Sao Trời Tựa Anh


Sau khi Lục Tinh Diễn đã đi rất xa rồi, Phương Thiến Thiến đứng ở bên cạnh mới dám mở miệng nói.“Mới vừa rồi tớ không dám làm phiền hai người, cũng không dám nhìn anh ấy.

Vẫn tiếc quá đi mất, mới vừa rồi tớ nên dũng cảm hơn một chút mới đúng, trực tiếp đi xin Wechat của anh ấy.”“Có gì mà đáng tiếc chứ.

Đều học chung một trường mà, cũng có phải là sau này không thấy nữa đâu.” Giọng nói Sầm Nịnh lạnh nhạt, nghe không ra tâm trạng gì: “Chỉ là xin Wechat thì thôi đi.

Cậu ấy đã có bạn gái rồi, chắc là sẽ không thêm Wechat của nữ sinh nữa đâu.”“Đây là chuyện gì vậy? Thế mà hot boy của khoa lại có bạn gái rồi á?” Phương Thiến Thiến cực kỳ kinh ngạc.“Thì ở buổi tụ tập của các học sinh học chung trường mấy ngày trước, có một nữ sinh học cùng lớp hồi cấp ba của bọn tớ tỏ tình với cậu ấy.

Cậu ấy đồng ý rồi.”“Trời ơi! Vậy thì tiếc quá đi mất.


Vậy cậu còn chuẩn bị tham gia câu lạc bộ hùng biện nữa không?”“Tớ vẫn đang xem xét.” Trong lòng Sầm Nịnh đang rất do dự.

Một mặt cô vẫn hy vọng có thể đến gần Lục Tinh Diễn, dù cho chỉ là đứng từ xa nhìn anh, cô biết mới vừa rồi gặp anh, bản thân vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ.

Mặt khác lại cảm thấy chán ghét bản thân như vậy, rõ ràng không nên có những suy nghĩ không an phận như vậy với anh.Chỉ vì như vậy nên Sầm Nịnh vẫn đứng đấu tranh tại chỗ.“Vậy mà vẫn cần phải xem xét? Nhưng đó là Lục Tinh Diễn đó.

Bây giờ là hot boy khoa Vật lý, tương lai là hot boy của đại học Khoa học và Công nghệ Hoa Thanh đó.

Mặc dù bây giờ người ta đã có bạn gái, nhưng cũng không thể ngăn cản chúng ta ngắm anh đẹp trai nha.

Không chạm được, không sờ được, vậy nhìn một chút vẫn có thể mà.”“Tớ cũng không phải là cậu nha.”Mặc dù ngoài miệng Sầm Nịnh nói không muốn tham gia câu lạc bộ hùng biện, nhưng vẫn tiện tay cầm một tờ đơn đăng ký tham gia câu lạc bộ hùng biện đi.

Phương Thiến Thiến vẫn vì chuyện này mà cười nhạo cô rất nhiều ngày, nói cô cái gì mà miệng thì nói không nhưng cơ thể vẫn rất thành thực nha.-Thời gian kêu gọi sinh viên mới tham gia của trường cũng như vậy mà kết thúc trong tiếng cười đùa, cãi nhau ồn ào.Cuối cùng vào một buổi tối nào đó mùa thu, Phương Thiến Thiến thuận lợi nhận được tin nhắn khảo sát của đội tuyên truyền hội sinh viên của trường, mà Sầm Nịnh thì trực tiếp nhận được thông báo được tham gia vào câu lạc bộ hùng biện.Buổi khảo sát của đội tuyên truyền hội học sinh của trường học được định ra vào bảy giờ tối thứ sáu.

Phương Thiến Thiến đã dậy từ sớm hôm thứ sáu.


Cô rón rén thức dậy rồi bắt đầu chuẩn bị tài liệu sát hạch buổi tối.

Sau khi nhận được tin nhắn khảo sát, thì cô đã phải hỏi thăm các đàn anh đàn chị khi tham gia khảo sát của bộ phận tuyên truyền hội sinh viên của trường sẽ bị hỏi những vấn đề xảo quyệt thế nào, cho nên cô ấy vẫn luôn bận rộn ở ký túc xá từ sáng sớm đến chạng vạng tối, vội vàng ăn bát mì gói liền đi ra khỏi phòng đến địa điểm khảo sát.Trước đó, Sầm Nịnh đã nhận được tin nhắn ngắn tham gia câu lạc bộ của câu lạc bộ hùng biện, mà vào buổi trưa hôm nay lại nhận được tin nhắn do câu lạc bộ hùng biện gửi tới, là tin nhắn ngắn thông báo hoạt động lần đầu tiên của câu lạc bộ hùng biện.

Bởi vì cân nhắc sắp xếp theo lịch học từ hai đến thứ sáu của bạn học sinh, cho nên hoạt động của câu lạc bộ hùng biện sắp xếp vào thứ sáu tuần sau.Vừa mới chạng vạng tối, sau khi Phương Thiến Thiến ra khỏi cửa không lâu, thì trận mưa thu đầu tiên của mùa thu từ lúc bắt đầu vào thu đến nay ở Bắc Kinh bắt đầu rơi xuống.

Sau cơn mưa, trên lá cây còn vương lại vài giọt nước, vũng nước đọng trên mặt đường còn chưa khô, nhiệt độ lại giảm xuống hơn mười độ.Sầm Nịnh thừa dịp lúc mưa ngớt mà chạy nhanh dưới những hàng cây trong sân trường.

Trong ngực cô còn ôm mấy quyển sách, chuẩn bị đến thư viện trả sách.

Mấy cuốn sách này đều liên quan đến thiên văn, nhưng cũng không phải sách chuyên ngành, thuộc về sách đọc thêm ngoài giờ học, hơn nữa ngày mai là đến hạn rồi, cho nên hôm nay cô phải đến thư viện trả sách hoặc làm thủ tục mượn sách tiếp.Ai ngờ vẫn chưa đi được nửa đường, mưa lại bắt đầu rơi tí tách, mưa càng lúc càng lớn, Sầm Nịnh không mang theo ô vì nghĩ trời vẫn chưa mưa.

Cô chỉ có thể chạy chậm lại.


Hạt mưa to gần bằng hạt đậu đánh vào người cô.

Vì để tránh mưa và bảo vệ mấy quyển sách đã mượn không bị ướt mà dẫn đến hư hại, cô chỉ có thể chạy vào trong một tòa giảng dạy gần nhất trước.Trên hành lang của tòa nhà giảng dạy tối thui, giống như không có một bóng người nào.

Sầm Nịnh dựa vào bức tường cầu thang tầng một, lặng lẽ chờ trận mưa này tạnh.Trong hoàn cảnh yên tĩnh như vậy, nghe tiếng mưa rơi lộp bộp, cũng khiến cho người ta an tâm và thả lỏng, nhưng trong này lại xuất hiện tiếng nói chuyện không hài hòa cùng âm thanh này.Sầm Nịnh nghe thấy một giọng nói của nữ sinh truyền tới từ sau khúc quanh trên hành lang ở cách đó không xa.“Nếu anh đã đồng ý làm bạn trai em, tại sao mười ngày nửa tháng đều không liên lạc với em.

Mỗi lần đều là em chủ động tìm đến anh.” Trong giọng nói của nữ sinh rõ ràng mang theo sự tủi thân..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận