Ba người Tùy Hầu Ngọc bưng chồng quần áo thể dục về lớp, Hầu Mạch và đám học sinh thể dục nhìn chằm chằm vào bộ quần áo thể thao quen thuộc một lúc lâu.
Đặng Diệc Hành dùng tay chọt Hầu Mạch hỏi: “Đều là người một nhà rồi đó hả?”
Hầu Mạch lắc đầu: “Không biết.”
Ngày ấy sau khi Tùy Hầu Ngọc lái xe rời đi thì chưa từng nghe cậu đề cập qua chuyện này.
Học sinh thể dục có hai bộ đồng phục, cả hai đều màu đen.
Bộ bọn hắn thường mặc gồm áo dài tay và quần dài, kiểu áo dệt kim không cổ kèm áo khoác, bả vai có may một đường đỏ trắng xen kẽ còn trên ngực thì in logo của trường. Quần màu đen, hai bên có dải màu trắng trang trí và ở vị trí bắp đùi có một đường khâu đỏ.
Đây là đồng phục chuyên biệt của học sinh thể dục Phong Hoa, trước kia sát nhập trường học chưa kịp thay đổi, vẫn là phù hiệu cũ.
Kiểu dáng đơn giản, gọn gàng, nhìn rất ngầu nữa.
Một bộ khác là áo ngắn tay màu trắng, cổ và tay áo thêu màu đen, áo được làm bằng chất liệu vải thoáng khí không dễ bị tẩy rửa gây biến dạng.
Đi cùng là quần đùi màu đen rộng rãi, phù hợp với việc hoạt động thể dục thể thao.
Học sinh thể dục lớp họ thường xuyên mặc đồng phục thể dục đến lớp học, cả đám đi trong trường nổi bần bật.
Bọn họ mặc đúng là đồng phục, rất đồng đều nữa nhưng lại hoàn toàn khác biệt với mọi người, mặc vào là lập tức ai cũng nhận ra được thân phận của họ.
Đến mùa hè, thỉnh thoảng bọn hắn sẽ đổi sang đồng phục hè, mặc áo thun quần đùi, trên người mang thêm áo khoác thể thao, combo này trở thành mốt của học sinh thể dục toàn trường.
Cũng chả biết tại sao lại thành mốt nữa.
Nhiễm Thuật đã bí mật diss kiểu quần áo này với Tùy Hầu Ngọc rất nhiều lần, rằng ăn mặc kiểu đó nhìn cứ dở dở ương ương.
Thật không ngờ giờ đây bọn họ cũng sắp phải mặc giống vậy.
Hầu Mạch tiến tới hỏi: “Tình hình thế nào rồi?”
Tùy Hầu Ngọc mở ba lô ra nhìn bộ quần áo thể dục của mình, ngẫm nghĩ nên hay không giặt qua đã rồi hẵng mặc, sau đó trả lời: “Tôi xin gia nhập đội tennis.”
Lúc đối diện với Tùy Hầu Ngọc, biểu tình trên mặt Hầu Mạch khi nghe xong ít nhất vẫn vô cùng bình tĩnh.
Nhưng ngay khi hắn xoay người nói chuyện với Đặng Diệc Hành, trong nháy mắt khóe miệng nhếch lên, cười cực kì xán lạn: “Ừm, giờ đều là người một nhà rồi.”
Sự chú ý của Đặng Diệc Hành không đặt trên Tùy Hầu Ngọc mà tập trung hỏi han Tô An Di: “Em gái Tô! Cậu…cậu cũng tham gia hả?”
Tô An Di quay đầu lại lạnh lùng trả lời: “Tôi làm trợ lý huấn luyện viên.”
Đặng Diệc Hành kích động khoa tay múa chân, bắn tim cho Tô An Di nhưng cô không thèm nhìn nên hắn chỉ có thể run giọng cổ vũ: “Cố lên! Tôi sẽ ủng hộ cậu!”
Hầu Mạch liếc thấy dáng vẻ không có tí tiền đồ nào của Đặng Diệc Hành tự nhiên tỉnh táo hẳn.
Sau khi xác nhận độ chân thực của tin tức, Hầu Mạch xoay người hỏi Tùy Hầu Ngọc: “Hôm nay cậu bắt đầu huấn luyện với bọn tôi luôn đúng không?”
“Xế chiều phải đi kiểm tra sức khỏe đã.”
“Ồ…”
“Huấn luyện viên bảo tôi thích ăn gì thì ăn chút đi. Không lẽ kiểm tra xong có vấn đề gì à?”
Hầu Mạch lắc đầu: “Không phải.”
Thấy cậu vẫn nghi ngờ nhìn mình thì hắn mới thở dài bổ sung: “Trở thành học sinh thể dục rồi thì sau này phải ăn kiêng, đồng thời cấm tất cả đồ uống có ga và trà sữa.”
Nhiễm Thuật vốn đang làm bài tập, nghe thấy lập tức hét lên: “Cái gì cơ?”
Hầu Mạch cười cười, nói tiếp: “Chưa hết, đồ chiên phồng và đồ chiên rán đều bị cấm tiệt vì chúng không tốt cho cơ bắp. Bình thường bọn tôi không được ăn mì ăn liền như này đâu mà phải ăn cơm hộp đội phát ấy, về sau mấy cậu cũng phải ăn giống vậy cả thôi. Ngoài ra thỉnh thoảng ăn đồ ngoài thì không có việc gì nhưng không được đụng vào những món bị cấm, còn vào mùa giải thi đấu thì ăn ba tháng ở nhà ăn.”
Trước kia Tùy Hầu Ngọc đã thấy bọn Hầu Mạch ăn kiêng nhưng lúc đó cậu chẳng thèm để tâm.
Hiện tại mới nhận ra rằng mình cũng sắp phải ăn kiêng, có vẻ hôm nay chính là ngày cuối cùng được ăn tùy tiện rồi.
Nhiễm Thuật xoay người lại khuyên Tùy Hầu Ngọc: “Ngọc ca, bây giờ hối hận vẫn kịp đấy, gia nhập với bọn họ chẳng có chỗ nào tốt cả.”
Hầu Mạch lập tức tiếp lời: “Cũng không phải không có chỗ tốt nha, ngày nghỉ Quốc khánh sắp tới chúng ta phải đi thi đấu nên không cần nộp bài tập, Cách Cách đã nói với những giáo viên khác rồi.”
Nhiễm Thuật ngậm miệng, bài tập Quốc khánh lần này đúng là nhiều thật, cậu nghĩ nghĩ rồi đành tiếp tục làm bài của mình.
Tùy Hầu Ngọc cầm bộ đồ thể thao suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định gia nhập đội tennis.
Sắp xếp đồng phục xong, cậu vừa ngẩng đầu lên thì thấy Hầu Mạch đang nâng cằm nhìn mình, cười rất đẹp mắt.
Tùy Hầu Ngọc hơi mất tự nhiên, cất bộ quần áo thể thao sang một bên rồi đi làm bài tập.
Huấn luyện viên Vương lái xe chở Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật đến bệnh viện gần đấy để kiểm tra sức khỏe, các phương diện đều cần làm kiểm tra.
Ban đầu huấn luyện viên khá lo lắng, sợ chỗ nào của Tùy Hầu Ngọc xảy ra vấn đề.
Tuy nhiên lúc kết quả kiểm tra sức khỏe được đưa ra, ngoài việc cơ thể hai người có hơi gầy thì các chỉ tiêu khác đều bình thường, không có cái nào không đạt chuẩn.
Thế là huấn luyện viên Vương rất vui vẻ chở hai cậu học sinh về trường.
Sau khi về trường, hai người họ không trở lại lớp tự học buổi tối mà lén lút trốn về phòng ngủ, cầm điện thoại gọi một đống đồ ăn ngoài.
Trà sữa, hồng trà chanh, những món ngày thường thích uống đều gọi một phần, Coca cola và Sprite gọi chai lớn.
Gọi thêm rất nhiều đồ chiên phồng và chiên xù mà học sinh thể dục không được ăn.
Đồ ăn ngoài được giao tới nhiều đến nỗi hai cái bàn đọc sách cũng không để hết được, cả hai dứt khoát chuyển xuống thảm tập yoga, để đồ ăn trên thảm còn mình thì ngồi xếp bằng bên cạnh ăn ngấu nghiến.
Trong hai năm tới nếu họ không rời đội tuyển thì đây chính là bữa ăn tùy ý cuối cùng.
Về việc sau khi tốt nghiệp cấp ba xong có muốn đánh tennis tiếp không thì hai người hoàn toàn chưa từng cân nhắc.
Nhóm học sinh thể dục hoàn tất huấn luyện, tắm xong trở về, mở cửa thấy cảnh tượng này thì không dám đi vào, cả đám đứng thành một hàng xem hai người bên trong ăn uống.
Nhiễm Thuật buông cái hamburger xuống, vịn bàn đứng dậy khó nhọc nói: “Không ổn, tớ, tớ không ăn được nữa, tớ nằm nghỉ cái đã.”
Vừa định ngồi xuống giường Tùy Hầu Ngọc thì lập tức nghe thấy Tùy Hầu Ngọc hét lên: “Đừng ngồi giường tớ!”
Nhiễm Thuật lập tức đứng lên nhưng bụng quá căng, bò lên trên rất khó chịu nên cậu đành nhìn về phía Tang Hiến đồng thời chỉ chỉ vào giường anh ta như muốn hỏi.
Tang Hiến đồng ý: “Cậu nằm đi.”
Tuy nhiên sau khi Nhiễm Thuật nằm xuống, Tang Hiến vẫn đến cạnh bàn lấy khăn giấy đưa cho cậu: “Cậu lau sạch miệng đi đã.”
Nhiễm Thuật y chang phụ nữ có thai, dùng khăn giấy quẹt miệng mấy cái rồi nằm đấy tiện tay ném sang một bên.
Tang Hiến khó xử nhìn cảnh này, sau đó nhặt mẩu khăn giấy lên ném vào thùng rác.
Những người cùng phòng khác cũng không có việc gì làm, vào phòng xong người ngồi đại trên giường Tang Hiến, người ngồi trên ghế nhìn Tùy Hầu Ngọc ăn.
Không hiểu sao người Tùy Hầu Ngọc gầy như vậy mà dạ dày bao lớn, uống một ngụm trà sữa, cắn một miếng pizza rồi tiếp tục “ừng ực ừng ực” uống một miệng Cocacola lớn.
Sau đó cậu từ từ ăn thêm một cái hamburger.
Bọn hắn nhìn xung quanh bừa bộn, biết ngay trước khi họ trở về thì hai người này đã ăn rất lâu.
Thật không biết trước đó đã ăn bao nhiêu.
Hầu Mạch nhìn một hồi nói: “Thật ra… thời điểm không có giải đấu, bọn tôi cũng được ăn tôm mà.”
Tùy Hầu Ngọc ngẩng đầu nhìn Hầu Mạch, thấy hắn gật đầu khẳng định liền vươn tay vứt phần tôm đi.
Cả phần hơn trăm con đều bị vứt hết.
Hầu Mạch đau lòng, khuôn mặt nhăn nhúm lại một cục: “Sao cậu lãng phí vậy?”
“Món nào không bị cấm thì không cần chiếm chỗ trong dạ dày, mà mấy cái này bọn tôi cũng chẳng thể ăn hết được, chỉ là mỗi món đều muốn thử một miếng nhưng không thể mua mỗi một miếng.”
Đột nhiên Hầu Mạch có cảm giác rằng Tùy Hầu Ngọc đúng là một tên bại gia.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn, thói quen sinh hoạt không giống nhau, hắn cũng không thể nói người ta được.
Một lúc sau, Hầu Mạch đứng dậy đến bên giường Tùy Hầu Ngọc cầm bộ quần áo thể thao lên nói: “Bộ đồ thể thao này giặt lần thứ nhất sẽ bị phai màu, cậu chú ý chút, giờ tôi giúp cậu giặt sơ qua bằng nước, lần thứ hai cậu có thể yên tâm tẩy rửa.”
Nói xong, hắn cầm quần áo của Tùy Hầu Ngọc ra ngoài, chuẩn bị đi sang phòng tắm.
Nhiễm Thuật giãy dụa đứng dậy: “Tôi, tôi cũng cần giặt…”
“Cậu đi cùng tôi, tôi dạy cho, vừa lúc cậu vận động tiêu cơm luôn.” Hầu Mạch không muốn làm giúp Nhiễm Thuật nhưng lời ra khỏi miệng lại rất có lý, ít nhất Nhiễm Thuật không nghe ra có gì không ổn.
Nhiễm Thuật vịn giường đứng dậy, cầm lấy quần áo thể thao của mình đi theo Hầu Mạch sang phòng tắm.
Tùy Hầu Ngọc vừa ăn vừa nhìn thoáng qua, sao đó tiếp tục cắm mặt ăn.
Bình thường sau khi về phòng sinh hoạt, hoạt động của Hầu Mạch là duỗi người, lau giày và đi ngủ.
Hôm nay hắn nhiều hơn một nhiệm vụ là giặt quần áo giúp Tùy Hầu Ngọc.
Quần áo được giặt sạch sẽ đem phơi ngoài ban công.
Về tới nơi đúng ngay lúc Tùy Hầu Ngọc vừa thu dọn đồ đạc trong phòng xong, gói ba bao rác định đi vứt, Hầu Mạch thấy vậy nhanh chóng nhận lấy hai bao đi cùng Tùy Hầu Ngọc.
Đặng Diệc Hành nằm trên giường chứng kiến tất cả, lầm bầm: “Đại sư huynh có nợ tiền gì của Ngọc ca không?”
Tang Hiến cũng đang nằm trên giường, bỗng nghe thấy từ mấu chốt lập tức đứng dậy hỏi: “Hầu Mạch thiếu tiền hả?”
“Không không không!” Đặng Diệc Hành sợ Tang Hiến lại đưa tiền cho Hầu Mạch, vội vàng giải thích: “Mày nhìn kìa, thái độ của đại sư huynh hiếu thuận với Ngọc ca như cháu trai vậy.”
Lúc này Tang Hiến mới thở dài: “Đến mùa chó đực tìm bạn đấy.”
Đặng Diệc Hành nghe xong tinh thần tự nhiên tỉnh táo hẳn rồi lại nhanh chóng ỉu xìu: “Ôi, đại sư huynh sắp gặp phải thất bại đầu tiên trong đời rồi.”
Tang Hiến cười theo.
Chờ Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch trở về, Hầu Mạch liền bị Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh đẩy ra khỏi phòng ngủ. Tùy Hầu Ngọc quay đầu lại nhìn rồi chẳng để ý nữa, lấy đồ của mình đi tắm rửa với Nhiễm Thuật.
Hầu Mạch đầy mặt thắc mắc nhìn hai người kia hỏi: “Có chuyện gì?”
Đặng Diệc Hành: “Tao bảo mà, hôm đó mày không chỉ không vào can, thấy người ta đi thì mải nhìn theo, lại còn chạy sau lưng, thì ra là thế này.”
Thẩm Quân Cảnh: “Thảo nào ánh mắt mày nhìn người ta lại kì lạ như vậy. Hôm hội thao còn bày đặt bung dù cùng một chỗ với người ta nữa chứ.”
Đặng Diệc Hành: “Đâu chỉ mỗi thế, lúc giới thiệu bản thân hôm khai giảng, cái gì mà nhiệt tình học hỏi người khác ấy, ra là muốn tạo sự chú ý với người ta chứ gì?”
“Gà con tiểu học(*).”
(*) thuật ngữ mạng TQ, ý chỉ suy nghĩ, hành động ngây thơ như trẻ con.
“Đồ ăn ép tuyển thủ.”
Hầu Mạch bị hai người kia kẻ xướng người họa làm cho sửng sốt một hồi, sau đó nói: “Bọn mày ăn ý quá ha, cái gì cũng có thể phối hợp ha, mốt đừng đánh tennis nữa đổi sang luyện tướng thanh(*) đi có phải tốt hơn nhiều không?”
(*)là một nghệ thuật biểu diễn truyền thống trong hài kịch Trung Quốc
Đặng Diệc Hành nháy mắt: “Thích Ngọc ca hả?”
Hầu Mạch lắc đầu: “Không hẳn, chỉ là lúc nhìn cậu ấy tao cảm thấy rất áy náy nên muốn đền bù.”
Đặng Diệc Hành gật đầu: “Ồ, phát hiện ra trước kia từng là bạn từ nhỏ, mày đối xử không phải với cậu ấy nên giờ cảm thấy hổ thẹn hả? Cảm xúc trong tiềm thức?”
Hầu Mạch: “…”
Đột nhiên Đặng Diệc Hành vỗ ngực: “Đại sư huynh mày cứ yên tâm, hai bọn tao sẽ giúp mày, chắc chắn là thần cấp trợ công.”
“Chờ đã.” Hầu Mạch đưa tay vỗ vỗ bả vai Đặng Diệc Hành: “Người anh em, mày kích động quá rồi. Tao thật sự không thích cậu ấy, một chút cảm giác về phương diện kia cũng không có. Bọn mày nghĩ nhiều quá…”
Đặng Diệc Hành nhìn Thẩm Quân Cảnh rồi chỉ vào Hầu Mạch hỏi: “Tên ngốc này còn chưa nhận ra thì phải?”
Thẩm Quân Cảnh gật đầu: “Chắc là vậy rồi.”
Đặng Diệc Hành: “Lúc đầu tưởng người ta thích mình, giờ lại thành mình thích người ta trước, có thấy xấu hổ không? Có thấy tuyệt vọng không?”
Thẩm Quân Cảnh: “Còn có vụ này hả?”
Đặng Diệc Hành: “Không hẳn, chỉ là tự mình đa tình thôi nên tao nhìn không nổi nữa.”
Khuôn mặt Hầu Mạch dài ra.
Đặng Diệc Hành nâng cằm lên suy nghĩ: “Đây là lần đầu tiên tao gặp loại chuyện này, mai mốt lúc Ngọc ca thay quần áo thì bọn mình có nên tránh đi không? Dù sao cũng là vợ của anh em mà.”
Thẩm Quân Cảnh trả lời: “Tao không biết, so với quan hệ mẹ chồng nàng dâu hình như còn khó xử lý hơn nhiều nhỉ?”
Đặng Diệc Hành: “May mắn tao vẫn luôn cảm thấy Ngọc ca là nữ giả nam, trước giờ rất cố gắng tránh tị hiềm để sau này không phải xấu hổ.”
Hầu Mạch trợn trắng mắt, nhấn mạnh lần nữa: “Tao thật sự không thích!”
Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh nhìn Hầu Mạch một cái xong tiếp tục thảo luận trước mặt hắn: “Chúng ta vẫn nên cố gắng tránh đi, phòng sau này nó nhận ra lại bị ăn dấm thì mệt.”
Thẩm Quân cảnh nghiêm túc gật đầu.
Hầu Mạch tức giận đến nỗi muốn quất bọn họ hai phát.
Sau khi tắt đèn phòng, ai về giường nấy đi ngủ.
Đột nhiên Đặng Diệc Hành ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Mọi người ngủ hết rồi hả?”
Những người khác lên tiếng đáp lại, ý bảo chưa ngủ.
Đặng Diệc Hành hơi cân nhắc nói: “Chúng ta nói chuyện người lớn tí đi.”
Hắn cảm thấy mình cần chút dẫn dắt để hỏi về cái nhìn của Tùy Hầu Ngọc đối với Hầu Mạch.
Một cuộc trò chuyện đêm khuya rất thích hợp để trò chuyện về vấn đề này.
Hầu Mạch là người đầu tiên cất tiếng hỏi: “Ừm, chủ đề người lớn… Làm gì để mau giàu nhỉ?” Đặng Diệc Hành nghe thấy câu hỏi thì sững người, sửng sốt nửa ngày cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Cuối cùng, Đặng Diệc Hành thở dài: “Được rồi, không tán gẫu nữa, mọi người ngủ ngon nhé.”
Hầu Mạch túm lấy gối của Đặng Diệc Hành hỏi: “Vấn đề của tao không đủ trưởng thành hả?”
“Đừng hỏi tao, tao đau đầu quá!” Đặng Diệc Hành hoàn toàn từ bỏ trợ giúp.
Hầu Mạch cười hì hì cầm điện thoại nhắn tin Wechat cho Tùy Hầu Ngọc: Ngủ ngon.
Bánh sữa đậu viên hung dữ:???
Bánh sữa đậu viên hung dữ: Cậu bệnh hả, cùng phòng ngủ mà còn nhắn Wechat?