Sáng sớm thứ bảy, trời mới vừa tờ mờ sáng. Vào lúc những học sinh khác đang nghỉ, thành viên đội tennis lại tập hợp trong trường.
Bọn họ phải chạy từ cấp ba Phong Tự đến chân núi rồi lại đi leo núi.
Nhiễm Thuật nghe xong thì rất tuyệt vọng, chuyện này là sao?
Không phải đã thi đấu xong rồi sao? Không phải đã nói sau khi thi đấu xong sẽ thả lỏng một khoảng thời gian sao?
Kết quả lại thành ra như thế này?
Lúc đang tập động tác chuẩn bị, Đặng Diệc Hành quay đầu lại nói với Nhiễm Thuật và Tùy Hầu Ngọc: “Cậu hãy cảm thấy may mắn đi, bình thường các đội khác sẽ huấn luyện bằng cách mang nặng chạy tới đó rồi leo núi. Trên núi có một ngàn bậc thang, bọn họ sẽ huấn luyện ở trên bậc thang đó, đi lên rồi lại đi xuống, lặp lại như vậy rất lâu.”
Nhiễm Thuật nghe xong thì vẻ mặt khổ sở nói: “Không phải chứ?!”
Trừ học sinh lớp mười và Tùy Hầu Ngọc, Nhiễm Thuật ra, dường như những người khác trong đội tennis cũng đã rất quen thuộc với chuyện này. Sau khi cả đội đứng vào hàng xong thì Hầu Mạch dẫn đội, dẫn bọn họ chạy đến chân núi.
Huấn luyện viên Vương lái xe chở Tô An Di và một ít đồ dự trữ đi đến chân núi trước.
Hẻm Tương Gia của bọn họ dựa vào núi, ở cạnh sông, quang cảnh không tệ. Gần đây cũng đang mở làng du lịch, hẻm Tương Gia khá tự tin trong phương diện này.
Ngọn núi ở gần đó cũng chuẩn bị được khai phá để làm khu du lịch. Có điều lúc bọn họ đi là vào thời điểm cuối thu, lên trên núi không có cảnh gì để ngắm, lá cây cũng đã rụng gần hết.
Không hề có tâm trạng ngắm cảnh gì.
Tùy Hầu Ngọc leo núi cũng không cảm thấy mệt, chỉ phải lo cho Nhiễm Thuật.
Hầu Mạch đi bên cạnh Tùy Hầu Ngọc, vô cùng thiếu đánh hỏi: “Nhiễm Thuật, thể lực của cậu kém quá, sau này yêu đương rồi phải làm sao đây?”
Nhiễm Thuật mệt chịu không nổi, bắp chân cũng đang đánh nhau, không có sức lực để đấu võ mồm với Hầu Mạch nữa: “Không, không cần cậu quan tâm. Cậu cũng đừng xía vào.”
Tùy Hầu Ngọc thì lo lắng hỏi: “Hay là tớ cõng cậu lên?”
Nhiễm Thuật là người đầu tiên không đồng ý: “Không được. Dù, dù cậu có tăng động cũng không phải không bao giờ mệt. Nếu đi không nổi thật tớ ở lại giữa sườn núi chờ bọn cậu.”
Tang Hiến đã đi được vài bước rồi bỗng quay lại túm lấy Nhiễm Thuật: “Đến đỉnh núi sẽ chụp ảnh chung, còn có tiết mục cổ động nữa. Cậu đi lên vẫn hơn.”.
||||| Truyện đề cử: Quấn Quýt Không Rời |||||
Tang Hiến túm Nhiễm Thuật lên như xách gà con, dễ dàng xách đi.
Nhiễm Thuật bị xách đi mấy bước, khó chịu trả lời: “Tôi đâu cần phải tham gia, tôi chỉ là hậu cần thôi.”
“Đến lúc đó để Hầu Mạch đứng chụp ảnh chung bên cạnh Ngọc ca của cậu à?” Tang Hiến lại hỏi.
Nhiễm Thuật được nạp năng lượng ngay lập tức, nói với Tang Hiến: “Xách tôi lên đi, tôi có bò cũng phải leo lên cho bằng được.”
Hầu Mạch sợ Nhiễm Thuật thật rồi.
Trong lòng hắn cũng biết rõ, trọng lượng của hắn ở trong lòng Tùy Hầu Ngọc chắc chắn sẽ không bằng Nhiễm Thuật nhưng sau khi nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc thật sự không thèm để ý đến mình, hắn cũng cảm thấy hờn dỗi.
Hắn thừa nhận cái này không tranh nổi, thôi không thèm đấu với Nhiễm Thuật nữa.
Leo được hai phần ba núi, Hầu Mạch đưa cho Tùy Hầu Ngọc một bình nước.
Tùy Hầu Ngọc đưa tay nhận lấy, để ý thấy nắp bình đã được vặn ra. Cậu cầm lên uống một ngụm rồi trả lại.
“Bọn họ đeo gì thế? Mấy cái bao nhìn rất lớn nhưng trông lại không nặng.” Tùy Hầu Ngọc chỉ bao trên lưng Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh.
Lúc ở chân núi, huấn luyện viên Vương không chỉ cầm nước và thức ăn xuống xe, còn có mấy cái bao rất lớn.
Tùy Hầu Ngọc không khỏi tò mò, cuối cùng đi hỏi Hầu Mạch.
“Đến được đỉnh núi cậu sẽ biết.” Hầu Mạch cố tình giả vờ huyền bí, cất lại nước vào trong ba lô, hỏi: “Cần tôi kéo cậu lên không?”
“Không cần, thể lực của tôi còn tốt hơn cậu.”
“Vậy cũng chưa chắc, chỉ có tinh thần cậu phấn khởi thôi, không phải cơ thể cũng chịu được theo. Tố chất cơ thể của tôi tốt hơn cậu.”
Tùy Hầu Ngọc nhếch khóe miệng, ghét bỏ nhìn Hầu Mạch một chút: “Cậu đang cương với tôi đấy à?”
Hầu Mạch cười lưu manh: “Lòng hiếu thắng của cậu lại trỗi dậy rồi à?”
“À thế à.” Tùy Hầu Ngọc cười lạnh một tiếng.
Sau đó, các thành viên đội tennis đang mệt mỏi nhìn thấy hình như hai người Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc đang phân cao thấp, thi nhau leo lên núi.
Tại sao thể lực của hai người bọn họ lại tốt như vậy? Giống như là không biết mệt mỏi vậy.
Nhiễm Thuật ngẩng đầu nhìn, kéo tay Tang Hiến, giọng đã run rẩy nhưng vẫn cố gắng nói: “Dẫn tôi đi lên, tôi tặng cậu một đôi giày.”
Nói xong cậu tự cảm thấy hơi không ổn lắm, hình như ông trời này còn có nhiều tiền hơn cậu.
Tang Hiến quay đầu nhìn Nhiễm Thuật một lát, sau đó thò tay đến chụp lấy, khiêng Nhiễm Thuật lên núi.
Nhiễm Thuật cảm thấy hơi khó chịu, hung dữ hỏi: “Cộm quá, đệm thêm ít đồ được không?”
Tang Hiến dừng lại, đưa tay chụp áo khoác Đặng Diệc Hành, chồng đại ở trên vai làm đệm, tiếp tục khiêng Nhiễm Thuật lên núi.
Nhiễm Thuật cũng là nhân tài, lên núi trong tư thế đầu chúi xuống đất như vậy mà vẫn có tâm trạng nói chuyện với bọn Đặng Diệc Hành, tuy lắp ba lắp bắp nhưng vẫn nói chuyện rất vui vẻ.
Tô An Di vốn là nữ hào kiệt, vừa leo lên núi vừa giúp mang đồ ăn mà cũng không bị tụt lại phía sau.
Có mấy nam sinh muốn nịnh nọt nhưng mãi không tìm được cơ hội.
Đám người đã lên đến đỉnh núi, tập hợp lại một chỗ nghỉ ngơi.
Tùy Hầu Ngọc đang ngồi trên một tảng đá, nhìn phong cảnh dưới chân núi. Lá cây đã rụng gần hết nhưng dưới núi lại có một dòng suối trong veo. Nước chảy khắp rừng núi, trời xanh mây trắng, bầu trời sạch sẽ trong suốt.
Một cơn gió thổi vào mặt, nhấc lọn tóc nặng nề của Tùy Hầu Ngọc lên. Đột nhiên cậu cảm thấy cũng không tệ lắm.
Sau khi cả đội sắp xếp lại xong, Hầu Mạch đột nhiên đi tới kéo Tùy Hầu Ngọc đứng dậy. Sau khi thấy bọn Đặng Diệc Hành đã đứng vào vị trí được chuẩn bị từ trước, hắn lại xem hướng gió một chút rồi kéo Tùy Hầu Ngọc đứng vào một vị trí: “Chắc chỗ này sẽ phù hợp đấy.”
Tùy Hầu Ngọc không hiểu nhưng vẫn phối hợp với Hầu Mạch, cùng đứng chung một chỗ.
Đặng Diệc Hành kêu lên với mọi người xung quanh: “Chuẩn bị xong chưa?”
Có thành viên giơ điện thoại lên để quay lại video, có người đứng bên cạnh hai người, có vài người lại chỉ đứng một bên nhìn.
Bọn Đặng Diệc Hành đồng thời lấy bao lớn ra, mở miệng bao giơ lên, hàng trăm hàng ngàn cánh hoa từ trong túi bay ra.
Là cánh hoa hồng hoặc cánh hoa tường vi bị ngắt ra bỏ vào trong túi.
Cánh hoa cứ thế bay lả tả, lượn lờ trong làn gió.
Đỉnh núi vốn trụi lủi đột nhiên bị cánh hoa bay đầy trời phủ lên giống như mùa hoa anh đào rụng, trong nháy mắt đẹp không sao tả xiết.
Thời tiết này không có cảnh đẹp, bọn họ bèn tự tạo ra cảnh đẹp.
Bản thân những cánh hoa này cũng là một phần của cây, khi bay đi cũng giống như lá rụng, sẽ không ảnh hưởng gì đến môi trường.
Tự cấp tự túc là phong cách của bọn họ.
Tùy Hầu Ngọc nhìn thấy cảnh tượng cánh hoa nhảy múa trong không trung rồi lại bay tới chạm vào mặt mình, hai mắt không khỏi tỏa sáng. Cậu đứng chung một chỗ với Hầu Mạch ngửa đầu nhìn, không nhịn được bật cười.
Nhưng một lát sau cậu đã phải ngậm miệng, nhắm mắt lại. Vô số cánh hoa chạm vào mặt cậu, lại bị gió thổi đi, nhẹ nhàng lướt qua làm cho khuôn mặt giống như bị cánh hoa hôn.
Cậu quay đầu lại xem cảnh cánh hoa bay xuống dưới núi, quả thật rất giống một cảnh tượng hoành tráng bên trong phim tiên hiệp.
Đột nhiên cậu cảm thấy lần leo núi này cũng rất thú vị.
Đặng Diệc Hành đứng trên đỉnh núi, hai tay chụm vào nhau làm thành hình cái loa, kêu xuống núi: “Tôi muốn đi Đông Thể!”
Tùy Hầu Ngọc nhìn sang, nghe thấy Hầu Mạch ở bên cạnh cậu nói: “Chắc là muốn đi tìm Lữ Ngạn Hâm đây nhưng Đông Thể cũng rất tốt, có mục tiêu như thế này cũng không tệ. Con dâu khiến con trai tôi trưởng thành rồi, bố đây rất hài lòng.”
Lúc này những người khác cũng nói ra theo những mục tiêu của mình.
Không biết là ai đột nhiên kêu lên: “Tôi muốn xem Tô An Di cắt tóc hime!”
Dường như câu này làm cho các nam sinh khác hưởng ứng, những người khác cũng kêu theo: “Tôi cũng muốn xem Tô An Di cắt tóc hime!”
Ban đầu Tô An Di đứng ở bên cạnh xem họ quyết định mục tiêu, đột nhiên bị kêu tên thì cảm thấy hơi hoang mang. Thấy có người quay đầu nhìn về phía mình, cô mới lắc đầu: “Tôi không thích kiểu tóc đó.”
Mấy nam sinh trở nên hơi uể oải.
Tô An Di đột nhiên nghiêng đầu: “Nhưng nếu các cậu lọt vào chung kết cả nước, sau khi cắt xong tôi sẽ đi cổ vũ cho các cậu.”
Mấy nam sinh trở nên hưng phấn trong nháy mắt.
Tùy Hầu Ngọc đứng tại chỗ nghĩ thật lâu rồi mới kêu lên: “Tôi muốn là top 1 thế giới!”
Hầu Mạch sợ hãi, đập vai cậu nhắc nhở: “Mục tiêu lớn quá, chúng ta chọn mục tiêu nhỏ trước đi.”
Cậu nghĩ một lát rồi lại kêu lên: “Tôi muốn là top 1 cả nước!”
Hầu Mạch đứng chung với Tùy Hầu Ngọc kêu lên: “Tôi phải trở thành top 1 cả nước với Tùy Hầu Ngọc!”
Cả đám như bị điên, chơi vô cùng vui vẻ trên đỉnh núi.
Lúc sắp xếp chụp ảnh chung, Nhiễm Thuật đứng ở bên trái còn Hầu Mạch đứng ở bên phải Tùy Hầu Ngọc, cả đám cùng nhau chụp ảnh chung.
Trong tấm ảnh chụp chung, tất cả mọi người rất vui vẻ. Bọn họ đón gió, lộ ra những khuôn mặt tươi cười.
Sau này, bọn họ cũng sẽ cùng nhau chinh chiến giải đấu toàn quốc.
Lần thi đấu sau, Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch nhất định sẽ chuẩn bị đầy đủ, sẽ không xuất hiện vấn đề không đủ ăn ý nữa.
Những đối thủ mà họ từng cảm thấy khó giải quyết đều là những mục tiêu mà bọn họ muốn khai chiến.
Đánh bại từng người từng người một.
Thiếu niên hiếu thắng sẽ không bao giờ chịu thua.