Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được Cơ Chứ

Sau khi đưa quần lót dùng một lần, cả hai người lại lúng túng.

Tùy Hầu Ngọc không cởi nữa, đứng sang một bên chờ Hầu Mạch.

Hầu Mạch tẻ ngắt đứng đó một hồi, cảm thấy có hơi mất mặt, ho nhẹ một tiếng rồi đặt túi chườm lạnh sang một bên, vén góc áo lên định cởi, nghĩ nghĩ thế nào lại xoay người lại.

Đây là sự xí hổ cuối cùng của mãnh nam.

Tùy Hầu Ngọc cũng không định nhìn gì hơn, cởi quần áo ngay cạnh đó, lấy đồ vệ sinh từ ngăn tủ của Hầu Mạch ra rồi đi vào phòng tắm.

Hầu Mạch quay người, chỉ thấy được bóng lưng của Tùy Hầu Ngọc.

Mỗi phòng tắm ở đây đều có cửa kính làm từ thủy tinh mờ, hai bên là vách tường, mỗi người có một không gian nhỏ, rất có tính riêng tư.

Tùy Hầu Ngọc vặn vòi sen thử độ ấm của nước rồi mới bắt đầu tắm.

Chỉ để rửa sạch mồ hôi nên cậu cũng chỉ tắm rửa sơ sơ. Khi ngẩng đầu nhìn dòng nước chảy, cậu thoáng nghe được tiếng bước chân, sau đó có người đi vào phòng bên cạnh.

Cậu quay người lấy đồ vệ sinh, cầm lên định phân biệt công dụng của từng cái một, bấy giờ mới phát hiện ra một số sản phẩm mà Hầu Mạch dùng là đồ ngoại nhập, giá của chúng nếu là Hầu Mạch thì hắn chắc chắn sẽ không chọn, cậu đoán ra ngay: Là Tang Hiến mua tặng.

Tâm tình hiện tại của cậu rất chi là vi diệu, cậu cũng coi như là bạn thuở nhỏ(*) của Hầu Mạch, bây giờ lại trở thành bạn hợp tác đánh đôi với Hầu Mạch, nhưng cậu vẫn không biết được rốt cuộc Hầu Mạch và Tang Hiến có quan hệ như thế nào.

(*) Gốc là “phát tiểu”: Đây là phương ngữ của Bắc Kinh, ý chỉ bạn nối khố lớn lên cùng nhau, chơi với nhau từ nhỏ đến lớn.

Sao hai người họ nhìn có vẻ là lạ kiểu gì?

Cậu tắm xong, rửa sạch đồ vệ sinh rồi ra ngoài gõ gõ cửa phòng bên cạnh.

Hầu Mạch rất cẩn thận, chỉ mở cửa thò một tay ra, Tùy Hầu Ngọc hiểu ý, đặt đồ vào tay Hầu Mạch.

Hầu Mạch lấy xong lập tức đóng cửa lại.

Tùy Hầu Ngọc đứng trước cửa hỏi: “Đau không?”

Một lúc lâu sau Hầu Mạch ở bên trong mới trả lời một câu: “Một lúc thôi.”

“Tôi tắm xong rồi, ra ngoài trước đây.”

“Khăn tắm tôi treo trên cửa phía đối diện.” Hầu Mạch vừa nói vừa chìa tay ra chỉ về một hướng.

Cậu bước tới lấy khăn tắm choàng lên, ra ngoài thì thấy trên bàn có máy sấy, bèn vừa choàng khăn vừa sấy tóc.

Hầu Mạch tắm cũng rất nhanh, nhưng chỉ luôn nghe được mỗi tiếng máy sấy, xem ra Tùy Hầu Ngọc không đưa khăn tắm lại cho hắn.

Hắn he hé cửa nhìn ra, định xem thử Tùy Hầu Ngọc đã sấy xong chưa.

Vừa khéo, hắn thấy được bóng lưng của Tùy Hầu Ngọc, khăn tắm khoác trên, chỉ che được đến bắp đùi, để lộ đôi chân dài phía dưới, vừa thon lại thẳng.

Hắn nuốt nước miếng cái ực, rụt vào phòng tắm, giơ tay vuốt nước trên mặt, cảm thấy mình vẫn chưa hết xúc động bèn nắm tay lại đấm đấm ngực, điều chỉnh nhịp thở của mình.

Tùy Hầu Ngọc sấy khô tóc rồi nhưng vẫn không đợi được Hầu Mạch ra,  nghe kỹ không thấy tiếng nước chảy, buồn bực đi tới, đứng hỏi trước cửa: “Vẫn chưa tắm xong à?”

“À… Đang chờ khăn của cậu đấy.”

“Ồ.” Tùy Hầu Ngọc lấy xuống đưa tới cửa: “Hơi ướt nhé.”

“Không sao, tôi lau tí thôi.”

Đưa khăn xong, Tùy Hầu Ngọc lại đi ra thay quần áo.

Hầu Mạch cầm khăn tắm lau người, chợt nhận ra rằng khăn tắm ướt là vì nước trên người Tùy Hầu Ngọc, thế là lại bắt đầu vò đầu bứt tóc.

Gay phải giả làm thẳng nam, thật khổ không để đâu cho hết. Chủ yếu là không chịu nổi kích thích như này đây, hắn cũng chẳng phải là chính nhân quân tử gì.

Cuối cùng Hầu Mạch cũng quấn khăn tắm bước ra.

Những thằng con trai khác thường quấn khăn tắm ngang hông, nhưng Hầu Mạch khác, hắn quấn ngang ngực.

Tùy Hầu Ngọc nhìn lướt qua, bật cười “Phụt”.

Có lẽ là sợ Hầu Mạch mất tự nhiên, Tùy Hầu Ngọc dứt khoát đi ra: “Tôi ra ngoài chờ cậu.”

“Được.”

Sau khi cửa bị đóng lại, Hầu Mạch thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu mở tủ lấy quần áo thay.

Chỉ cần Tùy Hầu Ngọc ở đây thôi là lông tơ cả người hắn đều dựng đứng cả lên.

Tùy Hầu Ngọc mỗi khi tắm xong đều sẽ đến cửa hàng gần đó mua một cốc trà sữa hoặc các loại đồ uống khác.

Trong trường có một cửa hàng như vậy, rất gần nhà tắm, khoảng thời gian này là thời điểm làm ăn tốt nhất.

Nhưng gần đây Tùy Hầu Ngọc không được uống nên chỉ có thể nhìn về phía cửa quán rồi thở dài.

Hầu Mạch bước ra, theo tầm mắt cậu nhìn vào cửa tiệm, hỏi: “Mấy thứ kia uống ngon lắm à?”

“Cũng được, cậu chưa uống bao giờ à?”

“Trước kia khi chưa trở thành học sinh thể thao, tôi không thích mấy món đó nên chưa từng uống. Đến khi thành học sinh thể thao rồi thì lại không được uống, nên căn bản không biết là mùi vị gì.”

Tùy Hầu Ngọc ném cho Hầu Mạch một ánh mắt đồng tình.

Hầu Mạch bị nhìn như thế thì không biết làm sao: “Đến mức ấy hả?”

“Những người như cậu, hiện tại phải luyện tập trong khoảng thời gian dài và kiểm soát chặt chẽ chế độ ăn uống, nhưng sau khi giải nghệ và dừng việc luyện tập, bỗng được ăn uống thả ga thì sẽ rất dễ béo lên. Chờ khi cậu sang tuổi trung niên thì sẽ là một ông bác béo ục ịch đầy dầu.”

Hầu Mạch hơi nghĩ ngợi, lắc đầu phủ nhận: “Không thể nào! Bố mẹ tôi đâu có mập.”

“Họ không nhận huấn luyện như cậu.”

“Hồi trước bố tôi là bộ đội đấy.”

“Chú ấy…” Tùy Hầu Ngọc định nói gì đó, sau nghĩ đến khi bố Hầu Mạch qua đời phỏng chừng vẫn chưa giải ngũ, cũng không trải qua giai đoạn quá độ như thế nên cậu không định nói thêm gì nữa: “Thôi.”

Tùy Hầu Ngọc lấy túi chườm lạnh từ trong ba lô ra, bóp bóp rồi giơ lên, đặt ở sau ót Hầu Mạch để chườm giúp hắn.

Hầu Mạch muốn cầm lấy thì bị Tùy Hầu Ngọc từ chối: “Tôi giữ giúp cậu.”

Hầu Mạch nhìn qua ba lô của cậu, bên trong đựng đầy túi chườm lạnh dùng một lần, có thể thoáng thấy được một góc áo khoác.

Hắn không từ chối nữa, đi về ký túc xá với Tùy Hầu Ngọc.

Mây vẩn từng không, cuộn dài như từng dải tơ lụa trải đến vô tận, lại tựa như vô vàn sợi bông lả tả, làm tan biến trăm ngàn mối tơ vò.

Ánh trăng phủ lên thế gian một tầng sương bàng bạc, bóng cây đong đưa, trong gió mát còn vương lại chút nắng ấm rơi rớt ngày cuối hạ. Một làn gió ùa đến phả vào hai người, vỡ tan ra, tung tóe.

Túi chườm mang đến cảm giác mát lạnh từng cơn, Tùy Hầu Ngọc phải cẩn thận đè lên, không nặng không nhẹ, dường như là cố ý dùng lực cho phù hợp.

Khi đi lên cầu thang, Hầu Mạch định cầm túi chườm, nếu không tư thế đi của họ sẽ rất kỳ lạ.

Tùy Hầu Ngọc nghiêm túc hỏi hắn: “Lên cầu thang thì đầu có bị choáng không?”

Hầu Mạch quay lại, không biết phải trả lời như thế nào, hắn luôn cảm thấy Tùy Hầu Ngọc xem chuyện hắn bị đập đầu đồng nghĩa với việc mắc phải bệnh nan y, không thể tự lo liệu cuộc sống được.

“Cực kỳ khỏe, đi nhanh như bay.” Một lúc lâu sau Hầu Mạch mới đáp lại một câu như vậy.

“Ồ, vậy thì tốt.” Tùy Hầu Ngọc thở phào nhẹ nhõm.

Trở lại phòng ngủ, Tùy Hầu Ngọc đi tới bên giường của mình, nói với Hầu Mạch: “Tối hôm nay cậu ngủ ở giường của tôi đi, tôi sợ cậu leo lên giường trên lại ngã xuống tiếp.”

Hầu Mạch: “…”

Nên giải thích với Tùy Hầu Ngọc như thế nào để cậu ấy hiểu mình chỉ đau phía sau ót thôi, những phương diện khác vẫn ổn đây chứ?

Mãi sau, Hầu Mạch cười khổ đáp: “Được.”

Hầu Mạch bị đau phía sau ót nên tối hôm nay chỉ có thể nằm sấp ngủ. Hắn cố ý lấy gối của mình ở giường trên, úp mặt vào gối nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ chốc lát sau đã ngủ thật.

Tùy Hầu Ngọc nhân lúc Hầu Mạch ngủ, vén tóc Hầu Mạch ra nhìn, thấy một cục sưng đỏ, cẩn thận đưa tay chạm vào,  dễ dàng chạm phải một cái u.

Còn rất to.

Cậu thường không rảnh rang cho lắm, cũng bởi không có kiên nhẫn để tốn thời gian ở một chỗ, cực kỳ thích chạy đi chạy lại, cậu thà bị bắt dọn phòng còn hơn là ngồi yên một chỗ.

Thế mà hôm nay lại dằn lòng được, một tay đỡ túi chườm lạnh giùm Hầu Mạch, một tay cầm điện thoại mở APP học tập để rà đề.

Ngày hôm sau, khi Hầu Mạch tỉnh dậy thì Tùy Hầu Ngọc đã rời giường đi rửa mặt.

Đặng Diệc Hành vừa mới xuống giường, đi tới hỏi Hầu Mạch: “Đại sư huynh, có đỡ hơn xíu nào không?”

“Ừ, không còn đau như hôm qua nữa.”

“Ngọc ca áy náy lắm đấy.”

“Thấy rõ rồi.”

“Thấy cái gì mà thấy, mày ngủ ngon quá rồi đấy.”

Hầu Mạch lấy đồ của mình ra, ngẩng đầu nhìn sang Đặng Diệc Hành hỏi: “Sao thế?”

“Hôm qua Ngọc ca chăm sóc cho mày suốt, cũng không biết có phải là sợ ánh sáng điện thoại làm phiền mày không mà cả người cậu ấy cách mày thật xa, chỉ có thể miễn cưỡng đỡ túi chườm lạnh cho mày. Chườm một lát lại ngơi tay một lát. Sáng sớm còn đứng dậy đổi túi chườm khác cho mày, chẳng biết tối hôm qua cậu ấy có ngủ không.”

Đặng Diệc Hành nói xong, bưng chậu ra ngoài rửa mặt.

Hầu Mạch biết, Tùy Hầu Ngọc giữ khoảng cách với hắn chắc vì sợ mình ngủ quên mất.

Cố hết sức để vừa giữ khoảng cách với hắn vừa đỡ túi chườm giúp hắn, lại còn đỡ cả đêm?

Động tác của hắn ngừng lại một lát, trong lồng ngực dường như có những cây dây leo kỳ lạ đột ngột mọc tràn ra, ý đồ bò tới trái tim, dè dặt tiến lại gần thăm dò khiến lồng ngực ngứa ngáy.

Hắn cầm đồ đến phòng cấp nước, trên đường gặp Tùy Hầu Ngọc đang quay về, lập tức dùng cơ thể ngăn Tùy Hầu Ngọc lại, nhìn chằm chằm Tùy Hầu Ngọc để xem xem vành mắt cậu có đen không.

Tinh thần của Tùy Hầu Ngọc luôn phấn chấn, cho tới bây giờ cũng không lộ vẻ mệt mỏi, hoàn toàn không nhìn ra chút sơ hở nào.

“Tối qua sao không ngủ?” Hắn thấp giọng hỏi.

“Nửa đêm về sáng là tôi ngủ.”

“Thật ra không nghiêm trọng lắm đâu, không phải chuyện lớn gì.”

“Cục u sau đầu cậu sưng phù lên như đang có bầu ấy.”

“Có đâu!”

Hầu Mạch mới phản bác xong thì có người chào hỏi: “Yo, đại sư huynh, từ xa đã thấy cái bím tóc tết đuôi sam của cậu rồi, đây là cái ví sau gáy của dân giàu sang nhể?”

“Im cái miệng cậu đi!” Hầu Mạch tức giận quát một câu.

Tùy Hầu Ngọc đẩy đẩy Hầu Mạch: “Mau đi rửa mặt đi.”

Nói xong vòng qua hắn đi tiếp.

Hầu Mạch quay lại nhìn Tùy Hầu Ngọc vào cửa phòng ký túc xá mới cầm đồ của mình đến phòng cấp nước, cảm thấy khá là bất đắc dĩ.

Tùy Hầu Ngọc thật sự là một người trong nóng ngoài lạnh, sự quan tâm không treo ở ngoài miệng mà được biểu lộ trong từng cử chỉ hành động.

Nếu không để tâm sẽ rất dễ bỏ qua vẻ dịu dàng của Ngọc ca.

Giờ tự học buổi sáng thường là thời gian làm bù bài tập của học sinh lớp 11-17.

Nhất là học sinh ban thể dục, về cơ bản là họ không có thời gian làm bài nên chỉ có thể mở tốc độ bàn thờ ra làm sau khi bắt đầu giờ tự học.

Có một số người thì mặc kệ luôn, chép bài tập cũng chỉ chép bài chọn đáp án và điền vào chỗ trống, những thứ khác viết cũng lười viết.

Hầu Mạch bù đủ bài tập xong ngáp một cái, nằm nhoài lên bàn ngủ luôn.

Khi tỉnh dậy cảm thấy mũi ngưa ngứa, theo bản năng quơ tay bắt, lại bắt được ngón trỏ của ai đó.

Hắn buồn bực mở mắt, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Tùy Hầu Ngọc nghiêng người đứng trước hắn, một bàn tay giơ trước mặt hắn, giờ hắn mới nhận ra, có lẽ Tùy Hầu Ngọc đang thử thăm dò xem hắn có còn thở nữa không.

Tâm tình của hắn ngay lập tức sụp đổ.

“Ngọc ca à, tôi không có chuyện gì đâu, không chết được.” Hầu Mạch tuyệt vọng giải thích.

“Vậy cậu quay sang chỗ khác, tôi bôi thuốc mỡ cho cậu.” Tùy Hầu Ngọc lấy thuốc từ trong ba lô ra, rồi quay về bên cạnh Hầu Mạch.

“Ừ.”

Thuốc đựng trong một cái hộp tròn nhỏ, Tùy Hầu Ngọc mở nắp ra, dùng ngón tay quét một ít, dè dặt thoa lên ót Hầu Mạch.

Có lẽ vì vùng da ở đó khá nhạy cảm, cảm giác đau cũng rõ hơn, Hầu Mạch cảm nhận được tay Tùy Hầu Ngọc hơi run rẩy, không phải vì sợ mà vì quá cẩn thận nên mới thế.

Cảm giác ngứa ngáy trong lòng lại xuất hiện.

Có thể là điềm báo cho việc pháo đài mở ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui