Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được Cơ Chứ

Mấy ngày nay Tùy Hầu Ngọc luôn luôn khó ở.

Hầu Mạch vẫn không hiểu tại sao cậu lại mất hứng.

Những lúc như vậy, Hầu Mạch cảm thấy nếu muốn sống thì nhất đình phải đề phòng.

Chuyện hắn từ chối cậu lần trước đúng là một hiểu lầm không đáng có (*) nên trong vòng hai ngày, Hầu Mạch đã soạn ra năm, sáu cái lý do để nói cho Tùy Hầu Ngọc.

(*): raw là 一件乌龙 – sự cố ô long, tức là những sai lầm, hiểu lầm và tổn thất không đáng có.

Chẳng hạn như hắn muốn dùng những phương thức đặc biệt để Tùy Hầu Ngọc chú ý đến mình.

Tại hắn tưởng Tùy Hầu Ngọc không muốn tham gia đội tennis nên giận quá mất khôn, lời nói hơi nặng một chút.

Nhưng sau một khoảng thời gian suy nghĩ kỹ càng, Hầu Mạch đã chắc chắn rằng Tùy Hầu Ngọc là người hắn yêu nhất.

Còn nảy ra lý do chày cối: Còn không phải thật thơm (*) à? Từ xưa đến nay “chân hương xuất chân ái”, lấy đâu ra chuyện tra nam lại yêu nhanh vậy được?

(*) Định lý “thật thơm”: Ý chỉ một người quyết tâm làm hoặc không làm một việc nhưng thực tế hành vi lại ngược lại. Chủ yếu được sử dụng để chỉ trạng thái tinh thần “dự đoán của ai đó hoàn toàn khác với kết quả cuối cùng.” 

Sau khi tạm giải quyết xong vấn đề này, Tùy Hầu Ngọc vẫn chưa vui vẻ được tí nào.

Thậm chí cậu sẽ nổi điên lên nếu nhìn thấy hắn.

Hắn thật sự không hiểu.

Tất nhiên Hầu Mạch không hiểu Tùy Hầu Ngọc sự khó chịu của Tùy Hầu Ngọc, vì mỗi lần nhìn thấy hắn cậu lại tức giận.

Theo đuổi cái quần què ấy, bộ hắn nghĩ theo đuổi là một loại tín ngưỡng à? Tính theo đuổi mùi hương hay gì?

Nếu Hầu Mạch mà bớt nói nhảm lại thì có lẽ bây giờ cậu và hắn trở thành người yêu rồi. Cậu sẽ kéo hắn lại rồi cắn hai miếng cho bỏ ghét, thích cắn lúc nào thì cắn, ở chỗ nào cắn cũng được. Vậy chẳng phải hai cái nụ hoa anh đào cậu cũng có thể tha hồ sờ mó thỏa thích ư?

Kết quả là cậu bị ép phải giả vờ đứng đắn đây này.

Dạo gần đây cậu nhịn muốn phát điên lên rồi.

Chỉ cần nhìn thấy Hầu Mạch đi tới mỉm cười với cậu, đôi môi hé ra ngậm lại là cả người tự nhiên ngứa ngáy.

Chỉ có thể nhìn chứ không thể đụng vào, cậu còn phải giả bộ tao nhã.

Clmn!

Hầu Mạch không chạy tới trêu chọc cậu thì chuyện đã không có chuyện gì rồi. Nhưng hắn lại cứ suốt ngày lởn vởn trước mặt cậu khiến cậu tức muốn nổ phổi, ngày nào cũng muốn đánh nhau với Hầu Mạch.

==========

Nội dung luyện tập chính vào buổi chiều là duy trì sự thăng bằng.

Trước hết hai chân cậu đeo vào hai cái vòng của sợi dây cân bằng, còn hai tay phải ghì vào quả bóng bosu để giữ thăng bằng.

(*) Bóng bosu: là một loại bóng yoga có hình bán cầu giúp rèn luyện sự thăng bằng.

Quả bóng bosu thoạt nhìn trông giống như một cái nắp nồi phồng, mặt hình cầu của nắp nồi thì nằm trên mặt đất, phía trên được lấp kín, ở giữa có một cái lỗ nhỏ vừa đủ nhét một quả bóng tennis vào.

Tùy Hầu Ngọc chỉ còn cách dựa vào bóng bosu để ổn định cơ thể của mình, nhưng vấn đề nằm ở chỗ phần đáy nó  hình cầu, cậu vừa mới cố định được cơ thể thì cả người lại bắt đầu lắc lư loạn xạ cả lên.

Hầu Mạch đứng bên cạnh cậu từ nãy đến giờ, hai tay giơ ra phòng hờ nếu như Tùy Hầu Ngọc cần giúp. Chỉ cần thấy cậu nghiêng người sang một bên, hắn sẽ duỗi tay ra đỡ eo cậu đặt về vị trí cũ.

Tùy Hầu Ngọc chưa bỏ cuộc, cậu thử thêm một lần nữa, mất rất nhiều công sức mới có thể giữ cho quả bóng đứng yên một chỗ.

Tiếp theo, Hầu Mạch ngồi xổm xuống kế bên Tùy Hầu Ngọc rồi đặt quả bóng tennis lên phần mặt phẳng, sau đó nói: “Giờ cậu phải cố gắng điều khiển bóng bosu để trái bóng tennis lăn vào cái lỗ ở giữa.”

Hiện tại, đến việc giữ ổn định cơ thể thôi đã vô cùng vất vả, vậy mà còn muốn cậu điều khiển trái bóng chui vô lỗ, điều này quả nhiên hơi khó khăn.

Hầu Mạch quay đầu lại nhìn huấn luyện viên Vương rồi di chuyển người của mình che chắn cho Tùy Hầu Ngọc, sau đó giúp cậu thổi nhẹ trái bóng tennis để nó lăn vào lỗ.

Xui xẻo thay, vào lúc này Tùy Hầu Ngọc lại mất thăng bằng, kết quả làm trái bóng lăn xuống đất. Hầu Mạch lại nhặt nó lên, đặt nó ở bên trên rồi tiếp tục thổi giúp cậu.

Đầu hai người kề sát vào nhau, Tùy Hầu Ngọc có thể cảm nhận từng hơi thở của Hầu Mạch phả vào mặt mình, điều này khiến cậu vô cùng nôn nóng.

“Cậu cút sang chỗ khác hộ, tôi không thèm.” Tùy Hầu Ngọc tức giận nói.

“Ò.” Hầu Mạch liền lui về sau hai bước, tiếp tục ngồi xổm trước mặt Tùy Hầu Ngọc như hồi nãy và chỉ huy cậu: “Động tác cậu nhẹ chút không là trái bóng rơi ra ngoài bây giờ. Này nhé, cậu phải từ từ điều khiển phần mặt phẳng thì trái bóng nó sẽ tự lăn vào.”

Hầu Mạch sốt ruột đến mức hận không thể giúp cậu thực hiện.

Tùy Hầu Ngọc vừa thở hổn hển vừa trả lời: “Cậu khỏi cần nói thì tôi cũng biết.”

Hầu Mạch tới trước một cái bosu khác rồi làm mẫu cho Tùy Hầu Ngọc xem: “Ngọc ca, Ngọc ca, nhìn tôi nè, để tôi làm cho cậu xem.”

Trong lúc ổn định cơ thể, Tùy Hầu Ngọc quay qua nhìn Hầu Mạch, kết quả cậu nhìn thấy một cảnh tượng cô đơn lạnh lẽo.

Hầu Mạch ổn định thân thể xong liền quay đầu nhìn Tùy Hầu Ngọc, hơi mất tự nhiên trả lời: “Không có ai đưa bóng cho tôi cả…”

Hai người hai mặt nhìn nhau một hồi nhưng không ai chịu nói chuyện.

Cũng không biết ai là người phá lên cười trước, một khi đã bật cười là không ngừng được, vừa cười vừa nhìn người còn lại một cách ngốc nghếch.

Hầu Mạch chỉ có thể hét lên với Đặng Diệc Hành: “Tiểu Đặng, đặt trái bóng lên đây giúp tao với.”

Đặng Diệc Hành nằm trên mặt đất như một cái xác chết, bất động trả lời: “Tao đang quay cuồng trong mơ hồ, tao ứ muốn động đậy.”

“Lẹ đi, tao phải khoe tay nghề của mình để Ngọc ca trố mắt nhìn theo.” Hầu Mạch tiếp tục hối thúc.

Đặng Diệc Hành thở dài một hơi, nhận mệnh đi ra giúp Hầu Mạch đặt bóng.

Hầu Mạch luyện tập quanh năm đã quá quen với mấy bài kiểu này. Sau khi đặt bóng lên, Hầu Mạch cũng không mất bao sức lực làm cho nó lăn vào lỗ.

Khi thành công rồi hắn lập tức khoe với Tùy Hầu Ngọc: “Thấy chưa, cậu làm sao chính xác bằng tôi.”

“Đây là lần đầu tiên tôi làm cái này, về sau quen tay rồi tôi có thể làm cho bóng vào lỗ trong một lần thôi.”

Đặng Diệc Hành vừa phẫu thuật cắt mắt hai mí vào cuối tuần trước, hiện một bên mắt vẫn còn đang sưng tấy, hắn còn chưa đi cắt chỉ.

Đến lúc đi huấn luyện, hắn có lý do để nhàn hạ, chỉ ngồi bên cạnh xem trong suốt quá trình. Huấn luyện viên Vương cũng không bắt hắn phải huấn luyện chung, vì thế nên Đặng Diệc Hoành vô cùng kiêu ngạo ngồi xem đến trưa.

Hắn đứng một bên nghe nội dung hai người nói chuyện, đột nhiên bĩu môi: “Không phải chứ, trước giờ các cậu nói chuyện phiếm thôi cũng có nội dung sâu xa như vậy à?”

Nếu Đặng Diệc Hành không nói, bọn họ vẫn cảm thấy chuyện này bình thường.

Đặng Diệc Hành vừa nói xong, hai người đồng thời im lặng.

Trước kia chưa có chuyện gì xảy ra hai người ở chung vô cùng tự nhiên, làm cái gì cũng không nghĩ sâu xa đến thế.

Bây giờ thổ lộ rồi, chuyện bé xíu như hột me cũng khiến cả hai suy diễn lung tung, điều này làm cả hai không khỏi xấu hổ.

Đặng Diệc Hành bên cạnh vui vẻ cười “haha”.

Lúc này huấn luyện viên Vương đứng tại chỗ thông báo: “Các em mau thu dọn đồ đạc của mình, rồi thầy dẫn mấy đứa đi bơi.”

Các thành viên của đội tennis đều đứng dậy, phấn khởi đi thay đồ bơi.

Trường của họ có một cái bể bơi nhưng vào mùa đông số lần mở cửa giảm đi rất nhiều, dù sao bơi lội yêu cầu nhiệt độ rất cao, mỗi lần mở cửa thì các thiết bị sưởi luôn phải vận hành với công suất lớn.

Một lần mở bể bơi chỉ kéo dài một ngày, lớp hay đội thể dục huấn luyện sẽ sử dụng thay phiên, hôm nay đến phiên đội tennis của bọn họ.

Đặng Diệc Hành không bơi được, thế là đi theo Tùy Hầu Ngọc nhịn cười nói: “Cậu thấy đồ bơi người nhái bao giờ chưa?”

Ban đầu Tùy Hầu Ngọc không hiểu. Kết quả sau khi nhìn thoáng qua bóng dáng cao lớn đang đi ở phía trước, cậu đột nhiên nở nụ cười, chỉ mới tưởng tượng thôi đã cảm thấy rất buồn cười.

Nhiễm Thuật vẫn chưa biết bí mật này, đi bên cạnh lầm bầm: “Trên bụng Hầu Mạch có, có một vết sẹo do sinh mổ hả, hay là khi còn trẻ người non dạ đã xăm lên mình dòng Bách Biến Tiểu Anh? Mỗi ngày đều che giấu kín mít hả?”

“Đừng hỏi nữa…” Đặng Diệc Hành khoát tay, “Mãnh nam xấu hổ sẽ đánh đấy.”

Tùy Hầu Ngọc vừa vào trong phòng thay quần áo đã nhận ra. Hầu Mạch cố tình lề mề ở trong phòng thay quần áo, muốn là người thay đồ bơi cuối cùng.

Cậu không vội, ở lại chờ Hầu Mạch. Chờ đến khi đã là người cuối cùng, cậu cản trước tủ của Hầu Mạch, nhìn hắn cười.

Hầu Mạch cũng không thèm để ý, quay đầu khóa cửa phòng thay quần áo lại, cố tình đi đến trước mặt cậu rồi mới cởi áo ra. Lúc hắn cởi đồ cơ thể duỗi ra, cơ bắp cao thấp trập trùng, đường cong uốn lượn.

Sau đó, Hầu Mạch đứng ở trước mặt cậu cầm quần áo đã xếp xong đi lướt qua cậu, cầm quần áo bỏ vào trong ngăn tủ.

Lúc Hầu Mạch cất quần áo, cơ thể hắn đột nhiên tới gần làm cậu chỉ có thể kề sát vào tủ quần áo ở sau lưng. Tùy Hầu Ngọc cố tình né tránh, chóp mũi vẫn cọ vào bả vai của Hầu Mạch trong lúc hắn đang cử động, ngửi thấy mùi hương thường có trên người Hầu Mạch.

Hầu Mạch lấy đồ bơi ra, giũ ra trước mặt cậu. Đó là một bộ đồ lặn người nhái tay áo lửng, quần đùi. Tùy Hầu Ngọc vừa nhìn thấy đã bật cười thật to.

Có điều cậu nhanh chóng không cười nổi nữa khi nhìn thấy Hầu Mạch cởi quần thể thao ra rồi mặc đồ bơi người nhái lên người. Trong suốt cả quá trình, ánh mắt của cậu đảo xung quanh người Hầu Mạch.

Sau khi thay xong, Hầu Mạch hỏi: “Cậu không thay à?”

“À… Thay chứ.” Cậu gật đầu, cởi áo mình ra, sau khi lấy đồ bơi ra thì hơi quay đầu nhìn sang, quả nhiên Hầu Mạch đang nhìn cậu.

Cậu đưa tay lấy khăn tắm ra phủ lên thêm để che chắn rồi mới tiếp tục thay, tốc độ nhanh như video được điều chỉnh x2 tốc độ.

Sau khi thay xong, cậu hất khăn tắm ra, thản nhiên đi ra ngoài, nghe thấy Hầu Mạch “Dm” một tiếng, không nhịn được bật cười.

Cậu nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài, Hầu Mạch đuổi theo sau lưng không rời, không ngừng phàn nàn: “Ngọc ca, không thể mặc đồ như cậu được, tôi có tránh cậu đâu.”

“Chẳng lẽ không được không cho cậu xem? Tránh cho cái thứ thèm thuồng như cậu lại chảy nước miếng.”

“Cậu lại nghĩ tới chuyện đó rồi?”

“Ừm, trước đó tôi không biết gì. Mấy ngày nay nghĩ lại lần nữa, quả thật thứ côn đồ háo sắc như cậu nhớ thương tôi không ít.”

“Ha ha…” Hầu Mạch không lấy làm hổ thẹn mà còn cho rằng đó là điều để tự hào: “Trẻ tuổi nóng tính mà!”

Đến bể bơi, bọn họ vẫn luyện tập giữ thăng bằng cơ lõi.

Trong phòng học thì vịn bóng bosu, ở đây thì vịn tấm cân bằng.

Bọn họ phải giẫm mũi chân lên bờ, hai tay vịn cân bằng tấm, duỗi thẳng ra ở trên mặt nước sao cho thân thể song song với mặt nước, giữ cho cơ thể ở trên mặt nước.

Nếu cơ lõi bên trong không khỏe, e là chưa kịp duỗi thẳng ra đã run như Parkinson.

Sợ bọn họ làm phiền nhau nên mỗi người đều cách xa nhau một khoảng.

Dù có như vậy, bọn họ vẫn rơi xuống nước như vịt, hết người này đến người khác rơi vào trong nước.

Lòng hiếu thắng của Tùy Hầu Ngọc lại nổi lên, liên tục đọ với Hầu Mạch ở bên cạnh cậu, rõ ràng đã không chịu nổi nữa mà vẫn ráng gượng.

Hầu Mạch nhìn cánh tay của Tùy Hầu Ngọc đã nổi gân xanh, chỉ có thể thu tay lại trước, nói với cậu: “Ngọc ca, đã ổn rồi thì đừng cố quá, nghỉ ngơi một lát rồi lại tiếp tục.”

Cậu nhẹ gật đầu nhưng lại không thu tay về được, thật lâu không ngồi dậy được.

Hầu Mạch đi qua, định kéo Tùy Hầu Ngọc về, kết quả vừa mới đỡ Tùy Hầu Ngọc thì cảm giác có ai đó  ở đằng sau lưng đạp hắn.

Một đạp này làm cho Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch đồng thời ngã vào trong nước, lúc ngã xuống nước Hầu Mạch còn bất giác bảo vệ Tùy Hầu Ngọc.

Hai người đều biết bơi, rất nhanh ổn định lại ở trong nước nhờ tựa vào nhau.

Chờ sau khi ổn định lại, Hầu Mạch mới nhận ra là Tang Hiến đá hắn, đồng thời hắn còn đang đứng ở trên bờ cười tà mị cuồng quyến, hiển nhiên là cố ý làm thế.

Nếu là người khác, Hầu Mạch nhất định sẽ mở miệng mắng chửi.

Nhưng người này là Tang Hiến, Hầu Mạch cứng họng trong chốc lát. Dù sao sau khi xảy ra chuyện, Tang Hiến đã hơi sợ nước, rất ít khi tham gia học bơi lội.

Bây giờ đã đùa được với hắn, chứng tỏ Tang Hiến đã khôi phục không tệ.

Nhưng Hầu Mạch nhịn, còn người khác thì không.

Nhiễm Thuật thấy cảnh này thì vô cùng tức giận, chạy tới nói: “Cậu bị cái gì thế hả! Đá Hầu Mạch thì đá đi, mắc gì liên lụy đến Ngọc ca của tôi? Hả?! Cậu cũng đi xuống đó cho tôi đi!” Tức giận đến nỗi không hề cà lăm một chữ.

Tang Hiến bị Nhiễm Thuật đẩy vào trong nước, đến lúc nhận ra thì cơ thể đã nghiêng.

Phản ứng nhanh nhất mà cơ thể của hắn làm không phải là đứng vững lại mà là bắt lấy cánh tay sau khi đẩy hắn còn chưa thu về của Nhiễm Thuật, cùng kéo cậu vào trong nước.

Nhiễm Thuật sợ hãi. Cậu vốn biết bơi nhưng lúc này đầu óc lại đột nhiên chập mạch, chỉ lo chụp lấy thứ gì đó có thể bắt lấy có thể chống đỡ mình rồi thuận thế leo lên trên, mãi đến khi ôm lấy Tang Hiến như con bạch tuộc trồi đầu ra khỏi mặt nước rồi mới tỉnh táo lại.

Sau khi nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của Tang Hiến, Nhiễm Thuật cũng không buông hắn ra, sẵn tiện còn “Phì” một ngụm.

Tang Hiến: “…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui