Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được Cơ Chứ

Không chỉ có mình trường cấp ba Phong Tự đi tập huấn.

Sau khi đến nhà ga, bọn họ phát hiện ra trường đã đặt vé tàu cao tốc cùng hạng nhau, tất cả học sinh lại gặp nhau ở sảnh đợi xe.

Nghe nói, sau khi bọn họ đến được thành phố cần đến thì sẽ đi cùng một chiếc xe bus đến khách sạn, phòng ở khách sạn cũng sát nhau.

Cấp ba Phong Tự không phải trường thể dục chuyên nghiệp nên chỉ có mười người được đi tập huấn. Bởi vì trình độ huấn luyện khác với trình độ tự tập nên thành viên nữ đi cùng chỉ có ba người.

Nghe nói năm ngoái khi tập huấn thời tiết vừa lạnh vừa ẩm làm cho các nữ sinh phương Bắc không chịu được. Khổ hay không không quan trọng, chủ yếu là nếu trời lạnh thì khi đến tháng bọn họ sẽ rất mệt, không bằng ở lại trường học tập huấn.

Trường trung học Tỉnh Thể và Đông Thể đều có hai mươi danh ngạch (có thể hiểu như slot ấy), những khuôn mặt quen thuộc cơ bản đều có, trong đó còn có Lữ Ngạn Hâm.

Lúc chờ xem, một mình Lữ Ngạn Hâm chạy đến nói chuyện với bọn họ, chủ động hỏi Tùy Hầu Ngọc: “Ngọc ca, cậu mang bảo vệ cổ tay và đầu gối à?”

Tùy Hầu Ngọc thuận miệng trả lời: “Hôm qua mới đi mua, sao thế?”

“Đột nhiên chúng ta đến phương Nam, sợ không quen nổi thôi. Bên đó ẩm lạnh, còn không có điều hoà không khí và máy sưởi, nghe nói rất khó chịu. Học tỷ của tớ đã truyền lại cho tớ đồ dùng hộ thân của các chị ấy. Lần trước một học tỷ của tụi tớ sang đó bị lạnh quá, sau khi trở về có kinh không đều mấy tháng, sau này uống thuốc Đông y mới khỏi.”

Hầu Mạch ngồi ở một bên thuận miệng nói: “Sau khi tập huấn xong, Ngọc ca cũng sẽ bắt đầu uống thuốc Đông y.”

“Sao thế?” Lữ Ngạn Hâm kinh ngạc hỏi.

“Quá gầy, hôm qua bị huấn luyện viên Vương mang đến viện Đông y bốc thuốc, đợi đến Tết thì uống thuốc Đông y để bồi bổ cơ thể.”

“Phụt…” Lữ Ngạn Hâm bật cười: “Thảm thật, đây là nỗi phiền muộn mà nhiều thiếu nữ hâm mộ đây sao?”

Tùy Hầu Ngọc bất đắc dĩ dựa ra sau ghế, không muốn nói chuyện.

Hôm qua hiếm lắm bọn họ mới có một ngày nghỉ mà cũng không thể ngủ thẳng giấc. Hơn sáu giờ sáng, huấn luyện viên Vương đã lái xe tới đón Tùy Hầu Ngọc đến bệnh viện, Hầu Mạch cũng cùng đi theo. Dù sao hẻm Tương Gia của bọn họ khá hẻo lánh, đi vào thành phố tốn rất nhiều thời gian.

Chứng hưng cảm của Tùy Hầu Ngọc cũng cần được phải kiểm tra định kì. Có mấy hạng mục cần phải kiểm tra, ví dụ như chụp MRI đầu, v.v để xem chỉ số các hạng mục của Tùy Hầu Ngọc có bình thường hay không, có cần dùng thuốc hay không, vân vân.

Điều làm cho bọn họ cảm thấy rất vui là gần đây Tùy Hầu Ngọc rất khá, chỉ số các hạng mục đều phát triển theo hướng bình thường, hẳn là do thường xuyên được ngủ ngon và chưa từng dao động cảm xúc quá lớn.

Gần đây tâm trạng của Tùy Hầu Ngọc cũng không tệ, làm cho bệnh tình của cậu cũng khá hơn rất nhiều.

Kiểm tra xong, huấn luyện viên Vương lại lái xe thẳng đến viện Đông y, kiểm tra chuyện Tùy Hầu Ngọc quá gầy.

Lúc này Tùy Hầu Ngọc ngơ ngác bị huấn luyện viên Vương và Hầu Mạch một người đi trước một người đi sau dẫn vào, sau khi đi vào thì được bắt mạch, bốc thuốc.

Tùy Hầu Ngọc gầy đơn thuần là do vấn đề thể chất không hấp thu được dinh dưỡng bằng người bình thường, nên dù cậu ăn nhiều vẫn rất gầy. Thật ra như vậy không hề tốt chút nào, tốt nhất là vẫn nên chữa trị.

Lúc xếp hàng soát vé, rốt cuộc học sinh cấp ba Phong Tự cũng đứng lên, làm cho người khác có thể thấy rõ áo lông của bọn họ.

Lưu Mặc không thèm mang theo va ly, đi tới ngắm nhìn lưng Hầu Mạch, hỏi: “Chúng mày ăn mặc kiểu gì đây?”

Những học sinh khác của cấp ba Phong Tự cũng không quan tâm, đồng loạt xoay lưng lại khoe ra cho những học sinh khác nhìn, Hầu Mạch còn dùng ngón tay cái chỉ chỉ bốn chữ sau lưng, nói: “Bọn tao là “Hoa hồng kiêu sa”, ngầu không?”

Sau khi dần dần chấp nhận bốn chữ này, quả thật là bọn họ càng nhìn càng cảm thấy nó thuận mắt.

Hơn nữa mấy chữ cũng được thêu rất bá đạo, quả thật là rất ngả ngớn, rất ngầu.

Lưu Mặc im lặng nhìn bọn họ hồi lâu, rốt cuộc cũng bùng nổ: “Móa, rốt cuộc chúng ta thua lũ gì vậy?!”

Dương Hồng cũng cười nói: “Không có mắt thẩm mỹ.”

Hồ Khánh Húc cũng tuyệt vọng: “Vậy mà chúng ta lại thua bọn họ, nói ra thật mất mặt.”

Dương Hồng đột nhiên nói với Tùy Hầu Ngọc: “Cặp đồng đội đánh đôi của trường Trung học Nam Vân cũng đi tập huấn, đến nơi rồi có khi các cậu có thể so tài với bọn họ một phen.”

Tùy Hầu Ngọc nhớ lại một chút rồi hỏi: “Lần trước bọn họ được giải nhất đánh đôi toàn quốc đúng không?”

“Đúng!”

“Vân Nam?”

Dương Hồng rất kinh ngạc, tại sao cậu ấy lại hiểu lầm như vậy? Hắn nhanh chóng trả lời: “Không phải không phải, hình như các cậu ấy là những người rất nổi tiếng trong tỉnh, với lại các cậu ấy học trường Nam Vân, cũng là trường học trực thuộc trường tỉnh.”

“Ồ…” Tùy Hầu Ngọc thuận miệng trả lời một câu, “Cặp Khương Duy đâu rồi?”

“Khương Duy và Lục Thanh Huy đang huấn luyện ở đội của tỉnh, không đi theo chơi với đám trẻ con chúng ta.”

Trong lúc trò chuyện, bọn họ đã qua trạm soát vé.

Ra khỏi đường hầm, bọn Hầu Mạch và trường trung học Tỉnh Thể, trường trung học Đông Thể chia ra đi hai hướng.

Lưu Mặc nhìn vé xe trong tay, hỏi Hầu Mạch: “Tiện Hầu, sao toa xe của bọn mày ở xa thế? Không phải mua giống nhau à?”

Bọn họ và trường trung học Đông Thể ở chung một khoang xe.

Hầu Mạch quơ quơ vé xe trong tay, nói: “Đây mới là lý do tao học ở Phong Tự này, tất cả thành viên của bọn tao ngồi ở khoang thương gia, bái bai anh dai nha!”

Nói rồi, hắn kéo rương hành lý, kéo theo Tùy Hầu Ngọc đang ngồi một cách thành thục ở trên đó đi về phía toa xe của bọn họ.

Lưu Mặc nhỏ giọng mắng một câu: “Dcm nó…”

Nhưng hắn nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, an ủi đội viên rồi dẫn bọn họ đi về phía toa xe hạng hai.

Thật ra đoạn đường này vẫn rất khó khăn và trắc trở, đầu tiên bọn họ cần phải đi tàu cao tốc đến Bắc Kinh, nghe tọa đàm của những nhân vật lão làng trong lĩnh vực tennis, sau khi nghe xong thì ở lại một đêm rồi mới đi máy bay đến căn cứ tập huấn.

Cấp ba Phong Tự thương học sinh cho nên chi thêm tiền đi đặt vé trước, vé tàu cao tốc là vé thương gia, vé máy bay là khoang hạng nhất, không hề chung đẳng cấp với những trường khác.

Khi ra bên ngoài, thi thoảng trường cấp ba Phong Tự sẽ lộ ra ưu thế là có tiền của bọn họ, xưa nay chưa bao giờ thua trên phương diện thể diện.

Sau khi lên tàu cao tốc, Hầu Mạch cất kỹ va li rồi Tùy Hầu Ngọc điều chỉnh lại ghế, nói: “Cậu ngủ trước một lát đi, tôi học thuộc số điện thoại di động.”

Tùy Hầu Ngọc cảm thấy rất kỳ lạ: “Tại sao lại phải học thuộc?”

“Để phòng có khi cậu cần liên hệ người nào đó thì sao? Tôi học thuộc số điện thoại di động của Nhiễm Thuật và Tô An Di nhé?”

Tùy Hầu Ngọc lấy điện thoại di động ra tìm số điện thoại Nhiễm Thuật và Tô An Di cho Hầu Mạch nhìn, đồng thời hỏi: “Thuộc chưa?”

“Chỉ là một chuỗi số thôi mà, tôi nhìn hai lần là nhớ rồi.” Hầu Mạch cầm điện thoại của Tùy Hầu Ngọc nhìn một chút rồi trả về.

Tùy Hầu Ngọc không tin hắn học thuộc nhanh như vậy, bảo Hầu Mạch học lại một lần.

Hầu Mạch thật sự đọc không sai một số.

Khả năng ghi nhớ này… Tùy Hầu Ngọc thật sự muốn đập hắn một chùy cho hắn choáng luôn.

Sau khi Tùy Hầu Ngọc nằm xuống, Hầu Mạch thò ra giúp cậu cởi giày, lấy từ trong ba lô ra một tấm chăn đắp lên trên người cậu, thuận tay đặt một đôi dép lê ở bên chân cậu: “Lát nữa nếu đi vệ sinh mang cái này là được.”

“Ừm.” Cậu nằm xuống rồi nhắm mắt lại, tay nhanh chóng bị giữ chặt. Bàn tay đó nắm chặt những ngón tay cậu một cách tự nhiên, như thể động tác này vô cùng bình thường.

Lúc Hầu Mạch kéo tay cậu còn dùng ngón tay bóp bóp vào đầu ngón tay cậu, giống như là đang chơi với ngón tay của cậu.

Hết lần này tới lần khác bị động vào như thế này nhưng Tùy Hầu Ngọc vẫn bị cơn buồn ngủ bao vây, chưa đầy một lát đã ngủ thiếp đi.

Đến lúc gần đến nơi, Hầu Mạch mới đánh thức Tùy Hầu Ngọc, giúp cậu mặc thêm áo lông.

Tùy Hầu Ngọc một lát sau mới hồi thân, hỏi: “Chúng ta chuẩn bị làm gì?”

“Sau khi mấy trường học tập hợp rồi thì cùng nhau đi ăn cơm, buổi chiều toạ đàm, tối về nghỉ ngơi. Ngày mai chín giờ sáng lên máy bay…” Hầu Mạch trả lời đại khái thời gian biểu sau đó, xoay người lại giúp cậu chỉnh quần áo rồi lại cúi người đeo giày vào cho cậu, “Cậu đi theo tôi là được rồi, tôi nhớ kĩ lịch trình rồi, sẵn tiện còn xem bản đồ nữa.”

Thật ra Tùy Hầu Ngọc mới là đội trưởng, nhưng cậu chưa từng trách nhiệm như một người đội trưởng chân chính.

Sau khi cậu làm đội trưởng, Hầu Mạch đã ôm hết việc vào mình.

Lần này đi tập huấn không có huấn luyện viên đi theo, Tô An Di cũng không tới, toàn bộ hành trình là Hầu Mạch dẫn đội. Mặt khác, chín thành viên bao gồm cả ba bạn nữ khi có việc đều hỏi Hầu Mạch trước, Hầu Mạch cũng xử lý rất ổn thỏa.

E là đã sớm đoán được chỉ có thể như vậy nên trước khi xuất phát Hầu Mạch đã nhớ hết lịch trình.

Ra nhà ga, Hầu Mạch dẫn tất cả mọi người đi ra ngoài, đến bãi đỗ xe tìm được xe bus đón bọn họ, bọn họ là đội đầu tiên lên xe.

Tìm vị trí thích hợp ngồi xuống, Hầu Mạch xác nhận đã cất kĩ hết hành lý rồi mới lên xe, ngồi bên cạnh Tùy Hầu Ngọc hỏi: “Lạnh không?”

Nói xong, hắn móc cái làm ấm tay từ trong túi áo ra đưa cho Tùy Hầu Ngọc: “Sạc cho nóng thêm ở trên tàu cao tốc rồi.”

“Con heo này sắp thành của riêng của cậu rồi.” Tùy Hầu Ngọc đưa tay nhận lấy, cậu đã quen với con heo này rồi.

“Cậu dùng bí mật thôi nhé, nếu không sẽ dễ thành đồ đôi với Lữ Ngạn Hâm đấy, cậu hiểu mà.”

Cậu bèn gật nhẹ đầu ra vẻ đã hiểu, giấu bé heo vào trong tay áo.

Bọn Lưu Mặc là nhóm thứ hai lên xe, nhìn thấy Hầu Mạch liền cảm thán: “Tiện Hầu bọn mày nhanh thật đấy.”

“Trước khi đến tao xem bản đồ rồi, dù sao tao cũng dùng trí óc để dẫn cả đội.” Hầu Mạch trả lời.

Lưu Mặc vô cùng tức giận, hỏi: “Không phải bọn mày giàu lắm à? Sao không ngồi xe riêng mà lại ngồi chung xe với bọn tao thế?”

“Mày nhìn mày chua như quả chanh thối kìa. Kiềm chế đi. Mày mắng tao, tao sẽ chỉ làm cho mày khó chịu hơn thôi.” Nói xong, hắn cười hiền lành như thiên sứ.

Lưu Mặc cũng biết Hầu Mạch là hạng người gì, không cằn nhằn nữa mà sắp xếp người của đội mình ngồi vào ghế.

Hắn chưa ăn hiếp được Hầu Mạch lần nào.

Ngày thứ hai, sau khi đến thành phố tập huấn, mới đầu Tùy Hầu Ngọc đi ra sân bay cảm giác vẫn ổn, không quá lạnh, không khoa trương như bọn họ nói.

Kết quả sau khi ngồi xe bus đến địa điểm tập huấn, Tùy Hầu Ngọc bắt đầu cảm thấy không thoải mái.

Ở đây rất ẩm ướt, sau khi tới liền cảm giác quần áo mình dính vào người, cả bít tất cũng ẩm ướt. Quá ẩm sẽ làm cho quần áo rất khó chống lạnh, thậm chí còn rét hơn.

Vì đồ giữ ấm tay là hành lý ký gửi nên bây giờ nó không còn nóng nữa, Tùy Hầu Ngọc dần dần cảm thấy khó chịu.

Đột nhiên từ phương Bắc khô ráo tới phương Nam ẩm ướt, quả thật không thể quen ngay được.

Phương Bắc khô lạnh, giống như chỉ đấm bạn một cái rồi thôi, mặc áo lông vào là ngăn lại được.

Còn ở đây thì ẩm lạnh, cái lạnh từng chút từng chút xâm nhập, thẩm thấu vào cơ thể.

“Cận chiến” đọ sức với “Pháp sư”, Tùy Hầu Ngọc lại cảm thấy “Pháp sư” thắng.

Đến căn cứ tập huấn, đột nhiên Tùy Hầu Ngọc hiểu ra tại sao Hầu Mạch muốn học thuộc số điện thoại.

Bọn họ mới vừa đi vào đã bị thu hết thiết bị điện tử, phải nộp hết đồ ăn vặt ở trong vali lên, ngoài ra còn bị kiểm tra vali lần lượt, không cho phép mang đồ bậy bạ vào.

Lúc các huấn luyện viên đến kiểm tra vali của Tùy Hầu Ngọc còn tạm ngưng trong chốc lát, làm cho Lữ Ngạn Hâm và các thành viên nữ khác cũng nhìn sang theo.

Bên trong vali của cậu là một đống chai lọ, đều là đồ size du lịch, các huấn luyện viên lần lượt xem thử, xác nhận không phải đồ gì bậy bạ.

*mấy cái bình nhỏ để chiết mỹ phẩm, đồ skincare ra khi đi du lịch á mấy bạn.

Lữ Ngạn Hâm nhìn một lát rồi cảm thán: “Ngọc ca, cậu còn dùng nhiều hơn tôi nữa, cậu kĩ quá đi! Chẳng trách da đẹp như vậy.”

Tùy Hầu Ngọc không đồng ý: “Đây đều là vật dùng thường ngày, không có gì đặc biệt.”

Huấn luyện viên lại lấy ra một cái bình nhỏ hỏi: “Đây là cái gì?”

“Thuốc rửa mắt ạ.”

“Thuốc rửa mắt?”

Tùy Hầu Ngọc trả lời vô cùng nghiêm túc: “Vâng, nó giúp giảm khô mắt ạ.”

Rất nhiều người ở đây không biết cái này, Tùy Hầu Ngọc chỉ có thể rửa mắt ngay tại chỗ để cho bọn họ xem thử.

Dương Hồng thấy vậy thì kêu lên: “Dm, cậu ta mở mắt khi nhỏ thuốc nhỏ mắt!”

Tùy Hầu Ngọc ghét bỏ nhìn Dương Hồng một chút.

Nếu hắn kinh ngạc vì ai đó giết người không chớp mắt thì cậu còn hiểu được, không chớp mắt khi nhỏ thuốc nhỏ mắt thì có gì đâu mà đáng sợ?

Đặng Diệc Hành đã sớm quen với cảnh tượng này này, nở nụ cười mang theo đôi chút khinh thường: “Đây là chuyện bình thường thôi. Các cậu vẫn chưa thấy bạn cùng phòng của tôi kẻ lông mày đâu, chuyện đó mới thật sự hiếm có!”

Lữ Ngạn Hâm cực kỳ tò mò: “Ai vậy?”

“Pho tượng nhỏ.”

“À à, tớ cũng ấn tượng với cậu ấy lắm.”

Cuối cùng, Tùy Hầu Ngọc vẫn bị tịch thu không ít thứ, ví dụ như Nintendo Switch, sách vật lý, công cụ làm đồ nỉ, một túi câu kỷ tử, vân vân…

Hầu Mạch đã biết trước là sẽ có khâu này nên trong vali của hắn ngoại trừ quần áo và đồ rửa mặt ra thì chỉ mang theo một ít dây vợt tennis và vợt tennis dự phòng, không mang theo những thứ khác.

Chờ huấn luyện viên kiểm tra xong đi rồi, Hầu Mạch tìm từ trong vali ra hai cái lọ khoe Tùy Hầu Ngọc: “Một cái để rửa mặt, một cái để chống nắng, hết rồi.”

Tùy Hầu Ngọc không thèm để ý đến hắn.

Kiểm tra xong, Tùy Hầu Ngọc thu dọn lại vali, ban đầu cậu tưởng đã qua chốt rồi, không ngờ rằng sau khi vào cửa vẫn còn bị kiểm tra.

Bọn họ phải đặt vali lên trên băng chuyền, còn bị dùng dụng cụ rà soát trên người như bước kiểm tra an toàn ở sân bay.

Lúc xếp hàng, cậu nhìn thấy một người ở trường trung học Đông Thể giấu một cái điện thoại di động ở trong quần lót nhưng vẫn bị lấy đi.

Tỉnh Thể thì có một người giấu pin điện thoại ở đế giày cũng bị quét ra, sau đó thành viên đội Tỉnh Thể bị kiểm tra rất kĩ, rốt cuộc tìm thấy một chiếc Nokia cũ đã gỡ pin ở chỗ một người khác.

Trong lúc Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch đang chờ đợi, cậu nhỏ giọng hỏi: “Một tháng, hoàn toàn không thể cùng liên lạc với bên ngoài?”

“Giữa tháng sẽ trả cho chúng ta đến trưa, còn có nửa ngày ngày nghỉ, trở về còn phải trả lại.”

Tùy Hầu Ngọc đơ ra.

Còn Hầu Mạch thì tìm được huấn luyện viên sắp xếp phòng ngủ, nhỏ giọng nói với thầy: “Huấn luyện viên ơi, đồng đội đánh đôi ở cấp ba Phong Tự được ngủ chung một phòng không ạ?”

“Sau khi chỗ ngủ ổn thỏa thầy sẽ sắp xếp lại, sợ các em tập hợp lại một chỗ sẽ không đi ngủ đàng hoàng.” Huấn luyện viên lắc đầu từ chối.

“Em và động đội của em tương đối đặc biệt. Cậu ấy vừa mới bắt đầu đánh tennis, gặp một số vấn đề trong việc ngủ, huấn luyện viên của bọn em đã báo trước với các thầy rồi.”

Hình như thầy ấy vẫn còn nhớ lờ mờ, bèn hỏi: “Các em tên là gì?”

“Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc.”

“Tên khó nhớ thế!”

“Thầy cứ nhớ tên tụi em giống như tên hai vợ chồng là được.”

*???

“Được rồi, thầy sẽ cố nhớ.” Huấn luyện viên nói xong thì chỉ dẫn cho bọn họ đi đến căn tin ăn trưa, sau khi chờ mọi người quay về đông đủ thì lại đến phòng ngủ.

Sau khi đến căn tin ăn trưa, Tùy Hầu Ngọc đột nhiên cảm thấy căn teen ở trường cấp ba Phong Tự nấu ăn ngon thật. Ở đây nước dùng vừa nhạt vừa nhiều, thật sự rất khó ăn.

Đang ngồi tù hay sao vậy?

Hầu Mạch nhận ra, nhỏ giọng khuyên: “Đừng quan tâm những chuyện này. Ở đây rất khổ, nhưng huấn luyện viên ở đây có hệ thống huấn luyện riêng, sau khi luyện ở đây cậu sẽ cải thiện được rất nhiều. Quan trọng hơn là ở đây có nhiều người, lúc được tự do luyện tập tôi sẽ dẫn cậu đi khiêu chiến lần lượt, gia tăng kinh nghiệm thực chiến.”

Tùy Hầu Ngọc gật nhẹ đầu, ngẩng đầu nhìn thấy đại thiếu gia như Tang Hiến cũng đang ăn. Cậu không muốn làm người đặc biệt bèn ăn theo.

Sau đó bọn họ lại đợi một lát ở căn tin, chờ những đội khác trong tỉnh tập hợp ổn thỏa hết rồi mới bắt đầu chia phòng ngủ.

Lúc Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc nhận chìa khóa phòng thì không còn gì để nói, hai người bọn họ chẳng những không ở chung một phòng ngủ mà thậm chí còn không ở cùng một tầng lầu.

Hầu Mạch chỉ có thể đi tìm vị huấn luyện viên lúc trước, huấn luyện viên trả lời rất thẳng thắn: “Thầy xếp theo tên vợ chồng rồi mà!”

“Nhưng không phải là tụi em.”

Dường như huấn luyện viên còn muốn nói mấy câu nhưng ở bên cạnh lại có người gọi ông ấy, hình như là lại có đội khác tới, ông ấy chỉ có thể trả lời: “Trước tiên các em ở như thế đi, lúc nào rảnh rỗi thầy chuyển phòng cho.”

Hầu Mạch cũng không tiện làm phiền huấn luyện viên quá nhiều, dù sao hôm nay bọn họ cũng rất bận, chỉ có thể dẫn Tùy Hầu Ngọc đến phòng ngủ trước.

Phòng ngủ ở đây là phòng đôi, hai chiếc giường đơn đơn giản, một cái tủ treo quần áo, một cái bàn được ghép lại, hai cái ghế, ngoài ra thì không còn gì nữa.

Tắm gội và đi vệ sinh đều phải dùng chung một phòng.

Lúc Hầu Mạch giúp Tùy Hầu Ngọc trải giường chiếu vẫn còn lầm bầm: “Không đúng, tại sao vẫn còn tên vợ chồng? Cùng ai thế? Tên của hai đứa mình còn chưa giống vợ chồng à?”

Đúng lúc này có người kéo vali đi vào phòng ngủ, hai người bọn họ đồng thời nhìn về phía người nọ.

Người vừa đi vào cao khoảng hơn 180cm, chiều cao thật chắc cũng chỉ thấp hơn khoảng một hai centimet.

Đuôi mắt của hắn nhướng lên, rất giống mắt hồ ly. Khóe miệng vẫn còn có vết máu bầm, những chỗ khác trên cơ thể cũng có, hình như là vừa mới đánh nhau xong, vết thương chưa kịp lành lại, uổng cho một khuôn mặt không tệ.

Dưới ánh nhìn của Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch, hắn đi thẳng vào, ánh mắt nhìn bọn họ mang theo vẻ kiêu ngạo.

Hầu Mạch nhìn thấy hắn khá quen, lúc này mới nhận ra hắn là một người trong cặp đôi đánh đơn của trường trung học Nam Vân.

Người mới tới hơi lườm bọn họ, kéo vali đi vào phòng, ngồi trên một cái giường khác nghỉ ngơi một lát.

Hầu Mạch chào hỏi hắn trước: “Chào cậu, chúng tôi ở trường cấp ba Phong Tự. Tôi tên là Hầu Mạch, cậu ấy là đồng đội của tôi Tùy Hầu Ngọc.”

“Ừm, tôi biết các cậu.” Người nọ quay đầu lại nhìn về phía bọn họ, “Cặp đôi không phân cao thấp với Khương Duy, Lục Thanh Huy đúng không?”

“Ừm.”

Đôi mắt của người nọ thật sự quá sắc bén, lúc nhìn người trông cứ như đang hằm hằm hoặc giống như đang trừng người ta.

Tùy Hầu Ngọc là một viên bánh sữa đậu viên hung dữ.

Còn người này là hung phạm, nếu sinh vào thời cổ đại thì chắc chắn hắn sẽ là một kẻ liều mạng. Vì nếu trong tay không có mấy mạng người thì ánh mắt cũng sẽ không hung ác đến nước này.

Hầu Mạch nhìn bạn cùng phòng của Tùy Hầu Ngọc thì phát sầu, nếu người này và Tùy Hầu Ngọc không hợp nhau, lỡ đánh nhau thì phải làm sao bây giờ?

Tính tình của Tùy Hầu Ngọc hơi tí là bùng cháy, sẽ không bao giờ nhường nhịn đối phương, mà đối phương xem ra cũng không phải người hiền lành gì.

Nhất định phải đổi phòng ngủ!

Nếu không Hầu Mạch sẽ lo lắng đến không ngủ được, cuối cùng hắn và Tùy Hầu Ngọc sẽ cosplay gấu trúc ở căn cứ.

Đột nhiên người nọ nghĩ đến chuyện gì đó, tự giới thiệu về mình: “À đúng rồi, tôi tên là Hà Thị Bích.”

Tùy Hầu Ngọc & Hầu Mạch: “…”

Cái dcm nó chứ chuyện này… Ngại ngùng ghê.

Tùy Hầu Ngọc và Hà Thị Bích?

Hầu Mạch đột nhiên cảm thấy mình thua rồi, thua vì chuyện văn hóa lịch sử từ xưa truyền lại. Hắn là cái thá gì chứ? Hắn chỉ mang họ Hầu mà thôi.

Lúc này lại có người đi vào trong phòng ngủ của bọn họ, vóc dáng rất cao, là người có dáng vẻ gầy gò cao lãnh.

Người này có một bản mặt chán đời, trước đó Cố Ly Bạc bi quan chán đời là bởi vì dáng vẻ chán chường của hắn, còn người này thì là bởi vì tướng mạo và khí chất.

Hắn đeo kính, miệng hơi nhếch, nở một nụ cười đắc ý, còn hiện lên một tia cảm giác cấm dục.

Nếu khóe mắt người này không dán băng cá nhân, mặt mày không xanh xao thì đúng là rất đẹp trai.

Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch liếc nhau một cái, dường như đã xác định được là hai người này đánh nhau đây mà.

Hầu Mạch nhỏ giọng nói: “Là đồng đội đánh đôi của cậu ta.”

“Ò.”

Chàng trai có khuôn mặt bi quan chán đời đi đến đặt một phần cơm lên trên mặt bàn, nói: “Trong căn tin chỉ còn lại mấy món ăn, tôi mang một phần đến đây cho cậu.”

“Mang đi đi, tôi không ăn.” Hà Thị Bích không thèm nhìn hắn, khó chịu nói.

“Buổi chiều phải bắt đầu huấn luyện rồi.”

“Tôi nói tôi không ăn, cậu không hiểu sao?”

Chàng trai có khuôn mặt chán đời nhìn Hà Thị Bích thật lâu rồi khẽ gõ lên phần cơm ở trên bàn một cái, nói giọng trầm thấp: “Dm cậu thích thì ăn không thích thì thôi.”

Nói xong hắn xoay người rời khỏi phòng ngủ.

Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch xem trò vui cả buổi, liên tục liếc nhau ra hiệu, cuối cùng Hầu Mạch đeo ba lô của mình rồi dẫn Tùy Hầu Ngọc lên lầu.

Sau khi đi ra ngoài, lòng hiếu kì của Tùy Hầu Ngọc lại nổi lên: “Tôi nghi ngờ rằng vết thương trên người bọn họ là do hai bọn họ đánh nhau mà có.”

Hầu Mạch vừa đi theo vừa thổn thức: “Đột nhiên tôi cảm thấy ban đầu quan hệ giữa chúng ta cũng rất tốt.”

Chí ít Hầu Mạch vẫn không nỡ đánh vào mặt Tùy Hầu Ngọc, Tùy Hầu Ngọc đánh nhau cũng tương đối có chừng mực.

Hầu Mạch đang dọn dẹp phòng ngủ của mình thì nhìn thấy Đặng Diệc Hành đi ngang qua bèn gọi Đặng Diệc Hành lại nghe ngóng: “Cặp đánh đôi ở trường trung học Nam Vân xảy ra chuyện gì vậy, sao bầu không khí đáng sợ thế?”

Đặng Diệc Hành thản nhiên trả lời: “Bọn họ trước giờ là vậy đó. Lần trước thi đấu với Khương Duy, Lục Thanh Huy kéo dài hơn hai mươi phút, nghe nói là bởi vì cặp đôi ở trường trung học Nam Vân đánh nhau trong lúc thương lượng chiến thuật. Nhưng không thể không thi đấu trận chung kết nên bọn họ giấu chuyện đánh nhau đi. Có điều đây cũng là tin tức ngầm tao nghe đồn thôi, không biết là thật hay giả.”

Hiện tại xem ra hơn phân nửa là bọn họ mâu thuẫn thật.

Hầu Mạch ngoắc ngón tay với Đặng Diệc Hành, nhỏ giọng nói: “Trời tối ngày mai đi lấy điện thoại với tao.”

Đặng Diệc Hành nghe xong liền cười: “Hôm nay không đi à?”

“Hôm nay chắc chắn sẽ có một đám người quan sát, ngày mai sẽ an toàn hơn.”

Tùy Hầu Ngọc kinh ngạc: “Cậu giấu ở đâu vậy?”

Hầu Mạch chĩa ngón tay cái ra ngoài: “Trước khi vào cửa không phải tôi đi dạo vài bước ở bên ngoài à? Tôi ném điện thoại ra bên ngoài rào chắn, có dùng màng chống nước bọc ở bên ngoài, điện thoại di động cũ nát rồi nên sẽ không sau đâu.”

“Đã mang theo điện thoại rồi, sao cậu lại còn học thuộc số điện thoại?”

“Lỡ đâu bị huấn luyện viên nhặt được, xem xét mấy số gọi đến ở bên trong hoặc là điều tra mấy dãy số đó thuộc địa phương nào, tìm hiểu nguồn gốc thì sẽ biết ngay là ai ở trường nào ném, cho nên ghi nhớ ở trong đầu là an toàn nhất.”

Tùy Hầu Ngọc nghe vậy thì không ngừng khen: “Lợi hại thật đấy.”

Hầu Mạch cười trả lời: “Đây là kinh nghiệm, hồi cấp hai tôi đã đến cái nơi quỷ quái này một lần, vẫn còn nhớ rõ lắm.”

Sau khi đội tennis trường cấp ba Phong Tự thu dọn xong đều bất giác đi đến chỗ của Hầu Mạch, chưa đầy một lát đã tập hợp ở trong phòng ngủ của Hầu Mạch.

Đặng Diệc Hành không có chỗ ngồi bèn ngồi luôn lên bàn, đột nhiên cảm thán: “Ai, tôi nhớ Nhiễm Thuật.”

Tất cả mọi người nhìn về phía Đặng Diệc Hành.

Ngay sau đó Đặng Diệc Hành nói: “Tôi vô cùng muốn nghe cậu ấy chửi chỗ này, mỗi một câu chửi sẽ là một từ mà chúng ta không thể tưởng tượng nổi.”

Tùy Hầu Ngọc nghe xong thì bật cười.

May là Nhiễm Thuật không đến, nếu không cậu ấy sẽ không chịu nổi nơi này.

Đặng Diệc Hành thì chột dạ nhìn Tang Hiến mấy lần.

Hắn nhìn nhầm à? Hình như lúc hắn nói nhớ Nhiễm Thuật, Tang Hiến đã trừng mắt liếc hắn một cái thì phải?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui