Sáng hôm sau, Vũ Quyền dậy sớm tập gym, Lan Trinh bước xuống nhà phụ bác Huệ làm bữa sáng. Vũ Thành từ ngoài vào phòng ăn thấy em dâu liền hỏi:
– Nhìn em mệt mỏi thế, chuyện thằng Quyền nói em cứ nghĩ thoáng ra, không việc gì phải buồn!
Lan Trinh thờ ơ gật nhẹ, chẳng còn tâm trạng mà gượng cười với anh ta. Chuyện không phải của anh ta, anh ta nói gì chẳng được, đừng nói là anh ta còn đang vui mừng đấy nhé!
Vũ Thành góp tay đưa mấy đĩa trứng ốp la ra bàn. Lan Trinh chưa kịp lên gác gọi Vũ Quyền, Vũ Thành đã nói:
– Đêm qua mẹ không gọi được cho thằng Quyền, mẹ gọi cho anh. Mẹ bảo mấy hôm nữa ba mẹ với cái Diệu Anh về đấy! Cũng định ở Pháp qua lễ hội rượu vang tiếp đón nhà thông gia nhưng hoàn cảnh thế này mẹ sốt ruột không chờ được.
Lan Trinh sững lại. Mẹ chồng cô muốn về Việt Nam sớm hơn dự kiến, còn gì ngoài mục tiêu giữ cháu đây? Lần trước con Vân sảy thai chắc chắn bà ấy tiếc cháu vô cùng, lần này bà ấy không chủ quan nữa mà về tận nơi chăm cháu.
Lan Trinh hiểu chuyện, buồn buồn gật đầu nói:
– Vâng, em biết rồi anh. Em lên gọi anh Quyền xuống ăn sáng.
Vũ Quyền lướt qua sắc mặt Lan Trinh, cảm thấy cô thẫn thờ hơn anh liền hỏi:
– Em sao thế, vẫn còn đau bụng à?
– Không… mẹ nói là mấy hôm nữa ba mẹ với bé Diệu Anh về đấy!
– Ừ, mẹ về thì mình đi.
– Sao đi được? Nhà mình đang xây cũng chưa đâu vào với đâu.
– Ra ở tạm bên ngoài đi, ở nhà nhức đầu.
Lan Trinh chẳng biết nghĩ sao. Chẳng lẽ hai vợ chồng chỉ vì trốn tránh đối diện với hậu quả vô trách nhiệm của Vũ Quyền mà chuyển ra ngoài sống sao? Như vậy… liệu có được không?
Ba ngày sau.
Ông Văn bà Hiền cùng bé Diệu Anh đáp chuyến bay về đến Việt Nam là lúc chiều tối. Ông bà mang theo bao nhiêu là quà, chỉ chờ Lan Trinh từ xưởng dệt về là đưa vào tay cô. Bà Hiền ngồi ở phòng khách, thấy Lan Trinh bước vào bà vui vẻ nói, dường như bà hiểu tâm trạng của Lan Trinh lúc này nên thái độ bà ngọt ngào hơn hẳn:
– Trinh à, mẹ có hộp kem dưỡng da này thích lắm, mẹ từng này tuổi rồi mà bôi còn mềm mướt như gái mười tám, con thử xem sao nhé!
Lan Trinh còn nghĩ gì đến những thứ này. Mấy ngày hôm nay cô chẳng thể nở được một nụ cười dù Vũ Quyền suốt ngày tìm cách an ủi cô, chiều chuộng cho cô vui lòng. Cô lịch sự trả lời:
– Vâng… mẹ cho thì con xin.
– Ừ, mẹ biết chuyện thằng Quyền rồi, khổ thân con dâu mẹ. Mẹ xem con cũng như con gái mẹ, nên có thế nào con vẫn là con của mẹ.
Lời bà ấy nói ngọt ngào mà nghe sao như dao cứa, ý bà ấy là cô không cho bà ấy được một đứa cháu thì con dâu bà ấy là con bé kia chứ không phải là cô. Ông Văn cau này quát vợ:
– Bà nói thế nào, nghe không lọt lỗ tai chút nào. Con Trinh là con dâu tôi, tôi chỉ có nó là con dâu vợ thằng Quyền thôi đấy!
Lan Trinh mỉm cười mà sống mũi cay xè, nhờ tình cảm với bố cô mà ba chồng cô bênh vực cô. Nếu không, có khi ông cũng như mẹ chồng cô, cháu lúc nào cũng hơn con dâu nhiều.
– Ông này, vấn đề ở thằng Quyền thì tôi cứ nói thế. Thằng Quyền đâu, chẳng thấy mặt mũi đâu thế? Cái Trinh lên phòng xem con Diệu Anh ngủ dậy chưa dỗ nó giúp mẹ.
Vũ Quyền vào sau Lan Trinh vì còn tính cách để ba chiếc xe cùng thuận tiện. Ba xe hơi trong sân, nếu cùng ra vào thì hơi khó dù sân không phải nhỏ. Lúc trước xe ba anh hay xe Vũ Thành để yên một góc thì không nói. Lúc này anh mới bước vào phòng khách, vừa thấy con trai ông Văn đã đứng dậy, mặt mũi hầm hầm.
Bốp!
Một bạt tai ông vả thẳng mặt thằng con xưa nay ông luôn tin tưởng. Ông kìm nén suốt từ lúc nghe được tin con bé kia có thai với nó, giờ thấy mặt nó một cái cơn tức giận của ông từ đâu dồn lên não, không cho nó một bạt tai ông không chịu được.
– Tao đã hứa với nhà thông gia thế nào? Tao đã tự hào về mày thế nào? Giờ mày chửi thẳng vào mặt tao, chửi vào cái nhà này hả Quyền? Tại sao? Bao năm không yêu đương gái gú gì mà giờ có vợ rồi lại sinh ra đổ đốn à?
– Ba… con đấy nó lợi dụng lúc con say giở trò chứ con thèm vào!
Vũ Quyền xoa xoa má giải thích. Ba anh đánh thế này vẫn còn là nhẹ, anh chỉ mong ba anh bớt giận, sợ cơn giận ảnh hưởng đến bệnh cao huyết áp của ông mà thôi.
– Mày đàn ông đứa nào làm được gì mày? Không có lửa thì làm sao có khói hả? Bà Thủy còn nói mày h.iếp nó, may mà nó không kiện mày ra tòa đấy!
– Con thách nó kiện!
Ông Văn đỏ gay mặt mũi ngồi phịch xuống, cầm cốc trà mát uống ực một hơi. Về lý thì đúng là như thế, ai cũng cho là thế, Vũ Quyền chẳng thể giải thích nổi, chỉ hừ một tiếng bực bội ngồi xuống đối diện ông Văn bà Hiền.
– Trinh đâu rồi mẹ? Mà mẹ đừng có mang con ranh kia về nhà đấy!
– Cái thằng này… nó mang thai con mày chứ có phải con ai đâu? Về đây mẹ chăm cho con nó khỏe, ở cái nhà cấp bốn kia thì chịu thế nào được, ăn uống cũng chẳng ra sao. Mẹ vẫn tiếc con thằng Thành lắm, khổ thân, chẳng biết thế nào lại sảy. Lần này mẹ quyết về đây, không chăm cho cái thai đẻ ra thành người thì mẹ không yên tâm được.
Lan Trinh dắt tay Diệu Anh xuống cầu thang. Nghe được những lời này, cô thoáng khựng lại, cô vẫn hiểu là như vậy nhưng nghe từ chính miệng mẹ chồng cô, chẳng hiểu sao lòng lại đau đến thế. Nước mắt thoáng chốc đã kéo đến đầy ắp, cô đẩy lưng Diệu Anh vào trong phòng, định quay đi.
– Xím… xím khóc à?
Diệu Anh ngẩng lên đúng lúc nước mắt Lan Trinh rơi xuống, cô vội quệt đi, cười gượng với con bé:
– Không phải đâu con… bụi vào mắt thím thôi.
– Để con thổi cho xím nhé!
Diệu Anh nhíu mày, giương đôi mắt ngây thơ nhìn Lan Trinh đề nghị.
– Không… con cứ vào kia với ông bà đi, thím đi rửa mặt.
– Diệu Anh, vào đây đi con!
Vũ Quyền lên tiếng, bé Diệu Anh nghe lời liền chạy vào lòng bà nội. Vũ Quyền đứng dậy, bước theo Lan Trinh vào toilet. Cô nhìn vào trong gương, trước cô là đôi mắt thâm quầng sưng mọng đỏ hoe thật thảm thương. Hít một hơi cô nói bằng giọng mũi, vặn vòi nước.
– Anh vào đây làm gì? Tự nhiên theo người ta!
– Kệ cho mẹ muốn làm gì thì làm, mình ra ngoài ở là được.
Bà ấy có thể làm gì khác? Nếu cô là mẹ chồng cô thì cô cũng sẽ hành động như vậy. Bất cứ ai cũng sẽ làm vậy. Con nhỏ kia mới mười tám tuổi đầu, vì bị Vũ Quyền c.ưỡng h.iếp mà mang thai, làm sao có thể chê trách được nó? Không thương nó thì thôi.
Lan Trinh vã những giọt nước lạnh lẽo lên mặt. Cô mệt mỏi khi suốt ngày phải đối mặt với chuyện này, nghĩ đến việc con nhỏ kia ở cùng nhà, được mẹ chồng cô cưng chiều chăm sóc, nghĩ đến bụng nó ngày một to, đứa con của Vũ Quyền ngày một lớn cô không sao chịu nổi. Cô rút khăn giấy thấm nước trên khuôn mặt, trên đôi mắt sưng mọng, quay lại nói với Vũ Quyền:
– Em nghĩ mẹ anh không muốn anh… xa con đâu. Em sẽ về nhà bố mẹ em.
Vũ Quyền sững lại, trái tim bỗng nhiên co bóp những nhịp lạ lùng làm anh đau. Lan Trinh nói những lời đó, có phải là muốn… dừng lại với anh không?
– Anh không đồng ý em về nhà bố mẹ đâu. Chúng ta thuê một căn hộ, tạm thời như thế trong lúc chờ nhà mình xây xong. Có được không em?
Lan Trinh im lặng. Cô muốn ở bên anh hơn bất cứ điều gì nhưng… anh không phải là của riêng cô. Vậy thì… thay vì tranh giành, thay vì đau đớn, tại sao… không phải là cô buông tay?
– Anh còn mẹ, còn đứa con trong bụng, cả con bé kia nữa… họ cần anh…
– Trinh, con cái gì? Nó không phải con anh! Em chẳng nói sẽ cùng anh đối diện sao? Tại sao bây giờ em lại nói thế?
– Em đã nghĩ lại rồi. Mẹ anh ủng hộ con bé kia chứ không phải là em, điều này khiến em suy nghĩ lại anh ạ. Cứ thống nhất như vậy đi!
Lan Trinh lạnh lùng bước ra ngoài. Vũ Quyền sững sờ, bất giác toàn thân lạnh toát, bần thần đến run rẩy. Cô ấy chưa một lần thẳng thắn nói chia tay anh, vậy mà lúc này… chỉ vì câu nói của mẹ anh mà cô ấy dứt tình như vậy sao? Anh lập tức đi theo, Lan Trinh bước nhanh lên phòng.
– Em làm cái gì thế?
Vũ Quyền giật quần áo trên tay Lan Trinh, ném trở lại tủ. Cô thật là… Haizz! Vũ Quyền vò đầu bứt tai, mặt mũi nhăn nhó. Tình cảnh này… có trong mơ anh cũng chưa nghĩ đến.
– Em định về nhà một thời gian… chuyện sau này… để sau này tính đi anh.
Lan Trinh nhẹ giọng ngồi bên cạnh Vũ Quyền. Cô không giận anh, cô đã xác định bỏ qua cho anh từ lâu, cả lúc này vẫn không phải là giận. Cô chỉ buồn thôi. Cô ra đi vì không còn con đường nào khác. Cô không muốn chung chồng, không muốn con cô chung cha. Cô và anh… chưa có gì ràng buộc, vậy thì… tại sao cô phải cố chấp níu kéo anh, để được gì đây? Để lao vào cuộc đời chung đụng giành giật sao? Để con cô và đứa trẻ kia chung một người cha sao? Không… cô sai rồi… cô không muốn như vậy!
Vũ Quyền ôm ghì Lan Trinh, giọng anh run run bên tai cô:
– Đừng… đừng bỏ anh! Anh không muốn xa em, anh xin em đấy!
– Anh Quyền, anh cần có trách nhiệm. Cũng như em, em cần có trách nhiệm với cuộc đời mình. Chúng ta chưa có ràng buộc, có khi đó lại là điều tốt cho cả hai. Tình cảm vốn dĩ hình thành từ sự thân quen, chúng ta quen nhau, thân nhau rồi yêu nhau. Nếu ở bên con bé kia lâu, nó lại còn mang con anh trong bụng, rồi một ngày anh cũng sẽ yêu nó thôi!
– Em nói vậy… có nghĩa em không coi anh là chồng em, em tàn nhẫn lạnh lùng như vậy sao Trinh?
Lan Trinh nghẹn lại. Cô yêu anh, yêu lắm nhưng… cô có thể làm gì? Cô yêu anh đủ để bỏ qua cho anh tất cả, tiếc rằng cuộc đời khắc nghiệt không tha cho cô. Mỗi ngày nhìn mẹ chồng anh cưng cháu, nhìn con anh hướng về anh, khao khát gọi anh một tiếng “ba” nhưng vì cô anh lạnh lùng bỏ mặc, cuộc sống như vậy cô không chịu nổi. Vì yêu anh nên cô đau, cô không muốn phải ôm quả gai sống những ngày còn lại, càng ôm lại càng đau.