Lan Trinh cười đẩy bố mẹ vào phòng khách.
– Bố mẹ ngồi chơi đi, con vào trong bếp còn gì dọn dẹp nốt. Anh Quyền cứ ngồi đấy uống nước nói chuyện với bố mẹ.
– Gớm mới làm dâu có một hôm mà đã ra dáng phụ nữ đảm đang rồi đấy!
Bà Loan cười trêu con gái, bà tin Lan Trinh về đó chỉ có sướng chứ không có khổ. Có khổ hai ông bà đã chẳng bao giờ đẩy con gái đi lấy chồng như thế.
Lan Trinh đi về bếp, phía sau có người bám theo. Có chút hồi hộp cô quay lại hỏi:
– Anh vào đây làm gì, ngồi kia mà nghỉ, đi làm về mệt rồi.
– Xem có gì thì làm.
– Tưởng anh ghét vào bếp.
– Cũng ghét.
Vũ Quyền nói vậy nhưng không chịu quay ra, thế nên Lan Trinh đành giao việc:
– Anh biết rửa nồi không?
Vũ Quyền đương nhiên biết, xa nhà đi học ở Mỹ từ ngày cấp ba, tự lập đã quen, chẳng qua ở nhà không thích động tay vào. Thế nên không cần hỏi Vũ Quyền tự giác đánh nồi. Lan Trinh chứng kiến một màn cảm thấy trong lòng như có mật. Xem ra ông chồng này cũng biết điều. Có lẽ vì… hôm nay cô ốm.
Không chỉ giúp Lan Trinh rửa nồi mà Vũ Quyền còn bưng mâm cơm từ ban thờ tầng ba xuống phòng ăn. Ông Dũng bà Loan nhìn cậu con rể điểm 10 mà mát hết cả ruột gan, cứ nhấm nháy nhau rồi tít mắt cười. Lan Trinh chẳng biết Vũ Quyền diễn kịch lấy lòng bố mẹ cô hay anh thực lòng muốn làm nữa.
Vào bữa, ông Dũng với bà Loan thi nhau gắp thức ăn cho con rể quý:
– Quyền con ăn đi này, cứ coi bố mẹ như ba mẹ con nhé, đừng có ngại gì cả!
– Dạ, con cảm ơn bố!
– Con ăn miếng giò xào này đi, bố con làm đấy, ngon lắm!
– Dạ, con xin mẹ.
Haha… Lan Trinh nhìn cảnh bố mẹ tiếp thức ăn cho Vũ Quyền mà muốn cười lăn cười bò. Vũ Quyền ăn điềm đạm không kịp với tốc độ gắp, bát cơm một loáng đã đầy không thể nào gắp nổi gì vào nữa, khi ấy bố mẹ vợ anh mới quay sang bảo con gái ăn đi. Trước Vũ Quyền một vẻ lễ phép, Lan Trinh cảm thấy… dù anh diễn cũng được, cứ diễn cho bố mẹ cô vui lòng cũng là quá tốt rồi.
– Ăn đi!
Lan Trinh giật mình, người bên cạnh gắp cho cô miếng đùi gà, chắc tại Vũ Quyền thấy cô ngồi lặng không chịu gắp. Hành động nhỏ của Vũ Quyền thêm một lần khiến lòng ông Dũng bà Loan ngồi đối diện nở hoa, hai ông bà cười tít mắt.
Sau bữa tối lại mặt vui vẻ, Lan Trinh theo Vũ Quyền ra về. Lan Trinh có chút xúc động nên nhỏ giọng:
– Ban nãy… cảm ơn anh.
– Cảm ơn gì?
– Anh… làm bố mẹ tôi vui.
– Sao phải cảm ơn? Đó là trách nhiệm của tôi mà.
– Ừm… nhưng tôi thích cảm ơn, thế có được không?
– Không có cảm ơn suông đâu đấy!
– Thế muốn gì?
– Còn hỏi.
Đúng là cái đồ… suy nghĩ bằng thân dưới! Lan Trinh đỏ mặt ngường ngượng đáp lại:
– Hôm nay… chưa được.
– Biết rồi. Thế thôi, đừng cảm ơn.
Lan Trinh bĩu nhẹ môi. Con người này, muốn nói chuyện lịch sự tử tế cũng không thể được!
Về đến nhà, Vũ Quyền lại đắm chìm vào công việc. Ngoài công việc ra, hình như trong đầu Vũ Quyền chỉ nghĩ đến… chuyện ấy thôi thì phải. Lan Trinh tạm thời kết luận về Vũ Quyền như vậy. Bên cạnh đó, Vũ Quyền không hề gọn gàng, nếu không muốn nói là thích vứt đồ lung tung! Lan Trinh bực bội trước áo sơ mi trắng và quần âu đen ném trên giường thay ra ban nãy, muốn để người nào bày ra phải tự dọn nên cô cau mày nói:
– Anh Quyền, anh đem quần áo bẩn vào rổ trong phòng tắm đi, chốc tôi đem cả lên tầng thượng cho vào máy.
– Chốc nữa đi.
Miệng nói nhưng mà mắt mũi cứ chăm chăm vào bản thiết kế trên máy tính. Lan Trinh lắc đầu, cầm đồ bẩn đem vào rổ.
Cạch…
Chiếc nhẫn cưới trong túi quần Vũ Quyền rơi xuống nền phòng tắm lăn long lóc khiến Lan Trinh sững sờ. Cô cũng vô tâm thật đấy, Vũ Quyền không đeo nhẫn từ lúc nào mà cô không để ý, căn bản là… cô cũng lười đeo kinh khủng, tay đang thoải mái tự nhiên phải đeo khó chịu vô cùng. Có điều, mới cưới có một ngày đã muốn tháo ra, chắc chắn là không được! Đúng là… không có tình yêu đây mà… Chẳng trân trọng một tí nào! Có khi nào ai kia muốn trở về quãng đời độc thân không? Được, đã muốn thì đây chiều!
Lan Trinh tắm xong, một vẻ bực bội bước ra. Vũ Quyền đang ngồi lướt điện thoại, thấy Lan Trinh, đôi mắt Vũ Quyền lập tức chau lại.
– Tắm gì lâu thế? Tưởng làm sao, đang định vào!
– Chả làm sao. Làm sao ai đó lại vui quá!
– Giọng đấy là cái giọng gì?
– Thì đây làm sao đấy lại lấy được vợ mới!
– Còn chưa ăn được ai nhè ra làm gì!
Lan Trinh ức đến muốn khóc. Chưa ăn được mà còn thế, ăn được rồi thì chắc chắn là nhè ra đúng không?
– Nhẫn cưới của anh đâu?
– Trong túi quần.
Rất thẳng thắn, cũng rất nhớ, được.
– Thật không, hay anh ném đi rồi? Tay không nhẫn mới đẹp trai đúng không?
– Vớ vẩn. Đeo vướng bỏ xừ nên mới bỏ ra một tí. Ai ném, để đưa ra cho mà xem.
Vũ Quyền vào nhà tắm, mò mẫm một hồi không thấy, trong lòng cũng hơi chột. Quái, anh nhớ là đã đút nó vào túi quần, định về tắm xong đeo lại, sao giờ không thấy đâu nhỉ? Vũ Quyền nhớ ra, Lan Trinh vừa đem quần áo của anh vào phòng tắm, sau đó lúc ra mặt như đâm lê. Anh gật gù hiểu vấn đề, bước lại phòng nhìn Lan Trinh thở hắt ra một hơi bất lực:
– Mất đâu rồi không thấy, nãy nhớ để vào túi quần, có khi bị đứa nào móc túi. Chịu!
Lan Trinh tức điên lên trước thái độ vô tâm của Vũ Quyền, cô liền rút nhẫn từ ngón áp út tay mình ra ấm ức nói:
– Tôi cũng thấy vướng.
– Thế thì thôi đừng đeo nữa.
– Không đeo… thành gái chưa chồng, cho trai nó thèm.
– Có chồng rồi muốn nói chưa chồng cũng không được đâu.
– Sao không? Nhìn thế này ai bảo có chồng?
– Thách nói chưa với trai đấy!
Anh ta… anh ta đe dọa cô có ý đồ lăng nhăng à? Vậy còn anh ta thì sao… lấy cớ mất nhẫn rồi không đeo luôn, để… để… Lan Trinh không nói nổi, ức đến phát khóc, ném cả hai chiếc nhẫn xuống nền đá hoa, trèo lên giường nằm úp mặt vào tường, lưng quay ra ngoài giận cả thế giới. Lấy người không yêu mình khổ thế đấy!
Một hồi im im, quay lại đã thấy Vũ Quyền quỳ xuống nhòm trong gậm giường, bật đèn pin từ điện thoại soi, tự nhiên Lan Trinh lại thấy… mình sai.
– Không lấy được, nhìn thấy mà không lấy được.
Vũ Quyền thò tay vào gậm giường mà không tới, bất lực nói một câu. Lan Trinh thở dài, cô cũng nhòm vào gậm giường, thấy một chiếc trong đó, còn một chiếc thì chẳng thấy đâu cả. Đúng là… một phút giận dỗi vùng vằng, bây giờ tìm đỏ con mắt.
– Cô thấy ai mới là người muốn vứt nhẫn đi chưa? Trách vớ trách vẩn!
– Cái kia… anh thấy chưa?
– Thấy mỗi cái trong gậm giường.
Lan Trinh lo lắng nhìn lung tung, nhòm cả vào khe bàn tường cùng gầm mấy cái bàn mà không thấy. Chết thật… tính sao đây? Chiếc nhẫn dưới gầm giường thì dễ, lấy cán chổi là khều ra được, nhưng chiếc kia thì…
Vũ Quyền tủm tỉm, chiếc nhẫn còn lại đương nhiên anh thấy từ sớm, nhưng cứ để xem cô vợ kia tính sao. Lan Trinh xuống nhà lấy cán chổi lên khều ra được chiếc nhẫn to của Vũ Quyền. Còn chiếc nhẫn nhỏ của cô… mất rồi!
Vô lý thật… cô đã soi mọi ngóc ngách. Cái phòng này đâu có chỗ nào kín đến không thể mò ra, không có lý gì không tìm thấy.
– Có khi nó nảy ra ngoài cửa rơi xuống sân rồi!
Vũ Quyền nhàn nhạt suy đoán. Lan Trinh hốt hoảng vội chạy ra cửa ban công. Chẳng lẽ, lực ném của cô lại mạnh như vậy? Cô lập tức chạy vụt qua phòng, chưa bước ra cửa đã bị một lực kéo lại, cả cơ thể gọn lỏn trong lòng người đàn ông gọi là chồng.
Vũ Quyền cúi xuống nhẹ giọng:
– Thôi, tìm làm gì. Không thích đeo thì thôi, ai bắt đeo.
Lan Trinh giương mắt đôi mắt đỏ hoe nhìn Vũ Quyền. Ý anh là cô không muốn giữ cuộc hôn nhân này thì thôi bỏ đi có phải không? Nhưng mà… nhưng mà… thật sự có phải thế không? Cô tức giận vì điều gì? Là vì… vì cô cho rằng Vũ Quyền muốn về thời trai tân, không muốn mình là trai có vợ, thế nên cô mới tức điên lên. Vậy mà… cuối cùng lại thành cô không thích đeo nhẫn, cô không muốn giữ cuộc hôn nhân này. Cảm giác ấm ức khiến Lan Trinh đỏ bừng mặt mũi. Cô cúi mặt sụt sịt nói:
– Tôi… không thích đeo… là vì ai? Chẳng phải vì anh muốn là trai tân sao?
– Ai muốn làm trai tân đâu. Cả công ty ai chẳng biết có vợ rồi. Chẳng qua đeo khó chịu không quen nên bỏ ra thôi.
– Ai mà biết có thật không?
– Thật… công ty toàn đực rựa. Hôm nào cho gặp anh em.
– Thế à?
– Ừ…
Vũ Quyền nâng cằm Lan Trinh đối mặt với mình, cảm thấy cô vợ nhỏ đáng yêu không thể tả, chịu không nổi cúi xuống đặt môi mình lên đó. Chưa gì vợ anh đã ghen rồi, sau này dễ thành sư tử Hà Đông mất thôi, nhưng mà… anh thích.
Nụ hôn dịu dàng âu yếm mê say… cả hai đều khẽ run lên. Vũ Quyền kéo Lan Trinh sát lại, mùi thơm trên tóc khiến anh chỉ muốn hít hà mãi không thôi, một lực bế bổng cô lên, hai bước tiến lại giường. Lan Trinh chịu yên để Vũ Quyền hôn lên tóc, lên má lên môi, lần xuống cổ tìm đến nơi quả tròn vun đầy gặm nhấm. Nụ hồng vươn lên chờ đón yêu thương từ môi lưỡi ai đó. Cảm giác kích thích khiến Lan Trinh chao đảo, cô biết Vũ Quyền ý thức được hôm nay cô chưa thể chiều anh, có điều cảm giác này… đê mê khó tả, lần đầu tiên trải nghiệm lạ lẫm mà cuốn hút vô cùng… Cô đỏ mặt hướng mắt xuống khuôn mặt ai đó đang chăm chú nơi bầu ngực đầy say mê, lí nhí khẽ nhắc nhở anh:
– Hôm nay… chưa được mà…
– Ừ… ai chẳng biết… thích làm thế này được không?
Đúng là… còn hỏi nữa. Lan Trinh nằm chịu trận, nhắm mắt tận hưởng dịu dàng khơi gợi đam mê từ người mà cô còn chưa hiểu rõ, thế nhưng từ lúc nào… cô đã quen với anh, với nụ hôn, với những tiếp xúc da thịt đầy khao khát thế này… Kết hôn với Vũ Quyền… hình như cũng không tệ.