Ngọc không.
Thật nhức đầu.
Đối với lớp 11/17 thì hội thao không khác đi chơi là mấy.
Trong lớp bọn họ học sinh ban thể dục rất nhiều, nam nữ đều có, thêm một Tùy Hầu Ngọc khác thường thì muốn thắng lại dễ như trở bàn tay. Chứ muốn thua lại hơi khó đấy vì phải hold bớt lại thực lực của mình.
Lúc đăng ký hạng mục, Hầu Mạch bị mọi người bao vây.
Hầu Mạch cầm danh sách lên hỏi: “Ai đăng ký tám trăm mét không?”
Đặng Diệc Hành lắc đầu: “Tao nghe mấy chữ tám trăm mét thôi đã thấy xây xẩm mặt mày.”
Mấy người khác cũng lắc đầu theo.
Nhiễm Thuật nghe vậy không khỏi thắc mắc: “Tại, tại sao thế? Tôi tưởng học sinh thể dục phải chạy được tám trăm mét chứ?”
“Chạy?” Giọng Đặng Diệc Hành bỗng to hẳn ra: “Vậy là cậu chưa nghe tới tám trăm mét tử thần rồi.”
“Tự, tự nhiên sao lại có chết chóc ở đây?”
“Dốc hết sức cắm đầu chạy hai vòng, thật sự là chạy xong thì phải có mười phút sống không bằng chết.”
“Các cậu không, không phải lúc nào cũng tập chạy à?”
Hầu Mạch xoay bút trả lời: “Tụi tôi từng chạy mười vòng tám trăm mét trong một buổi chiều, Đặng Diệc Hành mới chạy tới vòng thứ tám đã nôn thốc nôn tháo. Những người khác thì sống không bằng chết, từ đó cả đám bị ám ảnh tâm lý.”
Nhiễm Thuật quay đầu nhìn Tùy Hầu Ngọc: “Hay cậu đăng ký đi.”
Tùy Hầu Ngọc đáp lại một tiếng: “Ờ”.
Hắn quay lại nhìn Tùy Hầu Ngọc rồi viết tên cậu vào.
Hắn lần lượt nhìn những người khác, thở một hơi dài rồi cam chịu viết tên mình xuống.
Những người khác không phải không thể chạy, hắn biết chứ, chỉ là họ bị huấn luyện viên bóc lột đến mức ám ảnh.
Trong đám học sinh ban thể dục bọn hắn thì đội điền kinh thì đăng ký hạng mục chạy cự li ngắn, nhảy cao, mấy học sinh thể dục khác thì chạy cự li dài cũng không có vấn đề gì, trái lại chỉ có tám trăm mét là phải lúng túng mà bỏ lại cuối cùng.
Lúc đăng ký tiếp sức, mọi người bàn bạc rất lâu. Cuối cùng, Nhiễm Thuật lại sủa bậy: “Ngọc ca, Ngọc ca!”
“Cậu ấy chạy được không?” Hầu Mạch hỏi.
“Trong, trong từ điển của Ngọc ca không bao giờ có hai từ ‘không được’.”
“Thế thì trong từ điển của cậu ấy cũng không có chữ ‘được’ nhỉ?” Hầu Mạch vặn ngược lại.
Nhiễm Thuật đơ người vài giây rồi cảm thán: “Lo, logic chặt chẽ ghê.”
Hầu Mạch chủ động hỏi Tùy Hầu Ngọc: “Vậy cậu muốn chạy tiếp sức 4x200m hay 4x100m?”
Tùy Hầu Ngọc trả lời: “Hai trăm đi, tôi không giỏi xuất phát nhưng tiếp sức khá tốt.”
Xét về độ thuần thục để chạy xuất phát thì mấy người trong đội điền kinh sẽ có ưu thế hơn vì họ đã được luyện tập bài bản. Nếu cho họ thi đấu với các lớp khác, lúc xuất phát chắc phải vượt xa người ta vài ba bước.
Hầu Mạch liếm môi, hắn là người chạy cuối trong hạng mục 4x200m, Tùy Hầu Ngọc có phải muốn tạo cơ hội để trau dồi sự ăn ý với hắn không?
Không lẽ cậu mua vợt tập tennis cũng vì hắn?
Tùy Hầu Ngọc thích hắn như vậy phải làm sao đây ta?
Mới nghĩ tới chuyện đó thôi đã khiến hắn bối rối rồi.
“À…Tôi chạy cuối, còn cậu…?” Hầu Mạch ngập ngừng.
“Chạy thứ hai đi, còn không chuyển tôi qua nhóm một trăm mét cũng được.”
“Hả?” Hầu Mạch ngạc nhiên nhìn Tùy Hầu Ngọc.
“Thấy cái bản mặt của cậu thôi là đủ phiền rồi.”
“…” Từ mặt tới hầu kết của Hầu Mạch đều cứng đờ, không có dấu hiệu sẽ nhúc nhích.
Nhưng lúc điền tên hắn lại vui vui.
Kiểu này trăm phần trăm muốn hắn để ý nè.
Phương pháp theo đuổi thật đặc biệt.
Sau khi trao đổi các hạng mục thi đấu xong, họ chuyển sang bàn bạc về chuyện quần áo.
Nhiễm Thuật quay xuống hỏi Tùy Hầu Ngọc: “Ngọc ca, cậu cậu thích cái gì không?”
“Nhân vật chị Bảo vác xẻng*.” Tùy Hầu Ngọc trả lời. Chị Bảo chính là mẫu người con gái lý tưởng của cậu.
*Ý em thụ bảo nhân vật Phùng Bảo Bảo trong manhua Nhất Nhân Chi Hạ.
“Ồ… Ơn trời cậu không nhắc đến Zoro.” Cậu không hề giống loại người như vậy.
Còn Đặng Diệc Hành thì như thằng nhóc mắc chứng tuổi dậy thì, một năm ba trăm sáu lăm ngày hết ba trăm sáu sáu ngày nghĩ tới chuyện kiếm người yêu, vậy nên làm thế nào để đẹp trai mới là chân lý của hắn.
“”Chúng ta làm đầu gấu trường học hết đi, giống trong phim Crows ZERO á, đám bọn mình sẽ khí thế vô địch luôn.” Nói xong còn lôi cả Tô An Di vào: “Đến lúc đó Tô An Di may một cái váy công chúa, mặc vào bao ngầu.”
Tùy Hầu Ngọc là người đầu tiên lắc đầu: “Không nhé, nhìn ngu lắm.”
Đặng Diệc Hành chưa từ bỏ, tiếp tục đưa thêm ý kiến mới: “Không thì cosplay doanh nhân thành đạt mặc vest thắt cà vạt cho bảnh.”
Tùy Hầu Ngọc một lần nữa từ chối: “Thế khác gì đồng phục trường?”
Đặng Diệc Hành cứng họng.
Lúc này bỗng có người đề nghị rằng con trai thì mặc trang phục thời Đường còn con gái thì mặc sườn xám.
Trang phục chính của nam sinh là quần áo nhà Đường, bên ngoài khoác trường bào, cổ áo gắn khuy tàu, trên người thêu hoa, từ trên xuống dưới lấy màu đen làm chủ đạo, nhìn vô cùng khí phách.
Bọn họ còn thảo luận về việc mua cặp kính ông đồ, tay cầm quạt, đeo thêm chuỗi hạt nữa là tốt nhất.
Nhiễm Thuật cầm bức ảnh lên nhìn rồi than thở: “Thấy chưa, trông ổn phết, nhìn khá giống đồ của Majima Yoshiki.”
*Majima Yoshiki là một nhân vật trong tựa game Chou no Doku Hana no Kusari (Điệp chi độc hoa chi tỏa) thể loại Otome do Aromarie phát hành.
“Majima Yoshiki là ai?” Tùy Hầu Ngọc ngước mắt lên hỏi.
“Ấy, con nít con nôi không nên biết.”
Nhìn vào bức ảnh, Tùy Hầu Ngọc làu bàu: “Như vầy thì giống mười mấy người phù rể.”
Nhiễm Thuật cười “phụt” một tiếng.
Nhưng thấy mọi người thảo luận rất vui nên Tùy Hầu Ngọc sẽ không nói lời cay đắng.
Sáng nay thời tiết âm u, đến chiều thì mưa bắt đầu rơi từ những tiếng tí tách rất nhỏ.
Không lâu sau đó, mưa to dần.
Những đám mây đen nặng trĩu bay tới che kín bầu trời khiến trời đất như sát lại nhau hơn. Sắc trời âm u làm khung cảnh bên ngoài chìm vào bóng tối. Hạt mưa to tròn lăn xuống mặt đất, khói bụi văng tung tóe. Cơn mưa dữ dội, trời đất lẫn lộn.
Vì mưa to nên nhóm học sinh thể dục không cần tập luyện vào buổi chiều.
Lần đầu tiên tham gia tiết tự học cùng bọn họ quả thật là rất mới lạ.
Ồn ào.
Mấy đứa ban thể dục này ồn ào vãi nồi.
Không biết ai bày trò từ trong ngăn bàn lấy ra một cái vợt và quả bóng bàn, chuẩn bị đánh về dãy bàn phía sau.
Hầu Mạch ngẩng đầu nhìn mấy người kia, cười đểu một cái. Cũng ngay lúc đó Đặng Diệc Hành tay cầm vợt bóng bàn lấy từ trong hộc trực tiếp đánh quả bóng về.
Lúc này trong lớp có vài học sinh rục rịch bắt chước theo.
Nhóm học sinh thể dục này chơi bóng bàn như chơi tennis, thậm chí còn vui vẻ mà đánh hai quả cùng một lúc, nom bận rộn vô cùng.
Bọn họ luyện tập quanh năm nên dễ dàng đánh trúng bóng dù vợt bóng bàn rất nhỏ, không những đánh trúng mà đánh còn rất giỏi.
Là một thành viên của đội tennis mà không biết chơi bóng bàn thì không phải là học sinh xuất sắc.
Tùy Hầu Ngọc đọc sách không yên với mấy người này. Bọn họ cười đùa ồn đến mức não cậu ong ong lên. Vừa ngầng đầu thì cậu nhìn thấy Hầu Mạch đứng ở ngay lối đi nhỏ đánh trả bóng lại. Động tác gọn gàng lưu loát chính xác.
Lúc này bỗng có một quả bóng khác lao đến nhưng Hầu Mạch vẫn chưa kịp tới. Lúc quả bóng sắp bay vào người Nhiễm Thuật, Hầu Mạch nhanh chóng nhặt một cuốn sách lên, cuộn nó thành hình trụ rồi đánh quả bóng lại.
“Quào!” Người kia thốt lên.
Đặng Diệc Hành ngồi xem từ đầu đến cuối, mở miệng khen: “Vậy mà cũng đánh được, ghê nha!”
Tùy Hầu Ngọc đập sách xuống bàn, nói: “Tất cả ngồi im hết cho tôi!”
Hầu Mạch ngồi khá gần Tùy Hầu Ngọc bị cậu hét cho sợ mất mật phải ngoan ngoãn ngồi xuống.
Những học sinh thể dục khác cũng tự giác ngồi theo sau.
Đặng Diệc Hành nhỏ giọng hỏi: “Cậu ấy bị gì thế?”
Có người lập tức quay lại nhắc nhở: “Cậu ấy là lớp trưởng đó.”
“Ờ ha, ông mà không nhắc tôi cũng quên mất tiêu vụ này.”
Tùy Hầu Ngọc xác định bọn họ đã ngồi đàng hoàng rồi mới nói tiếp: “Lớp phó học tập lên bảng chép bài tập, các bạn dưới lớp nhìn đó chép vào vở.”
Sau đó, không một ai chú ý tới cậu nữa.
Tùy Hầu Ngọc nhìn Hầu Mạch.
Hầu Mạch đi tới đối diện Tùy Hầu Ngọc thì mới nhận ra: “Ờ ha, tôi là lớp phó học tập mà.”
Nói xong hắn liền đi lên bảng, đã vậy còn vừa đi vừa hỏi khắp nơi: “Bài tập gì đấy? Môn nào ấy mọi người ơi?”
Sau đấy, ai đó đưa vở được ghi chép bài tập đầy đủ cho Hầu Mạch. Hắn đứng trên bục chép lại đoạn này lên bảng, kể cả mấy chỗ sai chính tả cũng không sót phát nào.
Điều duy nhất mà hắn làm tốt chắc là chữ viết khá đẹp.
Hầu Mạch viết xong thì trở về chỗ ngồi, sau khi duỗi người xong mới mở sách bài tập ra than thở: “Móa… Sao nhiều bài chưa làm thế?”
Đặng Diệc Hành cũng đang lật sách và gật gù theo: “Chuẩn.”
Hầu Mạch nhìn một tí rồi nằm úp xuống bàn: “Lười làm, không nộp.”
“Tao cũng vậy.” Đặng Diệc Hành bắt chước hắn nằm úp xuống.
Tùy Hầu Ngọc tranh thủ lúc rảnh viết bài tiếp, cũng không khỏi nhìn hai người.
Đặng Diệc Hành thì cậu còn hiểu nhưng Hầu Mạch là sao?
Thái độ học hành thế này mà sao giỏi thế?
Hai tên này đang khoe khoang à?
Lớp học im ắng được một lát thì bị tiếng Thẩm Quân Cảnh lớp 11-16 phá vỡ: “Tập hợp, huấn luyện viên nói mưa nhỏ rồi nên mọi người mau ra tập luyện.”
Một đám học sinh thể dục trong lớp khóc thét cả lên.
Thẩm Quân Cảnh nhìn Tùy Hầu Ngọc: “Ngọc ca, huấn luyện viên bảo cậu đi chung luôn.”
Tùy Hầu Ngọc hơi do dự một lát, cậu không muốn đi lắm nhưng thấy Hầu Mạch và đồng bọn đều đứng lên soạn đồ thì cũng làm theo.
Tô An Di chạy vội đến hộc bàn của mình lấy cây dù đưa cho Tùy Hầu Ngọc.
Cậu nhanh nhẹn cầm lấy và nói: “Cảm ơn.”
Tùy Hầu Ngọc miễn cưỡng bung dù bước vào trong mưa, ngay sau đó bốn học sinh thể dục bất ngờ chạy tới chen chúc dưới một cái dù cùng cậu. Đã thế vóc dáng những người này còn rất cao lớn nên bọn chỉ có thể chậm rãi đi.
Hầu Mạch còn đặc biệt nhiệt tình: “Đây đây đây, để tôi cầm giúp cậu cho.”
Cậu cứ thế bị đẩy vào chính giữa.
Sau khi đến sân tập, những người khác ở trong làm nóng người và các động tác khởi động, huấn luyện viên Vương thì lại gần Tùy Hầu Ngọc nói: “Em chưa quen với dầm mưa nên hôm nay chỉ cần ngồi cạnh thầy và xem mọi người, sau đó rút kinh nghiệm là xong.”
Các thành viên khác trong đội nghe được chỉ muốn khóc thét.
Buổi huấn luyện chính thức bắt đầu, huấn luyện viên Vương đưa ghế cho Tùy Hầu Ngọc. Cậu một mình một cõi, ngồi dưới tán ô ở mép sân quan sát mọi người luyện tập.
Đặng Diệc Hành từ đâu chạy đến ô của Tùy Hầu Ngọc trú tạm, tiện thế có hắn ở đây cậu hỏi luôn: “Mưa thế này sao mọi người còn tập? Lượng mỡ của các cậu thấp như vậy không phải dễ bị cảm lắm à?”
Đặng Diệc Hành ôm eo cậu, hai tay ghì vào hai chân. Cậu vừa thở dài vừa trả lời: “Haizz, lúc thi đấu thì chuyện quái gì cũng xảy ra được cả, cho nên thuận chiều gió, ngược chiều gió hay gió xiên gió vẹo gì tụi tôi cũng phải thường xuyên tập hết vì lúc thi đấu chính thức mấy vụ này hay xảy ra lắm. Trong trường hợp thi đấu tại địa điểm không có mái che mà trời đổ mưa thì trận đấu cũng đâu có dừng lại. Sau khi mưa tạnh thì sẫn vẫn ướt nên bọn tôi phải cố mà làm quen thôi.”
Tùy Hầu Ngọc nhận ra rất nhiều thành viên đều cởi áo sau khi đứng dưới mưa, nếu không áo ướt sẽ khiến tăng trọng lượng làm cơ thể không được thoải mái.
Tang Hiến cởi áo đứng trong nhóm người vô cùng nổi bật, dáng người ngon đến mức ai cũng phải ngắm thêm mấy lần. Nhìn anh giống như huấn luyện viên thể hình chứ không ai nghĩ đây là cơ thể của một học sinh trung học.
Bộ dạng gợi cảm, dáng người càng khiến người thèm thuồng.
Hầu Mạch là trường hợp đặc biệt bởi vì trên người vẫn còn nguyên quần áo, tay hắn vuốt toàn bộ tóc trên đỉnh đầu ngược ra sau tạo thành nếp, sau đó vung tay hất nước mưa đi.
Bộ đồng phục thể dục cộc tay bị mưa xối bết dính vào da thịt để lộ cơ thể vạm vỡ, cơ liên sườn* và vòng eo chó đực hiện ra vô cùng rõ ràng.
* raw 鲨鱼肌 (cơ cá mập)
Dễ thấy nhất có lẽ là đôi chân dài với tỷ lệ cân đối, thẳng tăm tắp và dài miên man.
Đặng Diệc Hành cảm nhận được tầm mắt của Tùy Hầu Ngọc, hắn cười cười và giải thích cho cậu: “Đại sư huynh chưa bao giờ cởi đồ trước mặt tụi tôi, kể cả tắm rửa cũng phải tắm ở phòng đơn.”
“Do cậu ta gei à?”
“Đâu, cậu không thấy da cậu ta siêu trắng hở? Chỗ đó còn màu hồng nữa, cái màu hồng hoa anh đào ấy. Hồi học cấp hai bị quá trời người vây xem nên giờ bọn tôi không được ngắm nữa rồi.”
Tùy Hầu Ngọc nghe xong không khỏi nhướng mày.
Hoa anh đào hửm?
Bỗng nhiên cậu cảm thấy hơi tò mò.