Sao Trời Tựa Anh


Hai mươi phút trước, khi Sầm Nịnh vẫn đang ăn mì ở phòng ăn, Lâm Lộc và Hạ Vân Khanh đang cãi nhau rối bời dưới ký túc xá của nữ sinh trường cao đẳng đào tạo nghề Hà Thanh bên cạnh trường cô.

Nguyên nhân là Hạ Vân Khanh đợi Lâm Lộc dưới ký túc xá nữ sinh, nhưng đợi hơn hai tiếng cũng không thấy người, kết quả lại thấy Lâm Lộc vừa cười cười nói nói với một nam sinh khác vừa đi về phía cậu.Hạ Vân Khanh vốn dĩ rất nóng tính, lần này càng khiến cho cậu cảm thấy bị đùa giỡn như thằng hề, vì vậy đã trở mặt cùng Lâm Lộc ngay tại chỗ.“Em nói em đang ở ký túc xá, bảo anh đến ngay lập tức.

Ông đây ngay cả trò chơi chưa chơi xong đã tắt đi, đứng ngây ngốc chờ em hơn hai tiếng.” Thiếu niên nổi cơn giận dữ cúi đầu nhìn nữ sinh thấp hơn cậu gần mười cm trước mặt, cảm giác bị chèn ép cực kỳ rõ ràng, giọng nói khàn khàn lộ ra mấy phần tức giận.“Thằng này là ai?” Cậu hất cằm về phía nam sinh đứng bên cạnh Lâm Lộc, giống như đang tuyên thệ chủ quyền vậy.“Đây là đàn anh vừa giúp em một chuyện, tớ mời anh ấy ăn một bữa cơm.

Anh tức giận cái gì chứ.


Chẳng phải anh mới đợi hai tiếng thôi sao.” Nữ sinh cũng hơi ấm ức tiến lên kéo vạt áo thiếu niên một cái, tỏ ý cậu đừng tức giận nữa.Hạ Vân Khanh chưa bao giờ thấy mặt này của Lâm Lộc, giả bộ đáng thương yếu ớt không có tác dụng gì với cậu.

Cậu trực tiếp hất bàn tay nhỏ trắng trẻo của nữ sinh đang nắm vạt áo cậu ra, trên mặt lộ ra biểu cảm bất kỳ ai cũng đừng lại gần ông đây.“Cho nên là đàn anh còn quan trọng hơn anh sao?” Hạ Vân Khanh hoàn toàn không để ý tới nam sinh còn đang đứng ở bên cạnh, cái gì khó nghe cũng nói ra hết.Nam sinh thấy tình thế không ổn, lúng túng đẩy gọng mắt kính đen trên sống mũi một cái, ngại ngùng nói câu còn có việc với Lâm Lộc rồi vội vã rời đi.Thật ra Hạ Vân Khanh vốn dĩ nổi giận không hoàn toàn vì phải chờ hơn hai tiếng này, mà còn bởi vì lúc mới thấy Lâm Lộc sánh vai đi cùng nam sinh kia, Hạ Vân Khanh thấy rõ ràng ánh mắt nam sinh kia nhìn Lâm Lộc không đúng lắm.

Đều là con trai, cậu biết rõ nam sinh kia chắc chắn có ý đó với Lâm Lộc, mà cậu đối với chuyện tình cảm yêu đương trai gái của mình từ trước đến nay không cho phép có một hạt cát nào, cho nên mới giận không chỗ phát tiết.Lúc này mới kết thúc giờ ăn cơm tối không lâu, bên dưới ký túc xá có rất nhiều học sinh đi lại, từ hồi nãy đến bây giờ, đã có rất nhiều người nhìn về phía hai người họ bên này.

Một phần là bởi vì âm thanh hai người nói chuyện thật sự rất lớn, mặt khác là vì hai người có vẻ ngoài rất xuất chúng, chỉ dừng ở điều đó, nam thanh nữ tú cũng sẽ khiến ánh mắt của người khác dừng trên hai người thật lâu rồi, chứ không nói đến chuyện cãi nhau của cặp đôi nhỏ như vậy.

Có rất nhiều người ôm tâm trạng xem náo nhiệt đang vây xem.Lâm Lộc cảm thấy mặt mũi đều bị ném hết về nhà rồi, cũng không giấu được tức giận, trực tiếp oán giận với Hạ Vân Khanh.“Hạ Vân Khanh, anh đừng có coi trọng bản thân quá.

Nếu tôi không vui thì có thể đá anh đi bất cứ lúc nào.


Bây giờ người muốn theo đuổi tôi có thể xếp hàng dài đến đại học Khoa học và Công nghệ Hoa Thanh rồi.” Lâm Lộc cũng không cách nào chịu được dáng vẻ hùng hổ dọa người của Hạ Vân Khanh, lời nói trong lúc tức giận hơi tuyệt tình.“Ông đây vì em mà không theo học khoa chính quy, chạy theo em đến ngôi trường rách nát này, bây giờ em lại nói lời như vậy sao? Lương tâm em bị chó ăn rồi à?” Sau khi Hạ Vân Khanh nghe được những lời này cũng không nhịn được nữa.“Nếu anh cảm thấy tôi nói chuyện khó nghe, vậy thì chia tay đi.

Tôi thấy cũng có không ít nữ sinh thích tướng mạo này của anh đấy, người trước ngã người sau tiến lên với anh cũng không ít đâu.”Lâm Lộc dường như buột miệng nói ra lời chia tay.

Sau khi nói xong những lời này, cô mới nhận ra, mặc dù trước kia thường xuyên gây gổ cãi nhau, nhưng đến nay chưa bao giờ nói ra hai chữ chia tay, cho nên cô cũng không biết tại sao hôm nay bản thân lại đột nhiên nói ra lời chia tay, hoặc là trong tiềm thức, cô luôn cảm thấy tính cách hai người không hợp, hoàn toàn không thích hợp để ở bên nhau.“Lâm Lộc, em thật sự không có trái tim.” Hạ Vân Khanh lạnh nhạt nói.

Nói những lời này xong liền quay người bước vào trong bóng đêm không chút lưu luyến gì.Lâm Lộc đỏ mắt kinh ngạc đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng dài rộng của thiếu niênbiến mất sau khúc quẹo cách đó không xa, trong lòng cô quả thực cảm thấy cực kỳ khó chịu, vì vậy lấy điện thoại gọi điện Wechat nói với Sầm Nịnh.Sau đó, Sầm Nịnh mới biết, hóa ra ngày đó vị đàn anh kia quả thật đã giúp Lâm Lộc một việc lớn, chỉ là cái này đều đến sau này mới nói.Mà từ sau ngày đó, Hạ Vân Khanh cũng không chủ động liên lạc lại với Lâm Lộc.

Bình thường khi cãi nhau, đều là cậu chủ động cầu hòa, nhưng từ sau ngày chia tay đó, Lâm Lộc đợi hơn một tuần lễ cũng không đợi được tin nhắn cầu hòa Hạ Vân Khanh gửi đến cho cô.Đến hôm nay, Lâm Lộc cũng không thể ngồi yên được nữa.


Đây là lần đầu tiên sau khi hai người cãi nhau, cô chủ động gửi tin nhắn Wechat cho Hạ Vân Khanh.Lộc: 【 Đêm hôm đó, quả thật do tớ quá nổi nóng, nên mới nói ra những lời chia tay.

Nếu cậu còn muốn tiếp tục ở bên tớ, tám giờ tối, rừng cây nhỏ kia, không gặp không về.

】.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận