Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được Cơ Chứ

Thời gian thả lỏng sau mùa giải kết thúc trôi qua trong nháy mắt.

Hàng năm bọn họ sẽ được thả lỏng mấy lần như thế này, chưa kể việc tập luyện với cường độ nặng trong thời gian dài sẽ dẫn đến phát triển lệch một bên cơ hoặc chức năng của nội tạng, điều này ảnh hưởng đến cân bằng sinh hóa trong cơ thể, gây ra những nguy hiểm tiềm ẩn như chấn thương trong thể thao.

Duy trì huấn luyện cường độ cao và biến nó thành những thói quen buồn tẻ hàng ngày cũng sẽ khiến cho học sinh dễ từ bỏ con đường thể thao trước khi tâm lý của họ phát triển hoàn toàn.

Trước khi khôi phục lại huấn luyện, huấn luyện viên Vương cố ý gọi Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật tới.

Trên đường đi tới phòng làm việc, huấn luyện viên Vương thuận miệng hỏi: “Nhiễm Thuật, em có muốn thi đấu nữa không? Nếu không thi đấu e là em sẽ không được hưởng phúc lợi của học sinh thể dục.”

Nhiễm Thuật lắc đầu thật mạnh: “Em luyện, luyện tập chung với mọi người một chút là được rồi. Nếu em không thi đấu thì thầy sẽ thu lại bộ quần áo thể thao này ạ?”

“Có thể luyện tập chung, cũng không thu lại quần áo thể thao. Có điều riêng em phải nộp tiền đồ ăn và quần áo thể thao cho trường, những cái khác thì chung đãi ngộ với các học sinh lớp 10.”

Nhiễm Thuật suy nghĩ một lát rồi nhìn về phía Tùy Hầu Ngọc, sau đó gật đầu: “Được ạ.”

Nếu là bình thường, chắc chắn cậu sẽ không chần chừ.

Nhưng tình huống đặc biệt gần đây làm cho cậu hơi do dự trong nháy mắt. Để cho Tùy Hầu Ngọc không phát hiện ra manh mối, cậu vẫn đồng ý.

Cũng may Tùy Hầu Ngọc không chú ý tới.

Ba người tiến vào văn phòng thì thấy ngay Âu Dương Cách đang nhìn đống đồ ăn trong tủ lạnh.

Thấy huấn luyện viên Vương dẫn học sinh lớp mình vào, trong nháy mắt Âu Dương Cách đã nghĩ đến chuyện đóng cửa tủ lạnh lại, nhưng lát sau ông vẫn tiếp tục mở ra, còn hỏi huấn luyện viên Vương: “Lão Vương, ăn kem không?”

“Của học sinh à?” Huấn luyện viên Vương cười ha ha hỏi.

Cùng là giáo viên thể dục nên huấn luyện viên Vương cũng khá quen với Âu Dương Cách.

Âu Dương Cách thẳng thắn trả lời: “Ừm, bọn chúng kiểu gì cũng bỏ qua cho tôi thôi, chúng được chuẩn bị tâm lý sẵn rồi mà.”

Huấn luyện viên Vương khoát tay áo, nói: “Tôi nói chuyện với hai đứa xong rồi ăn.”

Âu Dương Cách ôm một thùng Maltesers, đứng ở bên cạnh bọn họ vừa nghe vừa ăn. Tùy Hầu Ngọc thèm thuồng nhìn Âu Dương Cách mấy lần.

Thật ra trong phòng làm việc của huấn luyện viên Vương không có bàn làm việc đàng hoàng, chỉ có một cái ghế, một cái tủ. Trong hộc tủ có một cái bàn nhỏ, có thể đặt một vài đồ vật nhỏ của huấn luyện viên Vương.

Hết rồi.

Huấn luyện viên Vương lấy sổ ra, hỏi Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật: “Sắp bắt đầu huấn luyện các hạng mục chuyên sâu rồi. Lúc trước quả thật các em đã huấn luyện chung nhưng đó là vào mùa giải nên cường độ không cao. Sau này cường độ huấn luyện sẽ cao hơn rất nhiều, cho nên thầy muốn hỏi thăm ý kiến của hai em trước.”

Lúc này, Tùy Hầu Ngọc bày tỏ: “Em tập được.”

Nhiễm Thuật cũng gật đầu theo: “Em sẽ chăm chỉ.”

Huấn luyện viên Vương lấy ra hai tờ đơn, lần lượt viết tên của Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật, nói: “Tình huống của hai em khá đặc biệt, lớp mười một mới tham gia vào đội. Sau này lớp 10 và lớp 11 sẽ chia ra huấn luyện, cường độ huấn luyện của hai khóa học sinh thể dục hoàn toàn khác biệt. Lúc trước bọn Hầu Mạch đã trải qua giai đoạn huấn luyện hình thành năng lực hết rồi còn hai em thì chưa, đột nhiên huấn luyện cường độ cao như vậy e là sẽ rất khó kiên trì.”

Vào giai đoạn vận động vỡ lòng Tùy Hầu Ngọc đã bắt đầu ở lại bên trong trường luyện thi. Đến giai đoạn hình thành năng lực vận động, Tùy Hầu Ngọc luyện tập tán đả và nhảy tương đối nhiều.

Cậu cảm thấy không có gì đáng ngại với việc huấn luyện luôn hạng mục chuyên sâu, chỉ nhìn về phía Nhiễm Thuật.

Nhiễm Thuật nhanh chóng nói: “Em làm được!”

Huấn luyện viên Vương tiếp tục nói: “Thật ra thầy có thể cho các em một lựa chọn khác. Trong lúc huấn luyện hạng mục chuyên sâu, các em có thể tập chung với lớp 10. Đợi đến khi Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch cần phải huấn luyện phối hợp thì lại tập chung với học sinh lớp 11. Như thế các em có thể có sự chuyển tiếp, vả lại cường độ của học sinh lớp 10 sẽ yếu hơn một chút.”

Tùy Hầu Ngọc nhìn về phía Nhiễm Thuật: “Hay là cậu tập chung với học sinh lớp 10 đi.”

“Tớ, tớ phải tập chung với cậu. Nếu không tớ huấn luyện để làm gì?”

Huấn luyện viên Vương nói tiếp: “Chuyện này không cần vội. Trước tiên các em có thể suy nghĩ một chút rồi quyết định, sau này đổi cũng được. Tình huống của hai em đặc biệt, những người khác cũng sẽ hiểu được, không cần phải sĩ diện.”

Hai người cùng nhau gật đầu.

Huấn luyện viên Vương nhìn đơn nói tiếp: “Trong khoảng thời gian này, khi huấn luyện các em phải chú ý đến những nhóm cơ chính, ví dụ như là cơ hoạt động. Riêng Tùy Hầu Ngọc thì học thêm chương trình chiến thuật tích lũy, ngoài ra trong quá trình đó phải luyện tập aerobics vì tennis có yêu cầu rất cao với sức chịu đựng. Các thầy cũng sẽ chuẩn bị khóa học bơi, bơi lội có thể giảm đi phụ tải đè lên các khớp xương của các em nhiều nhất.”

Âu Dương Cách đang ăn Maltesers nói: “Thật ra anh không cần phải nói kĩ như vậy. Đến lúc đó anh đưa cho tụi nó bảng huấn luyện để bọn nó chuẩn bị tâm lý thật tốt là được rồi.”

Huấn luyện viên Vương chần chừ trả lời: “Để cho bọn nó tham gia vào trong việc quyết định kế hoạch huấn luyện ấy mà.”

“Anh để Hầu Mạch làm cái này đi. Nó có thể hàn huyên với anh nửa ngày, còn có thể tiện tay sắp xếp rõ ràng cho anh. Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật vẫn còn đang mù mờ trong phương diện tennis, mấy cái huấn luyện hạng mục chuyên sâu mà anh nói đều không có có số má gì trong lòng bọn nó đâu, trò chuyện kiểu này cũng vô ích. Anh cứ để cho bọn nó cảm nhận thử trước rồi lại hỏi thăm ý kiến của bọn nó thì sẽ có tác dụng hơn bây giờ nhiều.”

Huấn luyện viên Vương nở nụ cười, gật đầu công nhận cách nói này: “Anh nói đúng.”

Sau đó ông lại nhìn về phía Tùy Hầu Ngọc: “Còn có một chuyện. Thầy định, cho em làm đội trưởng.”

Tùy Hầu Ngọc lấy làm kinh hãi: “Đội trưởng? Em không hiểu biết nhiều về tennis, làm sao làm đội trưởng được?”

“Tennis không phải hạng mục đồng đội cần chỉ huy như bóng chuyền. Đội trưởng tennis chỉ cần quản lý được đám ranh con kia là được. Lúc trước thầy cho Hầu Mạch làm đội trưởng. Nó không muốn vì ngại phiền phức, cả ngày ra vẻ bị ép bán. Tang Hiến thì lại càng không được, không có tác dụng gì hết. Những đứa khác đứa nào cũng trẻ con, cho nên em làm đi.”

“Thầy cảm thấy em có thể quản lý bọn họ à?”

“Không cần, em quản lý Hầu Mạch là được. Sau đó Hầu Mạch sẽ giúp em quản lý bọn nó.”

“…”

Tùy Hầu Ngọc thật sự không biết mình làm đội trưởng có ý nghĩa gì.

Mang danh lớp trưởng mà toàn nhờ người khác giúp hết, hiện tại đội trưởng cũng thế.

Âu Dương Cách và huấn luyện viên Vương dùng cách rất giống nhau.

Nhiễm Thuật thì lại rất vui vẻ: “Cũng, cũng được đấy chứ. Gần đây Ngọc ca chỉ toàn làm quan.”

Tùy Hầu Ngọc há miệng định từ chối, còn chưa nói ra miệng đã nghe thấy huấn luyện viên Vương nói lần nữa: “Vậy nhờ em nhé.”

Tùy Hầu Ngọc thân là thành viên cuối cùng gia nhập vào đội tennis, lại trở thành đội trưởng bằng một cách không giải thích nổi.

Sau đó huấn luyện viên Vương cho bọn họ hai tờ đơn, sẵn tiện nói: “Gọi Tô An Di đến đây luôn, gần đây may mà có em ấy bận rộn giúp đỡ.”

“Được ạ.” Tùy Hầu Ngọc trả lời xong thì cầm đơn đứng dậy, nhìn tên hạng mục viết ở trên đó rồi mà vẫn không biết nội dung huấn luyện là gì.

Ví dụ như: Huấn luyện định vị không gian phức tạp, huấn luyện cải thiện năng lực dự đoán vân vân.

Thôi luyện tập rồi nói sau.

Một ngày sau khi kết thúc huấn luyện, Nhiễm Thuật lén đi theo Tang Hiến vào trong phòng thay quần áo.

Trong phòng thay quần áo còn có những người khác đang nói chuyện với Tang Hiến, Nhiễm Thuật hơi không dám ra, đứng ở bên cạnh chờ những người kia đi.

Tang Hiến đã sớm phát hiện dường như Nhiễm Thuật có việc gì muốn tìm hắn, bèn nói với người bên cạnh: “Các cậu đi tắm trước đi, tôi ở đây một lát rồi mới đi.”

“Ừm, bái bai.” Những người kia đi rất nhanh.

Chờ những người kia đi rồi, Tang Hiến nhìn về phía Nhiễm Thuật, nói: “Có việc gì à?”

Nhiễm Thuật nhìn chung quanh một chút, lại mở cửa ló đầu ra ngoài nhìn, để ý thấy Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch vẫn còn đang tập luyện mới nhanh chóng đóng cửa lại lần nữa, đồng thời khóa trái.

Tang Hiến kinh ngạc nhìn về phía cậu, vô cùng khó hiểu.

Nhiễm Thuật hơi xấu hổ, cùng Tang Hiến bốn mắt nhìn nhau rồi bật cười ngây ngô trước. Trông cậu rất lanh lợi, hiếm khi cười khờ khạo như vậy, thật lâu vẫn không nói gì.

Tang Hiến cũng không vội. Hắn mở hộc tủ của mình ra, cởi quần áo thể thao ra rồi cầm khăn mặt lau mồ hôi.

Nhiễm Thuật lập tức khen một câu: “Cơ bắp không hề tệ.”

“Không thấy ớn à?”

“Thật không giấu gì cậu. Ngoài Ngọc ca ra, tôi, tôi nhìn ai đẹp trai, cũng cảm thấy ớn.”

“Ồ…”

“Ừmmmm…” Nhiễm Thuật do dự, đi một vòng tròn xung quanh Tang Hiến, đứng ở một góc khác hỏi hắn, “Tôi giúp cậu xoa bóp nhé?”

“Không cần.”

“Vậy…”

“Có chuyện gì thì nói đi.”

“Cậu cho tôi mượn ít tiền được không?” Nhiễm Thuật nói nhanh, sau đó tỏ vẻ đau khổ giải thích: “Tôi, tôi giúp Ngọc ca ngăn cản mẹ tôi và mẹ cậu ấy tìm cậu ấy nên mẹ tôi giận, cắt đứt tiền tiêu vặt của tôi. Tôi, tôi cũng không thể nói với Ngọc ca, nếu không Ngọc ca sẽ phải về nhà vì tôi, tôi không muốn cậu ấy khó chịu. Cũng không nói với Tô An Di được, chắc chắn cậu ấy sẽ nói với Ngọc ca.”

Tang Hiến lấy đồ của mình ra mặc lên, hắn chỉnh lại quần áo xong thì quay người lại nhìn cậu. Hắn còn chưa mở miệng nói gì, Nhiễm Thuật đã vội vàng bổ sung: “Do, do bây giờ tôi phải nộp phí vào đội. Nên bây giờ không đủ tiền. Tôi có tiền rồi, sẽ lập tức trả lại cho cậu.”

Bên trong khái niệm của Nhiễm Thuật, Tang Hiến là người giàu nhất mà cậu biết, hẳn có thể mượn hắn một ít.

“Cần bao nhiêu?” Tang Hiến vẫn nói giọng trầm thấp như cũ, chất giọng trầm thấp tiêu chuẩn.

Bình thường Nhiễm Thuật luôn cảm thấy Tang Hiến cố ý giả giọng nói chuyện, không ngờ rằng ba chữ này đã làm thay đổi ấn tượng của Nhiễm Thuật trong nháy mắt, đây đơn giản là tiếng trời!

“Trước, trước tiên cho mười vạn đi, đủ cho tôi tiêu một hai tháng.”

“Được, chuyển tới đâu?” Tang Hiến nói rồi lấy điện thoại di động ra, nhìn màn hình điện thoại di động hỏi, dường như không hề do dự chút nào.

Nhiễm Thuật nhanh chóng gửi số tài khoản của mình qua cho Tang Hiến. Tang Hiến forward sang cho một người khác, đánh mấy chữ, sau đó cất điện thoại, tiếp tục dọn đồ vào ba lô của mình.

Nhiễm Thuật nhìn chằm chằm vào Tang Hiến, chờ chưa đến ba phút đã nhận được tin tức nhắc nhở, tiền đã vào tài khoản.

Thật nhanh gọn.

Đây là lần đầu tiên Nhiễm Thuật vay tiền người ta, nghĩ nghĩ rồi hỏi Tang Hiến: “Hay, hay là tôi viết giấy vay nợ cho cậu nhé?”

Tang Hiến không nhìn cậu nữa, đeo ba lô lên đi ra ngoài, mở khóa trái cửa ra, nói: “Lát nữa tôi cho cậu một tấm danh thiếp. Cậu liên lạc với anh ta đi, tôi ngại phiền phức.”

Chỉ có chút tiền ấy nên Tang Hiến cũng không muốn ở đây làm lãng phí thời gian, không bằng nhanh chóng đi tắm rửa.

Nhiễm Thuật vay được tiền nên thái độ rất tốt, đồng ý luôn.

Chờ Tang Hiến đi xa rồi, Nhiễm Thuật mới nhìn chằm chằm vào điện thoại, cảm thán: “Đây, đây thật là tác phong của ông chủ lớn mà. Cậu ta không chỉ có bộ mặt như ông chủ lớn mà làm việc cũng rất ngang tàng.”

Nhưng cậu nhanh chóng vui lên, có tiền rồi nên trong lòng chắc chắn, cậu còn có thể giúp Tùy Hầu Ngọc lâu thêm chút nữa.

Sau khi trở lại phòng ngủ, Nhiễm Thuật ngồi chơi với Tùy Hầu Ngọc đang giặt tất ở trong phòng tắm.

Phòng ngủ ở tòa nhà số 11 của bọn họ không có máy giặt thu phí, điều kiện rất khắc khổ, tới đây ở như đi tu hành.

Nhiễm Thuật vẫn chưa có giác ngộ bỏ ăn. Cậu ngậm lấy kẹo que, đứng bên cạnh Tùy Hầu Ngọc nhìn cảnh phòng tắm bên trong gương, còn nhìn thấy Tang Hiến và Hầu Mạch đang trò chuyện ở trong hành lang.

Nhìn một hồi, đột nhiên cậu lấy kẹo que ra, dùng kẹo que chỉ vào tấm gương nói: “Cậu nhìn xem, cậu ta ba phần lạnh lùng, ba phần mỉa mai, bốn phần cười hững hờ…”

Tùy Hầu Ngọc ngẩng đầu nhìn sang, đầu tiên cậu nhìn thấy vẻ mặt nghịch ngợm của Hầu Mạch, cũng không có cảm thấy nụ cười của hắn có vấn đề gì, thế là hỏi: “Ý cậu là sao?”

“Cậu nói xem, có ai thiết lập Tang Hiến không nhỉ? Nếu không tại sao cậu ấy lại tỏa ra cảm giác ông chủ lớn rõ ràng như vậy?”

A, không phải đang nói Hầu Mạch. Thế là cậu nhìn về phía Tang Hiến, không nhìn ra chỗ nào không đúng.

Tùy Hầu Ngọc lại nhìn một lát, hơi nhíu mày.

Hầu Mạch và Tang Hiến đang nói về chuyện gì thế? Nói chuyện vui vẻ như vậy.

Dường như quan hệ giữa hai người bọn họ rất tốt, còn có rất nhiều mối ràng buộc khó hiểu. Đến bây giờ cậu vẫn chưa hiểu rõ quan hệ của hai người.

Nhìn thấy hai người nọ đứng chung một chỗ nói chuyện, cậu đột nhiên cảm thấy khó chịu.

Thế là cậu tiếp tục cúi đầu giặt bít tất: “Không biết.”

Vào lúc đó.

Hầu Mạch vô cùng vui vẻ khoe với Tang Hiến: “Huấn luyện viên Vương để Ngọc ca làm đội trưởng, chắc chắn là để nhằm vào tao. Tất cả bọn họ đều biết quan hệ giữa tao và Ngọc ca tốt, muốn sẵn tiện làm cho tao giúp đỡ quản lý luôn. Aii, tâm cơ của huấn luyện viên Vương quá sâu…”

Tang Hiến nhìn dáng vẻ không nhịn được cười của hắn: “Hình như mày vẫn rất vui?”

“Đúng thế, đây là sự công nhận quan hệ giữa tao và Ngọc ca! Chẳng phải chỉ là thay mặt đội trưởng thôi sao? Việc nhỏ.” Hầu Mạch vui vẻ chấp nhận.

“Ừm, vậy mày cố lên.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui