Sáp Huyết

Bất Không run rẩy, tiến lên một bước, hai tay kết ấn, trầm giọng nói:

- Trương Diệu Ca, ta không muốn ra tay, ngươi chớ ép ta. Ngươi cho rằng ta không đoán ra thân phận ngươi sao? Hừm, ta không cần xác thực, ta chỉ cần nói ra thân phận của ngươi với người ngoài, ta tin rằng, không đến một canh giờ, vô số cấm quân ở Biện Kinh sẽ tới bắt ngươi. Đến khi đó ngươi là thật hay giả cũng phải vào thiên lao thẩm vấn. Ta giữ thể diện cho ngươi, ngươi đừng có không biết tốt xấu như thế.

Bất Không đa nghi, thận trọng là vì mơ hồ đoán được thân phận của Trương Diệu Ca, nên mới chần chừ không hành động. Mắt y di chuyển, nhìn vào hoa văn trên lư hương rồi mặt hơi biến sắc, lẩm bẩm nói:

- Phi Thiên?

Y bất ngờ ngửa mặt lên trời, vừa cười vừa nói:

- Phi Thiên, ngươi quả nhiên là Thi Thiên! T đã lâu, không ngờ hôm nay lại được gặp. Trương Diệu Ca, bản lĩnh của ngươi giỏi lắm! Ta và ngươi nước sông không phạm nước giếng, nhưng nếu ngươi cố ý trở mặt, cũng đừng trách tiểu tăng vô tình.

Khi Trương Diệu Ca nghe thấy hai chữ “Phi Thiên” có thoáng biến sắc, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh như thường. Trương Diệu Ca thở dài nói:

- Ôi, đại sư quả nhiên thông minh, có thể đoán ra thân phận của ta qua chiếc lư hương đó.

Ta không quyền thế như Lưu thái hậu, cũng không bản lĩnh như Quách Tuân, càng thiếu mất nắm đấm của Địch Thanh, đại sư đã khăng khăng đòi Ngũ long, ta không đưa cũng không được rồi.

Bất Không vốn đã quyết chiến một trận, nghe vậy trong lòng mừng thầm, y dừng bước, đổi giọng nói:

- Trương cô nương thấu tình đạt lý như vậy, tiểu tăng xin cảm tạ trước.

Trương Diệu Ca hỏi tiếp:

- Đại sư Bất Không sẽ cảm tạ thế nào?

Bất Không buột miệng nói, nghĩ đến những lời của Trương Diệu Ca mà làm ra vẻ thành khẩn nói:

- Trương cô nương cứ nói đi, chỉ cần tiểu tăng có thể làm được chắc chắn sẽ làm theo.

Bất Không tự nhủ, trước tiên thuận theo ả ta đã, đợi Ngũ long vào tay, ta sẽ đi ngay.

Trương Diệu Ca mỉm cười nói:

- Chuyện này tương đối khó thực hiện, nhưng đại sư chắc chắn có thể làm. Trên đỉnh núi Côn Lôn có một loại kén tuyết vô cùng kỳ lạ, nhả tơ thành kén, tơ của loại kén tuyết đó rất chắc chắn, nếu đan thành hộ giáp thì đao thương đâm cũng không lọt, không biết đại sư đã từng nghe nói đến chưa?

Bất Không không ngờ Trương Diệu Ca đột nhiên nhắc tới kén tuyết, y kiên nhẫn nói:

- Vậy thì sao?

Trong lòng thầm nghĩ lẽ nào ngươi coi ta là trò tiêu khiển, để ta đi bắt kén cho ngươi sao?

Trương Diệu Ca đáp:

- Kén tằm dù đặc biệt nhưng suy cho cùng vẫn có thể tìm được, không được coi là kỳ lạ. Thế nhưng con bướm phá kén mà ra lại càng cực kỳ hiếm thấy. Loại bướm đó có thể chống được cái lạnh và khô, sau khi phá kén, con bướm sẽ tỏa ra một mùi để mê hoặc bướm đực tới giao phối. Giao phối xong, bướm đực lập tức chết ngay, bướm cái sẽ tiếp tục đẻ ra trứng rồi mới chết.

Bất Không nghe xong, đầu óc mụ mẫm liền hỏi:

- Trương cô nương kiến thức uyên bác, tiểu tăng tự hổ thẹn, có điều ngươi nói những điều này với ta làm gì?

Trương Diệu Ca trả lời:

- Nếu có thể bắt được loại bướm này đem nghiền thành bột sẽ tạo thành một loại hương liệu. Hương liệu đó có tên là thụy não hương, có tác dụng chấn hưng tinh thần, thậm chí làm chậm quá trình lão hóa.

Bất Không tròn xoe mắt:

- Lẽ nào Trương cô nương muốn loại thụy não hương này sao? Đó không phải là vấn đề, chỉ cần ngươi đưa Ngũ long cho ta, tiểu tăng lập tức phát động thuộc hạ Thổ Phiên tìm kiếm thụy não hương này cho ngươi.

Y căn bản chưa hề nghe qua cái gì mà thụy não hương, chỉ nghĩ cứ đồng ý rồi tính sau.

Trương Diệu Ca khẽ mỉm cười nói:

- Vậy cám ơn đại sư. Có điều không cần nữa, vì trong lư hương này của ta đang đốt chính loại hương này.

Bất Không hơi biến sắc mặt, giận dữ nói:

- Hóa ra ngươi vẫn đang đùa với ta.

Trương Diệu Ca bỗng ngẩng đầu, mỉm cười:

- Loại thụy não hương này dù đặc biệt nhưng có điểm còn kỳ lạ hơn, không biết đại sư đã từng nghe nói chưa?

Bất Không thầm hận trong lòng:

- Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?

Chương 103: Dư âm (3)

Vẻ tươi cười của Trương Diệu Ca đã kèm theo cả ý châm chọc:

- Loại Thụy Não Hương này nếu cùng đốt với Long Tiên Hương, dù thơm hơn nhưng sẽ sinh ra một loại khí độc, người trúng độc sẽ khó tìm thuốc cứu. Tuy nhiên, phát tác sẽ chậm hơn một chút. Ban nãy khi đại sư vào không ngửi thấy sao? Ta cứ nói những lời tán gẫu hấp dẫn đại sư nghe nhiều hơn, đơn giản là muốn đại sư ngửi thêm chút nữa…

Bất Không sa sầm mặt mày, quát lớn:

- Ngươi lừa ta! Sao ta lại không phát hiện ra sự bất thường này chứ?

Ban nãy y chỉ để ý tới hành động của Trương Diệu Ca, đâu nghĩ mùi hương trong phòng lại cổ quái. Trong lúc đang lo sợ, lại thấy Trương Diệu Ca cười hớn hở, tròng mắt y long sòng sọc, đột nhiên vừa cười vừa nói:

- Ngươi muốn lừa ta ư? Nếu thật sự có độc, chẳng lẽ không phải ngươi và Địch Thanh cũng trúng độc trong đó sao?

Trương Diệu Ca giả bộ kinh ngạc:

- Đại sư không tin sao? Người trúng độc thì lòng bàn tay sẽ có chấm đỏ…

Bất Không liền cúi đầu xuống nhìn lòng bàn tay, không ngờ ngân quang đột ngột lóe lên, trong tiếng hét vang, tay áo cuộn lại rồi lật ra. Chỉ nghe tiếng cười khúc khích ngân vang, vô số ngân châm xẹt qua không trung rồi cắm vào bước tường phía sau Bất Không.

Bất Không ngã xuống đất, mặt tái đi, y nhận thấy trên người đã bị bắn trúng mấy cây ngân châm. Bất Không bỗng nhiên tỉnh ngộ, ban nãy Trương Diệu Ca bất ngờ nói đến Thụy Não Hương, chẳng qua là để phân tán sự chú ý của y, Bất Không giận dữ bật cười:

- Trương Diệu Ca, ngươi được lắm, dám đánh lén ta, nhưng ngươi có tính ngàn vạn lần cũng không tính đến rằng, ngươi vừa ra tay chứng tỏ Thụy Não Hương không độc, nếu không người việc gì phải làm như vậy cho thừa? Chỉ mấy cây ngân châm, ngươi cho rằng có thể làm ta bị thương được sao?

Y định bước lên trước thì nghe Trương Diệu Ca nói khẽ:

- Thụy Não Hương quả thật không có độc, cùng đốt với Long Tiên Hương cũng sẽ không có độc. Tuy nhiên trên ngân châm lại có độc.

Bất Không giật mình, không dám động đậy nửa bước.

Trương Diệu Ca cười hì hì:

- Đại sư, uổng công ngươi thông minh như vậy, sao lại tin lời nói vô căn cứ về thụy não hương? Ban nãy ta sợ không bắn trúng ngươi nên mới để ngươi cúi đầu, chẳng ngờ người thông minh như đại sư cũng bị mắc lừa. Tuy nhiên, thiên nữ tán hoa, duy ma bất nhiễm, đại sư không có cảnh giới duy ma thì cũng đừng buồn vì không tránh được Thiên nữ phi hoa châm của ta.

Bất Không phẫn nộ, rống lên trong cổ họng, định tiến lên thì Trương Diệu Ca lạnh lùng nói tiếp:

- Đại sư biết mình trúng độc gì không?

Bất Không đành dừng bước hỏi:

- Độc gì?

Kể cả ý chí của y như sắt thì cũng không bao giờ lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn.

Trương Diệu Ca nói:

- Tương Tây có phép đuổi xác, nghe nói những người đó có thể điều khiển xác chết, để xác chết làm những việc không nhận ra người.

- Vậy thì sao?

Bất Không nhìn Trương Diêu Ca cười nói thản nhiên mà thấy sởn tóc gáy.

Trương Diệu Ca tiếp lời:

- Phép đuổi xác của họ ít được truyền ra ngoài. Tuy nhiên ta là hồ ly tinh nên biết được bí mật này, bọn họ để xác chết đi lại, ngoài dựa vào roi và âm thanh độc đáo ra, còn dựa vào một loại thi trùng.

- Thi trùng?

Bất Không lẩm bẩm, tay áo run rẩy dù không có gió, rõ ràng trong lòng y đang run sợ. Y cũng từng nghe nói qua truyền thuyết về người đuổi xác ở Tương Tây, nhưng còn về thi trùng, y lại không biết. Y là cao thủ mật tông, biết rất nhiều bí mật trên thế gian này, tuyệt không phải là những điều con người có thể tìm đến cùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui