Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được Cơ Chứ

Nhiễm Thuật là một người rất lười gõ, nhắn tin WeChat lúc nào cũng chat voice, ấy thế mà lúc này lại gửi tin nhắn văn bản cho Tùy Hầu Ngọc.

R.S: Tớ thề tớ không hề nhìn lầm! Trên đó có sẹo như bị dao rạch á, bộ tính cắt máu ăn thề hay gì?

R.S: Đã vậy bây giờ tớ còn là đối tác của cậu ta, còn ở chung một phòng nữa. Tớ không canh chừng thì nhỡ đâu cậu ta lén nhảy cửa sổ thì toang tớ chứ ai? Xong tự nhiên thành đứa phải chịu trách nhiệm?

R.S: Cậu nghĩ thử xem, người ngợm cao ráo, mặt mũi không tệ, bị cái nhìn hơi già nhưng được cái không có tật xấu, nhà lại giàu, có gì mà không thông suốt được cơ chứ? Tự tử là không tốt, tuyệt đối không được làm thế, chúng ta là những thanh niên phải biết tiến lên phía trước, chạy theo ánh mặt trời, hướng đến tương lai, có đúng không?

Ngọc ca: À…

Ngọc Ca: Đợi tớ hỏi xíu.

Ba giờ sau.

Ngọc ca: Tớ chưa tắm xong, nói chuyện mệt lắm, để tí tớ hỏi.

Ngọc ca: Có khi trong nhà cậu ta xảy ra chuyện không hay chả hạn? Trong nhà cậu cũng đâu yên ả gì cho cam?

R.S: Nhưng tớ có nghĩ quẩn trong lòng bao giờ! Mỗi ngày được cho tiền tiêu vặt là tớ vui rồi! Cậu ta nhiều tiền như thế mà không thấy sung sướng à?

Ngọc ca: Chả biết nữa, tớ có biết gì về cậu ta đâu, với lại đã lâu thế rồi mà vẫn chưa quen thân được.

R.S: Cậu ta chỉ quan tâm đến mỗi Hầu Mạch thôi, cậu cảm thấy hai người này hơi… đó đó không?

Ngọc ca: Chắc không đâu, nhưng nếu cái này là thật thì mỗi ngày phải nhìn Hầu Mạch ở chung với tớ, cậu ta còn chua lè hơn cả cậu.

R.S: Ngọc ca, giờ tim tớ đang run sợ đập thình thịch không ngừng này! Mình nói về chủ đề gì vui vui tí đê.

Ngọc ca: Đợi hôm nào tớ nhận được tiền thưởng của trận đấu này tớ đi mua quà cho cậu nhé.

R.S: Oki.

Ngọc ca: Sau này anh kiếm tiền nuôi cậu.

Ngọc ca: Hôm nay trong lòng nhiều mưa bão, liền mở bản đồ mua hòn đảo.

R.S: Há há há! Hài đấy!

Đang chat chit đầy vui vẻ, ánh mắt Nhiễm Thuật liếc qua chỗ Tang Hiến, cậu thấy hắn đứng dậy, cầm lấy thẻ phòng định đi ra ngoài.

Nhiễm Thuật “xoạt” một tiếng đứng lên, la lớn: “Cậu đi đâu đấy?”

Tang Hiến bị bất ngờ bởi hành động của Nhiễm Thuật, sau đó trả lời: “Đến phòng Tô An Di lấy nước, trong nhóm có nhắn.”

Nhiễm Thuật thoát khỏi trang trò chuyện riêng với Tùy Hầu Ngọc rồi nhấn vào nhóm chat của đội tennis nam thì thấy Tô An Di gửi một tin nhắn. Cô nhắn rằng nước khoáng đã được giao đến tận phòng mình, mọi người có thể tới lấy, còn nếu cô không bận thì sẽ tự mang đến cho mọi người. Mọi người đừng uống nước của khách sạn tránh có sự cố xảy ra.

Nhiễm Thuật nhìn hắn, thở phào nhẹ nhõm: “Cho tớ đi chung với.”

Tang Hiến bày vẻ mặt nghi ngờ nhìn Nhiễm Thuật, sau đó trả lời: “Ừ.”

Trước khi ra khỏi cửa, Nhiễm Thuật phải soi gương, chỉnh lại quần áo, lấy tay che bớt mặt rồi cuối cùng mới cùng Tang Hiến ra ngoài. Cả đoạn đường đều lén la lén lút như sợ có người quen bắt gặp.

Lúc đến trước cửa phòng Tô An Di, ở đó đã tụ tập một đám người, cậu lấy điện thoại nhắn tin cho Tô An Di, ngay lập tức thấy cô cầm nước tới và nói: “Chốc nữa tớ đưa cậu được mà.”

“Tớ, tớ tự đòi đi với cậu ấy.” Nhiễm Thuật dùng cằm chỉ Tang Hiến.

Tang Hiến nhìn thấy bộ dạng một tay che lông mày của Nhiễm Thuật, vì vậy quyết định cầm lấy hết sáu chai nước rồi quay qua nói với Nhiễm Thuật: “Đi thôi.”

“Ok.” Nhiễm Thuật lại che lông mày, do thám xem có ai không trên đường đi về.

Tô An Di nhìn bọn họ rời đi. Chiều cao hai người chênh lệch mười hai xăng ti mét, cân nặng chênh lệch gần hai mươi tư ký, phong cách ăn mặc cũng không ai giống ai, nhìn từ phía sau trông như người lớn đi với một đứa con nít.

==========

Hầu Mạch cầm khăn mặt lau khô đầu tóc, bước ra khỏi nhà tắm rồi lại gần hỏi: “Hồi nãy có việc gì à?”

“À, muốn hỏi cậu một vài chuyện.”

“Hỏi đi.”

“Tang Hiến ấy, cậu ta…” Tùy Hầu Ngọc không biết nên hỏi như thế nào, sau một hồi cân nhắc lời nói của mình, tiếp tục nói: “Tâm trạng cậu ấy luôn không tốt hả?”

Nghe được câu hỏi này, Hầu Mạch hơi do dự, ngồi trên giường nhìn cậu, hỏi: “Tại sao cậu lại hỏi thế?”

“Thì…” Tùy Hầu Ngọc phân vân có nên hỏi thẳng hay không, rồi lại tự rối rắm một mình.

Hầu Mạch thấy cậu khó xử như vậy cũng không định hỏi tới cùng mà chỉ trả lời câu hỏi của cậu: “Ổng quả thực bị áp lực lâu rồi nên tâm trạng kém lắm.”

“Trầm cảm hả?”

“Có nguy cơ thôi chứ chưa đến mức trầm cảm, đây là hai khái niệm khác nhau. Trầm cảm thật không thể trị tận gốc và chỉ có thể kiểm soát bằng thuốc. Còn nguy cơ trầm cảm là tâm trạng do áp lực mà ra. Rất nhiều người đều bị, ai rồi cũng sẽ trải qua cảm giác này thôi.”

Nghe Hầu Mạch giải thích, Tùy Hầu Ngọc thở phào nhẹ nhõm, định gửi tin nhắn bảo Nhiễm Thuật đừng lo lắng.

Hóa ra là Hầu Mạch nói chưa hết câu, cậu gõ được một nửa thì hắn mới nói tiếp: “Song lúc ổng không phát bệnh thì ổng bình thường à.”

Lúc này, Tùy Hầu Ngọc ngẩng đầu lên, mở to hai mắt hỏi: “Phát bệnh?! Cậu ấy phát bệnh như nào?”

“Yên tâm đi, ổng không tổn thương người khác đâu, cùng lắm tự làm đau mình thôi. Hơn nữa… tôi không chọc ổng thì bệnh còn lâu mới tái phát.”

“Là sao?”

Hầu Mạch cụp mắt xuống, im lặng một hồi, cuối cùng thở ra một hơi thật dài.

Lúc này, chỉ thở thôi cũng khiến lồng ngực Hầu Mạch đau đớn, hắn không khỏi chau mày lại.

Dường như chỉ cần nhếch mép một chút cũng bòn rút hết sức lực của hắn. Hầu Mạch cười trông thật mệt mỏi, giọng nói mang theo cảm giác vô lực: “Nói chung là cậu đừng có lo, ổng sẽ không tổn thương bạn cậu đâu.”

Tùy Hầu Ngọc biết Hầu Mạch không muốn đề cập đến chuyện này nữa.

Cậu đột nhiên nhận ra rằng, có một số việc Hầu Mạch sẽ không bao giờ giấu giếm cậu.

Nhưng số ít còn lại, Hầu Mạch nhất quyết che giấu và không chịu nói ra, chính điều này càng khiến cậu lo lắng hơn. Như tầng sâu nhất của sông băng, như là rễ cây tươi tốt, rõ ràng là sự tồn tại không thể bỏ qua, nhưng lại cự tuyệt khoe ra ngoài.

Tuy nhiên, cậu biết mình không nên hỏi.

Vì vậy đành kìm nén.

Khi cả hai đang im lặng thì có tiếng gõ cửa.

Hầu Mạch ngồi gần cửa hơn nên hắn tự động đứng dậy ra mở cửa. Bên ngoài là Tô An Di đang xách mấy chai nước đến, tiện thể nói với Hầu Mạch: “Sáng mai cậu phải đi bốc thăm. Lúc đó dẫn Ngọc ca theo nữa. Huấn luyện viên sợ cậu ấy ăn kiêng một tháng, xét nghiệm nước tiểu không đạt tiêu chuẩn dẫn đến kết quả không tốt về sau nên cho cậu ấy đi xét nghiệm trước, nửa tiếng là có kết quả rồi.”

Hầu Mạch nhận lấy chai nước trong  tay Tô An Di: “Được rồi, cứ để tôi.”

Sau đó Tô An Di quay sang Tùy Hầu Ngọc dặn dò: “Ngày mai cả hai cậu đều phải dậy sớm trước lễ khai mạc hai tiếng cho tớ, trước mắt để làm nóng cơ thể. Hai cậu thống nhất thời gian nhé, đúng sáu giờ tớ mà không thấy mặt mũi của cả hai thì tớ sẽ đến tận phòng bấm chuông đấy.”

Tùy Hầu Ngọc gật đầu: “Biết rồi.”

Đợi Tô An Di rời khỏi phòng, Hầu Mạch đặt chai nước xuống rồi thở dài: “Cậu ấy làm tốt ghê.”

“Ừm, tính cách cậu ấy là thế rồi. Thật ra thì cậu ấy đâu nhất thiết phải học lớp mười bảy.”

“Vì Nhiễm Thuật hả?”

“Có lẽ cậu ấy đoán được tớ sẽ  học lớp mười bảy nên mới theo đến.”

Hầu Mạch nhướng mày, vặn nắp chai nước rồi uống một hớp, sau đó ra vẻ thản nhiên hỏi: “Sao thế, yêu thầm cậu hả?”

“Cậu ấy sợ chứng hưng cảm của tôi tái phát nên lại đây trông chừng thôi, một mình Nhiễm Thuật cũng ngăn không lại.”

Lần này Hầu Mạch lập tức nghiêm túc đứng lên, bỏ chai nước xuống rồi hỏi: “Lúc tái phát thì cậu như thế nào?”

“Tức giận, điên rồ, không màng hậu quả.”

Bình thường đánh nhau ai cũng sợ đụng phải một Tùy Hầu Ngọc điếc không sợ súng.

Nhưng sự thật còn đáng sợ hơn nhiều, sau khi mọi thứ xảy ra còn phải chịu trách nhiệm, bị nhốt vào trại giam trẻ vị thành niên cũng được xem là nhẹ lắm rồi.

Hầu Mạch nói: “Về sau có tôi trông chừng cậu.”

Tùy Hầu Ngọc dựa vào giường gõ điện thoại, thờ ơ đáp: “Ờ.”

Hầu Mạch xé mộtt phần bao bì của chai nước khoáng đã uống, nói với Tùy Hầu Ngọc: “Cái chai bao bì bị xé là của tôi nhá, cậu đừng uống nhầm nữa đấy.”

Những ngón tay bấm điện thoại của Tùy Hầu Ngọc hơi khựng lại, thì ra Hầu Mạch đã phát hiện từ lâu.

Hầu Mạch không có gì để làm, định qua phòng Đặng Diệc Hành nói chuyện phiếm. Chưa kịp bước ra khỏi cửa thì Tùy Hầu Ngọc đã hỏi: “Đi đâu thế?”

“Tìm bọn Đặng Diệc Hành bàn chuyện đánh đôi.”

“Quay lại, ngủ.”

“Dạ…” Hầu Mạch ngoan ngoãn trở về ngồi ngay ngắn bên cạnh Tùy Hầu Ngọc, lấy điện thoại ra bấm.

Tùy Hầu Ngọc ngay lập tức nhận được tin nhắn.

Chó mặt dày đáng ghét: Tôi về rồi!

Tùy Hầu Ngọc làu bàu: “Cậu đúng là tên điên mà.”

Hầu Mạch cười một tiếng rồi nằm xuống ngủ.

==========

Trước đây Hầu Mạch đã tới sân thi đấu này một lần. Dù sao ở tỉnh này chỉ có một số địa điểm thích hợp để thi đấu tennis nên bọn họ đã sớm quen thuộc với nó.

Hầu Mạch dẫn Tùy Hầu Ngọc đi thử nước tiểu. Sau khi nhận cốc thử nước tiểu, hắn cầm nó lên hỏi Tùy Hầu Ngọc: “Cần tôi cầm giúp cậu không?”

Tiếp theo Tùy Hầu Ngọc vươn tay giành lấy, mắng hắn: “Cút.”

Hầu Mạch chẳng những không cút mà còn nhắc nhở: “Phải làm đầy đến đây, thấy không, đến đây nè…”

Tùy Hầu Ngọc tuyệt vọng chạy tới đá Hầu Mạch, rồi mới mang đồ vào nhà vệ sinh trong phòng xét nghiệm.

Hầu Mạch lui ra sau nói: “Tôi đi bốc thăm, cậu ngồi đây chờ kết quả, chúng ta thi xem ai nhanh hơn, có gì nhắn qua WeChat nhá.”

“Ờ.” Tùy Hầu Ngọc trong trả lời qua loa trong WC.

Giờ là hoạt động bốc thăm thi đấu tennis, các nhà vô địch trước đó sẽ là người bốc thăm. Nhà vô địch của đội nữ sẽ bốc cho đội nam, còn Hầu Mạch bốc cho đội nữ.

Kết quả của lễ bốc thăm sẽ được thông báo sau. Hầu Mạch là người đầu tiên biết kết quả.

Hầu Mạch bước vào, nhân viên công tác tươi cười chào đón hỏi thăm hắn: “Năm nay em đăng ký đánh đôi nữa không?”

Thực ra thì Huấn luyện viên Vương muốn thông qua trận đấu lần này để cậu và hắn luyện tập.

Trận đấu trước dùng để xem thử khả năng đánh đôi giữa Tang Hiến và Hầu Mạch, kết quả thua thảm hại, ít ra Hầu Mạch vẫn là nhà vô địch ở nội dung đánh đơn.

Trận đấu này Hầu Mạch lại đăng ký đánh đôi, cộng sự của hắn lại là một cái tên xa lạ. Điều này khiến người khác nghi ngờ hắn đang giúp đỡ người mới.

Hầu Mạch cười cười đáp: “Dạ, lại tham gia tiếp.”

Lúc ngồi xuống chờ sắp xếp, hắn thấy hai bóng dáng quen thuộc, hai chàng trai cao lớn đi ngang qua hắn.

Đôi mắt hắn dõi theo hai người nọ, đến khi cả hai quay lại nhìn hắn, hắn mới dời ánh mắt sang chỗ khác.

Hai bên đều cảm thấy quen thuộc lẫn nhau nhưng không ai làm quen, cũng không ai đi đến chào hỏi.

Hầu Mạch biết hai người kia, họ là học sinh trường trung học Đông Thể, đã gia nhập đội tuyển tỉnh.

Vốn dĩ hai người đó rất ít tham gia các động thi đấu kiểu này, họ thường tập trung luyện tập thi đấu cho đội tuyển tỉnh là chính. Vậy tại sao lần này lại tham gia?

Có vẻ như trận đánh đôi lần này không dễ chơi rồi.

Dù gì đi nữa… bọn họ từng được giải nhì đánh đôi toàn quốc.

Cái danh hiệu á quân này cũng khiến đối thủ phải tốn khá nhiều công sức để đánh bại. Nếu lúc tung đồng xu lựa chọn bên thi đấu, họ chọn được đúng sân thì hạng nhất chắc chắn thuộc về hai người họ.

Bình thường việc lựa chọn sân thi đấu cũng phải có chiến thuật.

Nếu trận đấu diễn ra vào buổi chiều, các tuyển thủ phải chọn sân sao cho mặt trời nằm phía bên trái của mình, tầm ảnh hưởng của ánh mặt trời trong lúc phát bóng cũng sẽ giảm bớt.

Người chọn sai sân lại càng áp lực hơn.

Các trận đấu chính là như vậy.

Hầu Mạch rất tự tin khi đánh đơn, hắn cũng rất tin tưởng vào Tùy Hầu Ngọc.

Nhưng bọn họ cũng chỉ mới tập luyện đánh đôi trong vòng một tháng, không đủ ăn ý, chiến thuật thì không nhiều, thậm chí chỉ bằng nửa người mới chơi.

Thời điểm non nớt này lại gặp á quân đánh đôi, khiến Hầu Mạch áp lực gấp bội.

Bây giờ hắn tự nhiên hy vọng kết quả xét nghiệm nước tiểu của Tùy Hầu Ngọc không đạt tiêu chuẩn, như vậy cậu không cần tham gia trận đấu lần này, cũng không phải gặp đối thủ như thế. Bằng không với cái tính cách hiếu thắng của cậu, lỡ mà thua không cảm thấy khó chịu mới là lạ.

Hắn từ lâu đã biết rằng sự hiếu thắng của Tùy Hầu Ngọc quá mạnh mẽ. Điều này có thể thấy được từ việc cậu thua hắn một trận tennis xong đòi đấu thêm ba trận liên tiếp.

Lượt bốc thăm đầu tiên là của nội dung đánh đơn. Sau khi bốc xong Hầu Mạch đứng một bên chờ đợi, trước khi kết quả công bố hắn không được phép rời đi.

Lúc này, huấn luyện viên Vương đi tới, nộp phiếu đăng ký đánh đôi. Ông thản nhiên nhìn lướt qua Hầu Mạch, tiếp tục đi vào thì thấy hai thành viên dự bị của trường trung học Đông Thể đang chuẩn bị bốc thăm đánh đôi.

Hầu Mạch lập tức đến chỗ Huấn luyện viên Vương, nháy mắt với ông: “Đừng để nhóm Ngọc ca tham gia. Họ tới rồi.”

Huấn luyện viên Vương nhìn các tuyển thủ đánh đôi khác, nói tiếp: “Tụi em định giật giải nhất à? Thầy chỉ muốn mấy đứa có thêm kinh nghiệm thực tế thôi.”

“Tính Ngọc ca không thích bị thua đâu.”

“Đã là một vận động viên thì phải chuẩn bị tâm lý thua cuộc, nếu không sớm muộn sẽ phát sinh vấn đề, em đừng mù quáng bảo vệ em ấy. Em không thể nào che chở em ấy cả đời được.” Huấn luyện viên Vương nói xong liền lấy phiếu xét nghiệm đưa cho Hầu Mạch xem: “Kết quả xét nghiệm nước tiểu đủ tiêu chuẩn nên thầy sẽ cho em ấy tham gia. “


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui