Khi Châu Việt Khải ngồi, cô đã cảm thấy tay chân cậu mảnh khảnh và vóc dáng khá cao.
Nhưng khi cậu vừa đứng lên, dù đang phải chống nạng nhưng vẫn có thể nhìn ra cậu phải cao ít nhất 185cm trở lên, lưng dài vai rộng, eo hẹp chân dài.
Thích Yên chỉ liếc cậu một cái, sau đó giả vờ như không có gì cụp mắt xuống, lặng lẽ bước hai bước về phía phòng bảo mẫu, nhường đường đi cho cậu.
Châu Việt Khải cũng không nhìn nữa, chống nạng từ từ đi về phía căn phòng ở cuối.
Không gian yên tĩnh khiến tiếng nạng đập xuống đất càng trở nên rõ ràng và kéo dài.
Dì Trần cụp mắt xuống tỏ vẹ phục tùng, đứng dựa vào tường thở ra một hơi không thành tiếng, hai vai dần thả lỏng.
Tiếng nạng bỗng im bặt.
“Dì Trần, chuyện chưa đâu vào đâu thì đừng nói lung tung.
" Giọng điệu của Châu Việt Khải rất uể oải, như thể đang nói chuyện gia đình với ai đó.
Nhưng Thích Yên cảm giác được rõ ràng dì Trần đột nhiên siết chặt tay, bả vai hơi hơi rụt lại, lộ ra tư thế cực kỳ căng thẳng.
Không hiểu tại sao cô cũng căng thẳng theo.
“Còn nữa…” Cậu nghiêng người liếc nhìn Thích Yên, trêu chọc một cách mập mờ: “Cô em gái này mới tới đây, hình như cơ quan quan trọng nào đó còn chưa phát triển hoàn toàn, dì Trần, phiền dì dọn giường cho em ấy.
"Dì Trần nghe lời cậu và đáp lại.
Sau khi Châu Việt Khải trở về phòng, dì Trần bước vào phòng bảo mẫu, mở tủ quần áo lấy bộ chăn ga ra, nhanh chóng trải ga giường, lẩm bẩm nói: “Không có mệnh công chúa mà lại mắc bệnh của công chúa.
"Thích Yên chống một tay lên vali, đứng cạnh bàn học, vừa suy nghĩ về hai câu nói vừa rồi của Châu Việt Khải, vừa nhìn dì Trần nhét lõi chăn vào vỏ chăn.
Nghe bà ta nhận xét về mình như vậy, cô hơi uất ức trong lòng nên nói thẳng: “Nhưng ở nhà tôi được chiều chuộng từ nhỏ đến lớn.
"Tuy cô là một đứa trẻ mồ côi, điều kiện gia đình cũng kém xa nhà họ Lý, mẹ cô Thích Thục Nghi đã bỏ nhà lăn lộn ở Hồng Kông để kiếm tiền từ lâu.
Nhưng ông bà ngoại của cô lại đối xử rất tốt với cô, ở nhà, cô hầu như không cần phải động vào việc nhà trừ sắc thuốc và nấu canh ra.
Ngay cả khi ông bà ngoại của cô lần lượt qua đời vì bệnh tật, Thích Thục Nghi cũng rời bỏ nơi kia và trở lại cuộc sống của người thường, thì bà với mợ cũ đều rất yêu thương cô, họ thậm chí không nói nặng lời với cô.
Không những vậy, cô còn khá ưa nhìn và học giỏi, cho dù cô không thích giao tiếp với mọi người nhưng vẫn có nhiều người muốn thân thiết với cô, nịnh bợ cô, các giáo viên cũng rất quan tâm cô.
Nhưng dì Trần dường như không để lời nói của cô vào tai: "Đây không phải nhà cô, sẽ không có ai nuông chiều cô cả.
"Thích Yên mỉm cười.
Điều này thì không cần người khác nhắc nhở, ngày đầu tiên tới đây cô cũng đã tự ý thức được rồi.
“Tôi không quan tâm.
” Cô nói.
Dù sao đối với cô, họ cũng chỉ là những người không quan trọng.
Trong vòng vài phút, dì Trần đã dọn giường xong và rời khỏi phòng.
Thích Yên khóa cửa, gọi cho mợ cũ Vương Nhã Kỳ của mình.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nốiVương Nhã Kỳ hỏi có phải cô đã đến nhà họ Lý rồi không, liệu cô có thích nghi được với khí hậu ở Bắc Kinh không, người nhà họ Lý có bắt nạt cô không.
Thích Yên thành thật kể hết tình hình cho mợ.
Vương Nhã Kỳ thở dài: “Cảm giác ăn nhờ ở đậu không hề thoải mái.
Yên Yên, nếu ban đầu cháu chỉ lấy tiền nuôi dưỡng thì bây giờ cháu chắc chắn đã sống hạnh phúc và thoải mái hơn rồi.
""Cháu biết cháu đang làm gì mà, mợ! " Thích Yên đang nói thì đột nhiên ngừng lại, cô đổi giọng nói: "Chị Nhã Kỳ, bây giờ em nên gọi chị là "chị Nhã Kỳ" mới đúng.
"Cậu của cô là người có công ăn việc làm tử tế, dáng vẻ đàng hoàng và không có ham mê có hại nào, ngoại trừ cờ bạc.
Không ngờ đến khi kết thúc ván bạc lại thành ra nợ nần chồng chất, cậu không dám nói với người nhà, khi bị dồn vào đường cùng thì cậu đã tự gieo mình xuống sông.
Vài năm trước, để khám bệnh cho ông bà ngoại của Thích Yên mà tiền tiết kiệm của gia đình đã cạn kiệt.
Lúc này chuyện của cậu mới lộ ra, Thích Thục Nghi và Vương Nhã Kỳ phải tìm mọi cách để gom tiền trả nợ.
Phải mất một năm rưỡi mới có thể trả hết.
Ba tháng sau khi trả hết nợ, Vương Nhã Kỳ tái hôn với bạn học cấp ba và cũng là mối tình đầu của mình.
Một tháng sau đó, Thích Thục Nghi đã xảy ra chuyện vì không thể chịu đựng bạo lực mạng kéo dài đến hai năm.
Đây là khoảng thời gian đen tối, khó khăn và cũng dài nhất trong cuộc đời Thích Yên từ trước đến giờ.
Cô liên tục mất đi người mình thân yêu mà không thể không chấp nhận mất mát liên tục này.
Cho đến khi chỉ còn lại một mình cô, tất cả những gì sót lại chỉ là dũng cảm và cô đơn.
“Chị Nhã Kỳ.
” Thúc Yên đẩy cửa sổ ra, gió đêm thổi vào mang theo hương cỏ cây thoang thoảng, luồn lách qua mái tóc của cô: “Người hiền lành như chị chắc chắn sẽ sống thật hạnh phúc.
”Vương Nhã Kỳ mỉm cười: "Người nỗ lực như Yên Yên của chúng ta cũng chắc chắn sẽ đạt được những gì mình muốn.
"Đạt được những gì mình muốn?Chỉ cần có thể nhận được bằng tốt nghiệp của viện mỹ thuật Đại học A như nguyện vọng, cô sẽ ngay lập tức quay trở lại Tân Đô của mình.
Cũng như ông bà ngoại, cô sẽ mở một hành lang trưng bày tranh ở bên trong con hẻm đầy màu sắc của làng tranh sơn dầu, đặt một vài chậu hoa, treo hết những bức tranh sơn dầu lớn nhỏ và sống một cuộc sống rực rỡ sắc mù.
Sau khi cúp điện thoại, Thích Yên lấy đồ bên trong vali ra và sắp xếp theo từng loại.
Đồ cô mang đến không nhiều, nhưng dụng cụ vẽ lặt vặt được nhét vào trong vali cũng đã chiếm không ít chỗ.
Thích Yên lấy móc và treo quần áo vào trong tủ, cô suy nghĩ một chút rồi lấy ra một chiếc áo thun mặc vào người.
Lần này cô cố tình tránh xa hai màu xanh trắng, cuối cùng cô đã chọn một chiếc áo màu tím.
Nghe thấy tiếng vặn nắm đấm cửa và tiếng nạng đập xuống sàn nhà, Thích Yên liếc mắt nhìn điện thoại, bây giờ đã đến giờ ăn cơm tối.
Cô đương nhiên không cho rằng bọn họ sẽ gọi cô ra ăn cùng.
Vì vậy, cô cũng vặn nắm cửa và bước ra khỏi cửa phòng.
Vừa hay gặp mặt Châu Việt Khải trên hành lang.
Ngay khoảnh khắc cô ngẩng đầu lên nhìn cậu, cô đột nhiên hiểu ra một cách muộn màngCơ quan quan trọng = não.
Chưa phát triển hoàn toàn = tàn phế.
Cậu mắng cô “não tàn”.
Môi Thích Yên khẽ giật giật, lông mi cô khẽ động đậy, cô ngước lên nhìn cậu bằng ánh mắt khinh miệt.
Được thừa hưởng từ người đẹp hiếm có Thích Thục Nghi, cô trợn mắt cũng rất quyến rũ.
Châu Việt Khải hình như chưa nhận ra cơn tức giận đang dần dâng lên của cô, cậu thậm chí còn không thèm liếc nhìn cô một cái mà chỉ đi về phía trước.
Thích Yên đưa tay ra chặn trước người cậu.
Cậu dừng lại, ánh mắt nhìn theo cánh tay cô rồi ngước lên nhìn thẳng vào mắt cô.
Đúng lúc này điện thoại đổ chuông.
.