Ngày chủ nhật, đội quần vợt và đội thể thao hạng nặng phải học bù.
Điều đáng nói nhất chính là Âu Dương Cách là huấn luyện viên của đội thể thao hạng nặng, nhưng với tư cách là chủ nhiệm đạo đức, ông không thể đi cùng đội vì phải lại trường học. May mắn thay, kết quả thi đấu của đội thể thao hạng nặng này cũng tốt.
Sau khi hai đội tập trung, học sinh lớp khoa học chủ yếu là từ các lớp 16 và 17, học sinh năng khiếu nghệ thuật là từ các lớp 8 và 9. Rất hiếm có lớp nào đứng trước.
Ngày học bù đầu tiên, Tùy Hầu Ngọc bước vào lớp thì thấy những nam sinh thể thao hạng nặng đến rất sớm, mỗi người ngồi một chỗ, rải rác khắp lớp. Muốn ngồi thì chỉ có thể ngồi chung bàn với họ.
Cậu đứng ở cửa nhìn qua một vòng, nghe thấy Hầu Mạch và Đặng Diệc Hành vừa đi vào lớp vừa nói chuyện, quay đầu lại thì thấy Hầu Mạch cũng nhìn cậu.
Hầu Mạch cũng nhìn thoáng qua lớp học, sau đó bước tới, bê một cái bàn từ chỗ một người nọ, đặt nó ở giữa.
Sau đó hắn lấy một chiếc ghế, đặt nó bên cạnh mình, nói với Tùy Hầu Ngọc: “Ngồi đi.”
Sau khi Tùy Hầu Ngọc ngồi xuống, Hầu Mạch lại bê một bộ bàn ghế khác đến ngồi cạnh cậu.
Nam sinh bị lấy cái bàn đi rất khó chịu, hùng hổ đi qua nói với Hầu Mạch:”Tại sao cậu lại phiền vậy chứ? Sao không lấy bàn của người khác? Cứ phải lấy của tôi à?”
Hầu Mạch lấy ra quyển sách từ trong túi xách đặt lên bàn, tự tin nói: “Yên tâm đi, Tô An Di sẽ không ngồi cạnh cậu đâu. Xung quanh cậu toàn bọ hung hai mắt sáng chói, cậu còn mong đợi ai ngồi cùng bàn nữa?”
“Cậu cút ngay cho tôi, tôi đã cố ý tắm rửa trước khi tới rồi!” Người nọ phản bác lại, không cam lòng vén quần áo lên ngửi.
Tùy Hầu Ngọc nghe xong thì nhỏ giọng hỏi: “Bọn họ đang đợi Tô An Di à?”
“Đúng vậy, đội quần vợt của chúng ta hiện tại là mục tiêu của tất cả các sinh viên thể thao.” Hầu Mạch đã sớm nhìn rõ âm mưu của bọn họ.
“Không phải còn có nữ sinh ban thể thao sao? Nhìn cũng xinh đẹp mà.”
“Đó là bởi vì bọn ngốc này còn chưa biết hạng mục thi đấu của Tô An Di là thể thao hạng nặng, là đối thủ không ai đánh lại. Nếu biết rồi chắc sẽ thành thật hơn nhiều.”
Bề ngoài của Tô An Di rất có mị lực.
Nhìn qua cô là cô gái lạnh lùng ít nói nhưng lại có khí chất xuất chúng.
Điều quan trọng nhất là cô nàng cao ráo, xinh đẹp, dáng chuẩn, chân dài.
Có cô gái thế này bên cạnh thì làm gì có ai không muốn ngắm nhiều một chút cơ chứ.
Tô An Di được mọi người mong chờ cuối cùng cũng đến. Cô thấy sắp xếp trong lớp học cũng hết hồn, liền đi về phía Tùy Hầu Ngọc
Tô An Di không cần mở miệng nói, Tùy Hầu Ngọc đã chủ động đứng dậy, lấy đồ của mình rồi nhường chỗ cho Tô An Di.
Tô An Di bước tới, ngồi vào vị trí cũ của Tùy Hầu Ngọc.
Hầu Mạch cũng không có hứng thú ngồi chung bàn với Tô An Di, vẫy tay gọi Nhiễm Thuật tới: “Nào, đến đây đi.”
Nhiễm Thuật bước đến với vẻ mặt không vui, liếc Hầu Mạch một cái rồi ngồi bên cạnh Tô An Di.
Mặc dù cậu ngồi cùng bàn với Tô An Di, nhưng lại vô ý khiến Hầu Mạch thành công ngồi cạnh Tùy Hầu Ngọc! Con chó Hầu Mạch thế mà lại có thể ngồi cùng bàn với Ngọc ca, tức chết mất.
Nghĩ đến việc người duy nhất ngồi cạnh Tùy Hầu Ngọc là mình, nay lại đột nhiên xuất hiện một tên Hầu Mạch, Nhiễm Thuật càng tức giận hơn.
Những nam sinh thể thao hạng nặng cũng khá bối rối, nhao nhao lên tìm chỗ ngồi. Điều này khiến Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch một lần nữa lại tìm được chỗ khác ngồi cạnh nhau.
Tùy Hầu Ngọc lấy vở ghi chép của mình ra, trên bàn còn có một cây bút ghi âm, chuẩn bị xong thì nhìn Hầu Mạch.
Hầu Mạch nhìn như đang quan sát xem cậu học như thế nào. Dường như hắn đến đây không phải để học mà là để xem thôi.
“Cậu chưa bao giờ ghi chép sao?” Tùy Hầu Ngọc hỏi, cậu luôn tò mò về tình hình học tập của Hầu Mạch.
“Không, trí nhớ tôi rất tốt. Chỉ cần tôi còn ý thức thì lúc buồn ngủ tôi vẫn có thể nhớ được bài học đã nghe. Từ mới cũng chỉ đọc một lần là thuộc.”
“Đã xem qua là không quên được sao?”
“Cũng không phải là không quên được nhưng mà mỗi khi đọc sách, tôi chỉ cần lật hai lần sẽ nhớ được công thức ở chỗ nào, trang nào, dòng nào.”
“Đ* m*…” Tùy Hầu Ngọc cố gắng tìm từ để mô tả tâm trạng hiện tại của mình nhưng chỉ có một từ duy nhất trong một đầu.
Hầu Mạch mỉm cười nhìn Tùy Hầu Ngọc liều mạng bấm bút sau đó bắt đầu lật sách ghi lại môn học, nhân tiện cũng viết ngày tháng. Có lẽ đây là thói quen cá nhân của cậu.
Hắn cũng không nói gì, đôi khi hắn cũng ghét trí nhớ tốt của mình.
Đến giờ hắn vẫn nhớ vào ngày mất của bố mình có cơn gió cấp mấy, thậm chí còn nhớ gió đến từ hướng nào.
Hắn quỳ xuống bên thi hài của bố và khóc. Hắn nhớ lại tất cả những lời bàn tán của những người đứng nhìn, giọng điệu của bọn họ khi nói chuyện, ngắt quãng lúc nào, hắn đều nhớ rất rõ.
Còn có… sau khi gia đình tan rã, ánh mắt lạnh lùng của ai, tiếng thở dài của ai, lời nói lạnh lùng và tàn nhẫn của ai, hắn đều nhớ rõ hết.
Tất nhiên, cũng có những người đối xử tốt với hắn.
Hắn đều nhớ rõ.
Những điều này hắn sẽ không nói cho Tùy Hầu Ngọc.
Có thể thấy bộ dạng tức giận của Tùy Hầu Ngọc cũng rất thú vị, tâm trạng hắn trong vô thức tốt lên một ít.
Lúc Tùy Hầu Ngọc tức giận vô cùng dễ thương. Ngay sau đó, những nữ sinh bên thể thao hạng nặng cũng bước vào lớp. Vừa đến cửa bọn họ đã hét lên.
Một số nữ sinh đang chuẩn bị giơ nắm đấm ra oai với đồng đội thì lập tức thu tay về sau khi nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch.
Đội tennis hay gọi là lớp mười bảy có rất nhiều trai đẹp giờ đã nổi danh khắp trường. Sau khi biết sẽ học cùng lớp với mấy anh đẹp trai này, bọn họ đã cố tình dậy sớm trang điểm, còn mặc váy bướm xinh xắn.
Sau khi bước vào lớp, bọn họ cố gắng ngồi gần nhất có thể với đám trai đẹp, còn phải giả vờ hiền lành thục nữ.
Động tác này thu được sự chế nhạo đến từ các nam sinh, như thể họ đã quên mất ai muốn ngồi cùng bàn với Tô An Di khi nãy.
Tuy nhiên, các nữ sinh đội tennis lại theo trường phái Phật hệ*, họ không quan tâm ai vừa vào, chỉ cắm mặt vào điện thoại, toàn tâm toàn ý chơi chat.
*Phật hệ: không cầu mong ko tranh cướp, xem nhẹ tất thảy.
Chủ yếu là vì họ cũng quen rồi. Nam sinh đẹp một chút thì chẳng mấy ai thẳng cả.
Mấy tên cẩu nam nhân này không xứng để bọn họ nhìn thêm một lúc.
Trước khi giáo viên đến, Tùy Hầu Ngọc tranh thủ tự học, Hầu Mạch còn đặc biệt đặt tay lên đùi cậu.
Cậu quay đầu nhìn nhìn, thò tay đẩy tay Hầu Mạch ra, tiếp tục đọc sách.
Hầu Mạch cũng lấy sách ra xem, đọc xong một hồi liền duỗi tay nhéo cánh tay Tùy Hầu Ngọc, không thành thật chút nào.
Tùy Hầu Ngọc khó chịu hỏi: “Nghiêm túc một lúc có được hay không!”
“Bây giờ bắt đầu giả vờ mình là chính nhân quân tử? Có giỏi thì lúc ngủ đừng có kéo tay tôi nha!”
“…” Cậu im lặng nhìn Hầu Mạch một lúc, một lát sau mới hiểu ý của hắn, mặt đột nhiên đỏ bừng, đạp vào ghế Hầu Mạch một cái.
Hầu Mạch không hổ danh là Hầu Mạch. Ghế bị đá văng sang ngang mà hắn còn có thể đứng vững tại chỗ đã vậy còn thuận tay chụp lấy cái ghế, tiếp tục ngồi lại đàng hoàng.
Màn này khiến nhiều người nhìn vào còn tưởng sắp có đánh nhau. Thế nhưng họ lại thấy Hầu Mạch nghiêng người nói với Tùy Hầu Ngọc: “Một đạp này của cậu rất tốt, rất có phong cách của Cách Cách trong quá khứ, tôi luyện tập đủ rồi.”
“Câm! Phiền chết đi mất.” Tùy Hầu Ngọc trừng mắt quát.
“Ôi, sao lại cô đơn thế này, không có ai trò chuyện với tôi hết…”
Lúc này Đặng Diệc Hành hướng về phía Hầu Mạch hét lên: “Đại sư huynh, để tao nói chuyện với mày cho.”
Hầu Mạch không thèm nhìn lại: “Cút”
“Được luôn!” Đặng Diệc Hành trả lời với thái độ rất vui vẻ
Hành động này khiến một nhóm người không khỏi bật cười, những người khác thì lại om sòm không thể dứt, một hồi lâu cũng không thể dừng lại. KHÔNG QUẢNG CÁO, đọc t𝘳uyệ𝙣 tại ⩵ T𝚁ÙMT𝚁U 𝑌ỆN.𝒱N ⩵
Tùy Hầu Ngọc nghe tiếng cười thì tức đến nghiến răng, đánh vào cái tay của Hầu Mạch đang thò sang giở vở của cậu.
Trước khi đến lớp, đội thể thao hạng nặng rất phấn khởi nhưng khi lớp học bắt đầu không được bao lâu thì lại uể oải.
Tô An Di không thèm liếc nhìn những nam sinh khác, cô chỉ muốn học.
Trái tim của những nam sinh đã chết rồi.
Tang Hiến đến lớp thì ngủ, ngủ đến tận giờ về.
Nhiễm Thuật thì lớn lên cũng không tệ nhưng chỉ được coi như chị em.
Hiếm khi Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch tâm tình tốt nhưng dường như bọn họ chỉ quan tâm đến nhau.
Trái tim của các nữ sinh cũng chết theo luôn rồi.
Sau khi học bù cả ngày xong, cuối cùng các thành viên trong nhóm cũng được giải thoát. Lúc giáo viên nói tan học, tất cả các thành viên đều đứng dậy hò reo, vui vẻ chạy ra ngoài.
Thiếu niên ở độ tuổi này rất hiếu động. Hiếm khi nghỉ ngơi thế này, bọn họ hẹn nhau nhóm năm nhóm ba cùng chơi bóng rổ.
Dường như là chia thể thao hạng nặng một đội, quần vợt một đội.
Đội quần vợt có rõ ràng lợi thế về chiều cao nhưng trong mắt đội thể thao hạng nặng, bọn họ như một đống cây cột điện, được nhất cũng chỉ có dáng người của Tang Hiến.
Hầu Mạch nhanh chóng thu dọn đồ đạc, không đi theo bọn họ, ngược lại kéo cặp sách của Tùy Hầu Ngọc không cho cậu rời đi: “Theo tôi đi chỗ này.”
Tùy Hầu Ngọc muốn đi tắm, miễn cưỡng hỏi: “Làm cái gì vậy?”
“Đo cân nặng của cậu.”
Trước khi thi đấu, ở nhà không có cân nên hắn không thể theo dõi sát sao được.
Bây giờ về lại trường, điều Hầu Mạch quan tâm nhất là cân nặng của Tùy Hầu Ngọc.
Trước khi thi đấu, cân nặng của Tùy Hầu Ngọc đã lên tới 57.5 kg, nặng hơn hai kg so với trước đây. Hầu Mạch rất hài lòng, cảm thấy rằng mình đã không phí sức đút cậu ăn trước đây.
Bây giờ đã thi đấu xong, hắn phải nhìn cân nặng của Tùy Hầu Ngọc mới có thể yên tâm.
Tùy Hầu Ngọc bất đắc dĩ gật đầu, đi theo Hầu Mạch đến phòng dụng cụ.
Hai người vừa bước ra ngoài thì có người ném quả bóng rổ về phía Hầu Mạch. Quả bóng ném bị lệch một chút, suýt nữa đụng vào Tùy Hầu Ngọc nhưng Hầu Mạch đã kịp đưa tay ra ngăn cản.
Khi Tùy Hầu Ngọc lùi lại một bước để né thì thấy năm ngón tay to lớn của Hầu Mạch dang ra để đỡ quả bóng. Hình như tay hắn có to hơn thì phải.
Bởi vì bàn tay rất trắng, năm ngón tay chắn lấy quả bóng rổ màu đỏ san hô hiện ra một sự tương phản màu sắc rõ rệt.
Cái cánh tay không thành thật này cũng đẹp phết nhỉ?
Người ném bóng hỏi: “Đại sư huynh, chơi bóng cùng không?”
“Không, tao đi luyện tập với đồng đội tao.” Hầu Mạch ném lại quả bóng, cố ý ném trúng người kia.
Nam sinh kia bắt lại bóng một cách xấu hổ, xin lỗi Tùy Hầu Ngọc: “Xin lỗi, mắt tôi bị lệch.”
Tùy Hầu Ngọc liếc nhìn người đó, không thèm để ý liền rời đi.
Hôm nay là chủ nhật, không có nhiều học sinh ở lại, khuôn viên trường vắng vẻ, chỉ có đèn đường chiếu rọi.
Khuôn viên trường rộng lớn giống như một chú gấu đang nằm ngủ đông.
Vào mùa thu, gió thổi mạnh, lá cây xào xạc theo gió, mang theo hương cỏ thoảng qua.
Rõ ràng là Tùy Hầu Ngọc đã đồng ý đi theo Hầu Mạch nhưng hắn vẫn không yên tâm, kéo cặp sách của Tùy Hầu Ngọc không chịu buông ra.
Tùy Hầu Ngọc đi sau giống như một đứa trẻ được cha mẹ đưa đi học mẫu giáo, chỉ có thể đi theo một cách vụng về.
Hai người lần lượt đến phòng dụng cụ, Hầu Mạch đi vào lấy ra cái cân ra.
Cái cân vốn là do Hầu Mạch mang về ký túc xá, đã trả lại trước khi thi đấu rồi nên bây giờ chỉ có thể dùng cái này.
Lúc Tùy Hầu Ngọc cởi giày, đặt chân lên bàn cân, các con số trên cân bắt đầu thay đổi.
Con số dừng ở số 56,5 thì hai người cùng lúc im lặng.
Hầu Mạch ngồi xổm trước cái cân, ngước nhìn Tùy Hầu Ngọc, Tùy Hầu Ngọc cũng hơi cúi xuống nhìn hắn. Cả hai đều không lên tiếng, cảnh tượng trở nên yên tĩnh và vô cùng khó xử.
Tùy Hầu Ngọc chưa từ bỏ. Cậu bước xuống, mang cái cân đặt sang chỗ khác rồi bước lên lần nữa.
Các con số vẫn không thay đổi.
Cậu bước khỏi cái cân, đi giày vào giả vờ bình tĩnh, đeo balo lên, bước ra cửa phòng thiết bị nói: “Tôi đi tắm, cậu đi không?”
Hầu Mạch đặt cái cân vào vị trí và im lặng đi theo phía sau Tùy Hầu Ngọc không nói.
Hai người một trước một sau lần lượt bước ra ngoài, Tùy Hầu Ngọc suy nghĩ một chút, mở miệng phá vỡ sự im lặng: “Có lẽ mấy ngày nay phải thi đấu, chạy loanh quanh điều chỉnh trạng thái nên tạm thời gầy đi, sau một thời gian…”
Hầu Mạch đột nhiên sụp đổ chạy lại và hỏi Tùy Hầu Ngọc:”Nó đi đâu rồi?! ”
“Cái gì, cái gì?” Tùy Hầu Ngọc bị giọng nói đột ngột làm cho giật mình.
“Một cân mà tôi vất vả nuôi béo kia đi đâu rồi!!!” Hầu Mạch tức tới mức dậm chân.
“Chắc chỉ tạm thời gầy đi thôi, sau một thời gian sẽ béo lên nhỉ?”
“Tôi không nghe, tôi không nghe! Tôi chỉ muốn biết một cân kia đi đâu thôi!”
Tùy Hầu Ngọc thực sự không biết phải ứng phó thế nào trước sự sụp đổ của Hầu Mạch nên mím môi không trả lời.
Cậu cũng thấy khó hiểu. Rõ ràng người gầy đi là cậu, tại sao cậu lại thấy hơi chột dạ.
Cậu cũng không có cố ý gầy đi mà.
Hầu Mạch tức giận quay đi, bước rất nhanh.
Tùy Hầu Ngọc chỉ có thể miễn cưỡng đi theo sau hắn.
Cả một đoạn đường đều im lặng, bỗng nhiên Hầu Mạch đột nhiên giơ chân ra gác lên lan can hồ cảnh quan của trường, hét vào mặt Tùy Hầu Ngọc: “Cậu hứa với tôi là sẽ không tụt cân nữa đi! Nếu không tôi sẽ nhảy xuống từ chỗ này đấy!”
“Chuyện này… chuyện này nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi, cậu có thể đừng gây chuyện nữa không?” Tùy Hầu Ngọc bị Hầu Mạch làm cho choáng váng, đây là từ chuyện gì ra vậy?
Chỉ gầy đi có một cân thôi mà, có cần phải sống sống chết chết hay không chứ?
Ai không biết chắc còn tưởng Tùy Hầu Ngọc không phải mất đi một cân thịt, mà là mất đi Hà Thư Hoàn* cơ đấy.
*Hà Thư Hoàn là nam chính trong tiểu thuyết Quỳnh Dao. Nam nữ chính chia tay cực kỳ bi đát, đoạn này khá kinh điển của phim. Có thể tác giả nói như mất đi Hà Thư Hoàn là cái kiểu đau khổ dằn vặt như nữ chính chia tay nam 9 trong truyện Quỳnh Dao á =))
Hầu Mạch không quan tâm, ngồi trên lan can bắt đầu giả mù mưa sa khóc lóc: “Huhuhu, trái tim tôi đang rỉ máu đây này! Cậu phải hứa với tôi!”
“Được rồi, tôi hứa với cậu được chưa?” Tùy Hầu Ngọc xấu hổ đến che mặt, cách đó không xa những người trên sân bóng rổ đang nhìn về phía này.
“Nếu lại gầy đi nữa thì sao?” Hầu Mạch kiên trì hỏi.
“Nếu tôi gầy nữa thì cậu nhảy xuống.”
“…” Hầu Mạch tức thì nghẹn ngào.
Hai người khô khốc nhìn nhau hồi lâu, Hầu Mạch không thấy Tùy Hầu Ngọc xuống nước bèn tự mình xuống lan can đi về phía cậu: “Nhìn thấy thành ý của cậu như vậy, tôi tạm thời tha thứ cho cậu.”
Tùy Hầu Ngọc tròn mắt nhìn Hầu Mạch, sau đó quay đầu rời đi.
Hầu Mạch vội vàng đi theo phía sau tiếp tục lẩm bẩm: “Cậu phải ăn thêm nữa. Sáng mai tôi bắt đầu theo dõi cậu ăn cơm, không cho phép kén ăn, nghe tôi nói chưa…”
Đặng Diệc Hành nhìn hai người đi qua đi lại trên sân bóng rổ, lắc đầu thở dài: “Muộn rồi Ngọc ca ơi. Đến lúc hồ nhân tạo này thay nước cậu ấy sẽ biết thật ra nước ở đó không chạm tới đùi của đại sư huynh nữa. Nếu nó có nhảy thật thì chả có vấn đề gì ngoài nước hơi bẩn một chút.”
Tang Hiến vỗ nhẹ bóng, hỏi: “Cậu có cam tâm để cho Lữ Ngạn Hâm nhảy ở đây không?”
“Không được!” Đặng Diệc Hành ngay lập tức phủ nhận: “Nước lạnh lắm đấy.”
“Tùy Hầu Ngọc cũng không nỡ đâu.”
Đặng Diệc Hành đảo mắt, hiểu ra liền cười “Há há”
Tang Hiến nâng bóng, ném vào rổ, ghi bàn cú ba điểm.