Sau khi Tùy Hầu Ngọc trở lại phòng khách sạn. Cậu đổ cả người xuống giường, nằm rồi không tài nào dậy nổi nữa.
Nằm một hồi vẫn cảm thấy bực bội, cậu phát hiện lúc mình vào phòng lại quên không mở máy lọc không khí và máy lạnh. Phòng này có dùng thẻ nhưng không phải cái gì cũng tự động, đúng là phiền phức.
Nghĩ vậy thôi chứ nếu không muốn động đậy, đối với người có tính hiếu động bẩm sinh như cậu thì đúng là rất khó.
Hầu Mạch quay trở lại rất nhanh, vừa vào cửa đã mở miệng nói: “Hồi nãy lúc về có gặp Tô An Di, tôi đem luôn cơm trưa về này.”
Hắn nhìn quanh phòng một chút, mở máy lọc không khí và điều hòa lên, vừa làm vừa lầm bầm: “Sao không mở máy lọc lên vậy? Cái khách sạn gì khó chịu chết đi được.”
Nói xong thì đặt phần cơm trưa lên bàn, quay đầu nhìn Tùy Hầu Ngọc, Tùy Hầu Ngọc vẫn nằm im trên giường không hề động đậy.
Hầu Mạch chắc chắn rằng cậu không hề ngủ.
Nếu Tùy Hầu Mạch có thể tự ngủ được thì không cần ngày nào cũng chen vào giường hắn rồi, thế là Hầu Mạch đi tới nói: “Ăn cơm”
“Không ăn.” Giọng Tùy Hầu Ngọc phát ra từ trong chăn, buồn buồn.
“Sao vậy?”
“Không thấy ngon miệng.”
Hầu Mạch thò tay vào xách ngang Tùy Hầu Ngọc lên, dùng cánh tay nâng cả người cậu, nhìn chẳng khác nào ôm một con búp bê lớn rồi đặt lên ghế, để cậu ngồi.
Sau đó hắn ngồi ngay cạnh Tùy Hầu Ngọc, mở cơm hộp đẩy đũa tới, nhìn vào đồ ăn bên trong: “Cơm nước hôm nay cũng ổn áp nhỉ, nghe nói tiền cơm của tụi mình tầm tám mươi tệ đó, nên là ăn đi, tụi mình phải ăn ba hộp.”
Tùy Hầu Ngọc nhếch miệng, không phản ứng.
Lúc này tiếng chuông điện thoại của Hầu Mạch vang lên, hắn đưa tay mở màn hình khóa để xem tin nhắn.
Ngay khi Tùy Hầu Ngọc thấy Hầu Mạch cầm điện thoại, cậu liếc mắt sang nhìn xem. Cậu thấy hắn vừa nhìn chằm chằm màn hình vừa nở nụ cười, còn gõ chữ trả lời rất nhanh mà khó chịu trong lòng.
Cảm giác rất quái lạ.
Cuống họng như bị nghẹn một cục khí, nuốt nó xuống thì lại thấy cổ họng cứ khô khô chát chát.
Cổ họng khát khô, uống nước cũng không hết được, thậm chí ngay cả nói cũng không muốn nói.
Tùy Hầu Ngọc trừng Hầu Mạch một cái thì thấy Hầu Mạch mở tấm hình đưa sang cho cậu xem: “Cậu nhìn tấm này đi, tôi cố ý ngửa đầu còn cậu thì cúi đầu, có phải tụi mình bị Đường Diệu nguyền rủa rồi không nhỉ?”
Cậu giật mình một thoáng rồi mới phản ứng được, là anh phóng viên gửi hình cho Hầu Mạch thôi.
Cậu cầm điện thoại nhìn lướt một chút, phát hiện đúng là hai người bọn họ trái ngược nhau thật, nhìn kiểu gì cũng thấy buồn cười.
Hầu Mạch cười một hồi lâu, chẳng khác gì một con ngỗng đang đập cánh.
Hầu Mạch lại cầm điện thoại lên rồi mới nói với cậu: “Để tôi gửi tấm này vào vòng bạn bè.”
“Ò….” Tùy Hầu Ngọc trả lời qua loa.
Thấy Hầu Mạch vừa để điện thoại xuống, Tùy Hầu Ngọc vội vàng cầm điện thoại lên nhìn, ngón tay lướt liên tục trên màn hình rồi mở vòng bạn bè một cách rất thông thạo, thấy những nội dung mà Hầu Mạch đã up lên đó.
Chó mặt dày đáng ghét: Giới thiệu chút xíu nè, cộng sự đánh đôi với tôi – Ngọc ca [Hình ảnh]
Ảnh là tấm cậu và Hầu Mạch chụp chung, chụp rất chuyên nghiệp, thật sự thì ảnh rất được, ánh nắng cũng nên thơ hữu tình.
Cậu nghe tiếng rung nhắc nhở liên tục trong điện thoại của Hầu Mạch, có vẻ là không ít người đang bình luận cho hắn, hoặc là nhắn tin nói chuyện riêng.
Cậu tiện tay làm mới vòng bạn bè một cái, quả nhiên thấy phía dưới thêm một cái bình luận, là bạn chung của cậu và Hầu Mạch.
Đặng Diệc Hành: Đm, đại sư huynh còn up cả vào vòng bạn bè cơ đấy à, lần đầu đó nha?
Nhiễm Thuật: Tấm này chỉnh qua rồi đúng không? Ngọc ca của tôi ngời ngời nhan sắc quá, dễ bị ăn đánh lắm đấy.
Tô An Di: Chụp đẹp ghê.
Thẩm Quân Cảnh: Tôi đã thấy tấm ảnh này ở trong bốn nhóm chat chỉ trong vòng 5 phút, các nữ sinh bùng nổ rồi.
Tùy Hầu Ngọc xem hết vòng bạn bè thì cuối cùng tâm trạng cũng tốt lên, đưa tay cầm đũa bắt đầu ăn cơm.
Cơn nghẹn trong cổ họng cũng biến mất hồi nào không hay biết.
Hóa ra không phải do khát mà nguyên nhân cũng đã được thể hiện phía trên.
Cơn tức giận cứ âm ỉ không một tiếng động rồi cũng từ từ biến mất.
Cả quá trình chỉ có một mình cậu hiểu.
Hầu Mạch thì ngồi ngay bên cạnh để khuyên bảo cậu: “Cậu đừng bị áp lực quá, đối thủ ở trận tiếp theo không mạnh, nếu thật sự gặp bọn Khương Duy thì bọn mình cố hết sức là được rồi. Đường Diệu thì cũng đã mắng rồi, cậu đừng giận nữa.”
Tùy Hầu Ngọc ăn miếng cơm, tức giận nhìn Hầu Mạch, không hiểu sao tự dưng hắn lại nói như vậy.
“Cho nên cậu đừng ủ dột không vui như thế.” Hầu Mạch nói rồi gắp thức ăn cho Tùy Hầu Ngọc.
“Ừm.” Tùy Hầu Ngọc gật đầu, tiếp tục ăn cơm.
Hầu Mạch nói xong thì lấy một cái slogan từ trong túi ra đưa cho Tùy Hầu Ngọc: “Cậu cầm đi, chờ khi tôi thi thì cậu giơ lên, coi như giúp tôi đạt KPI.”
“KPI gì?” Tùy Hầu Ngọc vừa cầm lấy đã lập tức trở nên không vui vẻ.
Hầu Mạch nhận ra mình chưa giải thích gì cho Tùy Hầu Ngọc nên vội vàng nói: “Chẳng phải tụi mình được tài trợ sao? Người tài trợ tôi cũng khá nhiều nên cũng cần hot thêm xíu. Nếu như lúc thi mà có cả fan riêng thì giá trị thương hiệu cũng sẽ cao, nói không chừng tớ còn hot đến mức nhận được nữa đấy. Cân nhắc cho tiêu chuẩn cả, nên là, làm fan hâm mộ của tôi nhé?”
“À… Vậy hả?”
“Chứ sao?”
“Tôi còn tưởng cậu muốn tìm trong đám fan một…” Tùy Hầu Ngọc nói một nữa thì không nói nữa. Coi như Hầu Mạch thật sự muốn tìm một người bạn gái từ trong những người hâm mộ đi, vậy thì mắc mớ gì tới cậu, sao cậu lại phải khó chịu?
Hầu Mạch khoát tay áo: “Thôi, điều kiện gia đình tôi làm sao mà yêu được? Tôi thấy phải chờ đến khi tốt nghiệp rồi có thu nhập ổn định, nếu không thì chỉ là lừa người ta mà thôi.”
“Cậu không định yêu gì à?”
“Ừ, không định, không muốn làm liên lụy đến người ta.” Hầu Mạch ăn hai miếng rồi hỏi: “Còn cậu?”
“Tôi cũng không.”
“Sao vậy? Cậu dễ tìm lắm đấy.”
Tùy Hầu Ngọc dừng một lúc lại nói: “Tôi cũng có lý do riêng.”
“Cậu đẹp trai vậy mà!”
“Tôi không kiểm soát được tính tình của mình, con gái đi với tôi không an toàn lắm đâu. Với cả, chứng hưng cảm này sẽ di truyền.”
Hầu Mạch nghe xong thì động tác ăn cơm cũng dừng lại, dường như trong lòng chợt thấy không thoải mái.
Trái tim hơi đau.
Hai người im lặng ăn cơm một lúc rồi Hầu Mạch lại tiếp tục nói: “Vậy cũng tốt mà, độc thân thì không ảnh hưởng đến luyện tập, tới khi đó hai con chó độc thân chúng ta sẽ có thể đánh đôi tennis rồi tiến bộ nhanh hơn cái đám phàm phu tục tử có thất tình lục dục kia nữa!”
“Ừm.” Tùy Hầu Ngọc thuận miệng đáp một câu.
“Không sao đâu, tôi giúp cậu, sau này cậu còn có tôi mà.”
Lúc này Tùy Hầu Ngọc mới nhìn Hầu Mạch một cái, đôi mắt cong cong như là đang cười.
Bên trong đôi mắt lấp lánh ấy như chứa cả một biển sao trời mênh mông.
Buổi chiều, Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch lại có một trận đánh đôi, xem ra Hầu Mạch xử lý đối thủ rất được. Tùy Hầu Ngọc thì chỉ như con nghé mới đẻ chưa biết sợ cọp là gì, dù sao cũng không biết ai, không rõ ai, đánh là được.
Lúc này quần áo thể thao đã được đưa tới, do chỉ in chữ nên làm rất nhanh.
Sau khi Tô Di An cầm quần áo về thì đi giặt lại sạch sẽ, còn ủi lên cho bọn họ sau đó mới đem tới phòng, năng suất làm việc rất cao.
Tùy Hầu Ngọc cầm quần áo thể thao lên xem rồi mới đem đi thay đồ.
Cậu cầm góc áo, cởi áo ra, tiện tay ném lên giường, mới quay đầu đã thấy Hầu Mạch đang nhìn mình.
“Sao vậy?” Tùy Hầu Ngọc bực bội hỏi, đồng thời cầm quần áo thể dục mới mặc vào.
“Chỉ cảm thấy… Tôi không nên nhìn mấy cảnh này nhiều quá.”
“À.” Tùy Hầu Ngọc cười khẩy một tiếng rồi tiếp tục thay quần áo, sau đó ngồi lên giường nhìn Hầu Mạch: “Tới lượt cậu, tôi chờ xem đấy.”
“Đừng chứ…” Hầu Mạch xem xong rồi thì định cầm quần áo thể dục vào nhà vệ sinh thay.
Tùy Hầu Ngọc mau chóng đứng dậy cản Hầu Mạch không cho hắn bước tiếp. Hầu Mạch đi sang trái thì Tùy Hầu Ngọc cũng di chuyển sang trái, Hầu Mạch lấy lui làm tiến, Tùy Hầu Ngọc cũng tiếp tục theo vào.
Hầu Mạch rất không biết phải làm thế nào, cuối cùng cắn răng một cái, thay đồ trong phòng ngủ.
Hầu Mạch rất trắng, trắng đến mức như có bệnh, mạch máu hiện lên trên tay còn rõ hơn người bình thường.
Tùy Hầu Ngọc khoanh hai tay trước ngực, nhìn cơ ngực cơ bụng trắng như tuyết mà không nhịn được cười.
Cái kẻ chẳng bao giờ biết ngượng lại bị cậu cười đến mức sượng trân, hắn tranh thủ mặc áo vào, động tác nhanh đến mức như bị giật điện, run run một hồi, cuối cùng cũng mặc. Hắn hỏi: “Cười cái gì mà cười?”
“Có gì đâu, chỉ là hiếm khi thấy ai cường tráng mà lại trắng như vậy.”
“Xì ——-” Hầu Mạch giận mà không dám nói, ngại đến mức đi xung quanh một vòng, cuối cùng miễn cưỡng đáp lại: “Cậu cũng trắng mà.”
“Không trắng bằng cậu.”
“…”
Hai người mặc áo khoác thể thao vào rồi đi ra sân thi đấu, tranh thủ khởi động nóng người luôn.
Đợi đến khi trận đấu bắt đầu, họ mới cởi áo khoác ngoài ra, lộ ra bộ quần áo thể thao mới.
Ban đầu vì quần áo màu xanh nhạt nên người xem cũng không biết đó là chữ gì, một lát sau mới đọc được.
Chữ in sau lưng Tùy Hầu Ngọc là: ← Cộng sự của tôi là đồ ngu.
Sau lưng Hầu Mạch là: → Cộng sự của tôi hung dữ lắm.
Mũi tên chỉ về hướng mà tuyển thủ sẽ đứng – Hầu Mạch đứng ngay bên tay trái Tùy Hầu Ngọc.
Đặng Diệc Hành ngồi nhìn một lát rồi mới nói với Tô An Di: “Nhà tài trợ cũng ghê gớm thật, chữ như vậy mà cũng đồng ý cho in.”
Tô Di An cũng cảm thấy khó hiểu: “Người liên hệ với tớ là một chị gái tầm hơn hai mươi tuổi, mới nhìn thấy chữ này thôi đã đồng ý ngay, còn cười rất nhiều.”
Thẩm Quân Cảnh chống cằm xem thi đấu: “Kiểu quần áo này bọn họ mặc vào cũng mới mẻ đấy chứ, nếu để Lưu Mặc mang vào chắc chắn sẽ tỏa ra toàn khí đen.”
“Lưu Mặc à… Cần gì mặc, cậu ta mặc gì cũng đen cả.”
“Đúng rồi đấy, giống như cậu, không cứu được. Thấy chó ngao đen Tây Tạng đen mà không thấy mình đen.”
“…” Đặng Diệc Hành thật sự không bật lại được.
Một lát sau, Nhiễm Thuật và Tang Hiến cũng đến xem thi đấu, tay còn cầm vợt.
Nhiễm Thuật vừa ngồi đã hỏi: “Đấu, đấu sao rồi?”
Đặng Diệc Hành lườm Nhiễm Thuật một cái rồi hỏi Tang Hiến: “Các cậu thua hả?”
“Ừ thua!” Nhiễm Thuật trả lời rất bình tĩnh: “Nhưng mà tụi tớ giữ được hai bàn rồi mới thua, cực kì kiên cường.”
“Các cậu không kiên trì thì hai bọn nó cũng không thắng được!” Đặng Diệc Hành bội phục sự lạc quan của Nhiễm Thuật.
Lúc này Thẩm Quân Cảnh mới nói về tình huống trận đấu của Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch: “Cơ bản là tất thắng, bây giờ sự ăn ý của Ngọc ca và đại sư huynh đang tăng lên, càng đánh càng thuận tay.”
Nhiễm Thuật vui vẻ: “Vậy, vậy Ngọc ca có thể giành quán quân không?”
Tang Hiến im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng: “Sao giành được.”
Nhiễm Thuật không phục: “Cậu thì làm gì biết đánh đôi.”
Lúc này huấn luyện viên Vương cũng nói: “Đối thủ là Khương Duy và Lục Thanh Huy, với trình độ trước mắt của họ thì không thắng được.”
Nhiễm Thuật lập tức im lặng.