Sáp Huyết

Đang lúc nói chuyện, trong nhà gỗ đi ra hai người, một người quát khẽ:

- Bồ mập, tới đây làm gì? Người đi theo ngươi là ai?

Tên mập mạp nhìn Địch Thanh, nhưng vẫn chủ động che giấu cho Địch Thanh, nói:

- Là thủ hạ mới thu nhận của Tả gia, lần này tới là muốn dẫn Vương Kế Nguyên đi.

Người nọ quát lên:

- Tả chỉ huy không đến, ai cũng không có thể mang Vương Kế Nguyên đi.

Địch Thanh tiến lên một bước, cười nói:

- Vậy ngươi nói sai rồi, tả chỉ huy không đến, ta cũng có thể mang Vương Đô Giám đi.

Người nọ giận dữ định rút đao ra, chợt thấy luồng sáng lạnh lóe lên trước mắt, máu tươi trong cổ đã trào ra. Một người khác thấy tình thế không hay lập tức quay người chạy về phòng, đơn đao của Địch Thanh đã bay ra, đâm vào lưng người nọ. Người nọ ngã trước cửa, giãy dụa hai cái rồi bất động.

Bồ mập mạp run rẩy, vừa sơ vừa hoảng nhìn Địch Thành, giơ tay chỉ vào trong phòng, run giọng nói:

- Vương Đô Giám đang ở bên trong.

Địch Thanh rút đao ra khỏi xác chết, cho đao vào vỏ, sải bước vào nhà gỗ. Thấy bên trong lạnh lẽo, một thanh trường thường treo trên vách tường.

Trên bàn gỗ dựa vào giường đặt một bát thuốc thảo dược hương vị nồng nồng còn tỏa hơi nóng, đã được uống hơn nửa.

Một người đang nằm trên giường, trên người đắp một cái chăn quay lưng vào vách tường.

Địch Thanh bước nhanh về trước, khẽ nói:

- Vương Đô Giám, ta là Địch Thanh tại Tân Trại! Hiện tại ngươi thế nào rồi?

Vương Kế Nguyên như còn chút tri giác, gắng gượng quay người lại, yếu ớt nói:

- Ta...chuyện...quan trọng...

Y nói đứt quãng, Địch Thanh nghe không rõ cúi người đến gần hỏi:

- Ngươi...

Nhưng lúc cúi xuống thì đột nhiên thầm cảm thấy không đúng.

Uống thuốc hơn nửa bát nhưng trong miệng Vương Kế Nguyên không hề có mùi thuốc đông y.

Nếu Bồ mập mạp, Tả Khâu nói đúng sự thật thì đã nhiều ngày qua Vương Kế Nguyên bị giam giữ, trên người sẽ không sạch sẽ như thế.

Địch Thanh vừa phát hiện ra điều dị thường này thì biến cố đột nhiên xảy ra!

Vương Kế Nguyên vốn đang bệnh đột nhiên vùng lên đánh tới. Ánh nến trong phòng hơi tối lại, ngay sau đó một tiếng “soạt” vang lên, một đao đã xuất ra đâm vào ngực Địch Thanh.

Trong giây phút nguy hiểm, Địch Thanh bật lùi, cuộc đời hắn trải qua vô số nguy hiểm, lần này cũng nằm trong số đó. Người kia xuất đao cực nhanh, đầy biến hóa lại đánh lén, thậm chí khiến Địch Thanh không kịp rút đao.

Đó là một cái bẫy?

Đối phương thâm trầm kỳ quỷ đã tính đến việc Địch Thanh tới cứu Vương Kế Nguyên, bởi vậy đã sớm mai phục.

Địch Nghĩ nghĩ rất nhanh, trong đầu vẫn hiện lên một đao trí mạng kia, hắn mới rút đao định chém ra, đột nhên phía sau kinh phong ập tới, Địch Thanh tránh không kịp đã bị đánh một quyền thật mạnh vào sau lưng!

Phía sau có cao thủ? Là ai đánh lén?

Một quyền kia như chùy sắt rìu lớn đánh lên lưng Địch Thanh khiên tim Địch Thanh như muốn nổ tung, nhưng sống chết trước mắt, Địch Thanh chỉ có thể đảo cuốn một đao.

Ánh đao chợt lóe lướt qua nhanh như lưu tinh vụt qua chân trời, chân trời có ánh tà dương, tà dương như máu!

Người đánh lén không ngăn được một đao hoành hành, bật ngược trở lại.

Nhưng phía sau đánh lén vừa bị đẩy lùi thì đơn đao phía trước lại tới, chém vào ngực Địch Thanh.

Cả người Địch Thanh mệt mỏi, chỉ kịp vặn người tránh, đao như rắn độc cắn trúng cánh tay Địch Thanh. Người đánh lén phía sau Địch Thanh chợt lóe lên vẫy tay bắt lấy thanh trường thương trên vách tường đâm tới Địch Thanh.

Một thương đâm mạnh nhanh như lưu tinh lại như khói ảo.

Thân pháp người nọ cực nhanh, không hề thua kém khoái đao Vương Kế Nguyên.

Địch Thanh tránh cũng không thể tránh, đột nhiên cổ tay khẽ lật cuốn lấy chiếc chăn kia đem bao lấy Vương Kế Nguyên đang ở trong đó.

Vương Kế Nguyên kinh hãi, không ngờ chăn kia cũng sẽ cắn trả, y hét một tiếng chói tai, đơn đao tung bay loang loáng tứ phía như tơ liễu mênh mông.

Trong khoảnh khắc, Vương Kế Nguyên chợt cảm thấy bên hông lành lạnh, liền hét lên tiếng chói tai.

Một đao của Địch Thanh đâm thật sâu vào bên hông Vương Kế Nguyên, thuận thế xoay tròn đã cắm Vương Kế Nguyên vào phía sau. Hắn đã tiêu hao hết toàn bộ khí lực, chỉ hy vọng có thể kéo dài một lát để thở.

Một quyền kia quá hung mãnh đánh cho Địch Thanh gần như bị mất năng lực hoạt động. Địch Thanh không nghĩ một quyền của người kia có thể có lực đạo của thiết chùy ngàn cân.

Trường thương kinh diễm không chút nào ngừng đâm vào ngực Địch Thanh. “Phập” một tiếng đã không chút trở ngại đâm vào ngực Địch Thanh!

Địch Thanh cố thở dùng hết khí lực toàn thân lui về sau, trường thương kinh diễm kia vù vù rút từ trong ngực Địch Thanh ra, mang theo máu tươi bắn phụt ra.

Sắc mặt Địch Thanh trắng bệch, tay che ngực lảo đảo sắp ngã.

Giây phút nguy hiểm khiến Tư Mã Bất Quần và Cát Chấn Viễn không kịp phản ứng, đợi khi họ bừng tỉnh thì Vương Kế Nguyên đã chết, Địch Thanh bị thương nặng, mà người ra thương đang đứng ở trước ánh đèn, phóng khoáng xuất trần.

Đầu vai y có máu, mũi thương nhỏ máu.

Khóe miệng của hắn nở nụ cười, tuy hắn bị một đao của Địch Thanh làm tổn thương cánh tay, còn làm tổn thương đồng bọn nhưng dù sao cũng đã làm Địch Thanh bị thương nặng.

Chỉ cần giết được Địch Thanh, mọi cái giá phải trả đều rất đáng giá.

Run rẩy dưới ánh đèn, thân hình tên mập mạp kia không hề mập mạp mà ngược lại toát lên vẻ thoát tục xuất trần. Ai cũng không thể tưởng tượng được người này có thể đâm ra một thương kinh diễm như thế!

Bồ mập mạp giơ trường thương nhỏ máu lên, toàn thân không hề có chút gì hèn mọn, nhìn Địch Thanh mỉm cười nói:

- Địch Thanh, ngươi xong rồi!

Sắc mặt Địch Thanh trắng bệch không nói ra lời. Hắn cũng không ngờ Bồ mập mạp lại có thân thủ này.

Lúc này Tư Mã Bất Quần và Cát Chấn Viễn mới bừng tỉnh, chạy tới kêu lên:

- Địch chỉ huy!

Tư Mã Bất Quần xé vạt áo định băng bó vết thương cho Địch Thanh.

Nhưng máu kia làm sao ngăn được?

Bồ mập mạp cũng không ngăn cản, nụ cười nơi khóe miệng còn mang theo sự chế giễu. Miệng vết thương có thể băng bó, nhưng thương thế quá nặng, y đã nắm đại cục trong tay, lại càng không coi Tư Mã và Cát Chấn Viễn vào mắt.

- Ngươi...là...ai?

Địch Thanh yếu ớt hỏi lại một lần nữa cảm giác tử vong lại đến.

Bồ mập mạp khẽ cười, nói:

- Ta là Bồ Đề!

Thấy Địch Thanh tràn đầy khó hiểu, Bồ mập mạp lại bổ sung:

- Bồ đề vô thụ, minh diệc phi đài; bản lai vô vật, hà xử nhạ trần ai?

(Bồ- đề vốn chẳng cây,

gương sáng cũng chẳng phải là đài

Xưa nay không một vật,

Nơi nào dính bụi trần?)

Bài kệ này chắc ngươi đã từng nghe, ta dùng là Vô Trần thương, ta chính là Long Bộ Bồ Đề Vương trong tám bộ Tây Bắc.

Long Bộ Cửu Vương, Bát Bộ Chí Cường, Bồ Đề Vô Thụ, Vô Trần Chi Thương.

Đã từng nghe nói Vô Trần Nhất Thương của Bồ Đề Vương trong Cửu Vương, một thương khi đâm ra không hề mang theo khói lửa nhân gian, thần quỷ khó chắn. Địch Thanh cũng hiểu biết nhưng lại không ngờ hắn sẽ gặp được Bồ Đề Vương trong tình huống như này.

Vô Trần thương không có trần ai, chỉ có máu. Máu của Địch Thanh nhỏ giọt tí tách rơi xuống đất, tuy rất nhỏ nhưng kinh tâm động phách.

Bồ Đề Vương nhìn ra được Địch Thanh có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, mỉm cười nói:

- Ta tới đây chính là muốn giết ngươi. Bởi vì Đế Thích Thiên đã cảm thấy ngươi là sự uy hiếp, nếu không diệt trừ chỉ sợ hậu hoạn vô cùng.

Tim Địch Thanh đập càng lúc càng chậm, nhưng khi nghe đến ba chữ “Đế Thích Thiên” thì sự lạnh lẽo lại hiện lên trong mắt. Hắn không thể ngờ được Nguyên Hạo lại biết hắn, lại còn muốn giết hắn!

- Chỉ cần có người uy hiếp đến sự khuếch tương của chúng ta thì nhất định phải chết!

Bồ Đề Vương khoan thai nói, y đã nắm phần chắ trong tay nên không hề nóng vội ra tay:

- Địch Thanh, một năm nay ngươi đã làm náo động quá nhiều việc. Đế Thích Thiên nói nếu ngươi có cơ hội sẽ là một Tào Vĩ, hắn không muốn thấy loại chuyện này nảy sinh. Trại Bình Viễn này trong kế hoạch của chúng ta là chậm chạp không lấy chính là đợi ngươi tới.

Địch Thanh giật mình:

- Là...Thủ Vân?

Bản thân hắn bị trọng thương nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo.

Hạ Thủ Vân điều hắn đến trại Bình Viễn là muốn mượn tay Bồ Đề Vương diệt trừ hắn.

Ngoại trừ Hạ Thủ Vân, còn ai hiểu rõ hành tung của Địch Thanh như lòng bàn tay?

Bồ đề Vương gật đầu nói:

- Ngươi rất thông minh, đoán được là Hạ Thủ Vân trao tin tức cho chúng ta! Hạ Thủ Vân phái ngươi đến đây, còn ta thì ở đây chờ ngươi. Tả Khâu tự đại, chết chưa hết tội, ta biết hắn không được việc mà ngươi sẽ phải cứu Vương Kế Nguyên, cho nên phái Dạ Xoa mai phục trên giừng, sau đó cố ý dẫn ngươi tới đây để giết ngươi. Hiện giờ ngươi đã hiểu chưa?

Thấy Địch Thanh không nói gì, Bồ Đề Vương tiếc nuối nói:

- Ngươi là một người thông minh, ta vốn không muốn giết ngươi.

Cát Chấn Viễn giận dữ hét:

- Ngươi là cái thứ gì? Ngươi cho là có thể định sống chết của người khác sao?

Bồ đề Vương khẽ mỉm cười nói:

- Ta không phải thứ gì, là bồ đề.

Nói chưa xong đã xuất thủ, một thương kình đâm Địch Thanh. Y là Bồ Đề Vương, nên căn bản không để hai người Cát Chấn Viễn vào mắt, trong suy nghĩ của y, kẻ địch lớn vẫn là Địch Thanh.

Trường thương đâm ra, Cát Chấn Viễn, Tư Mã Bất Quần đột nhiên thoát ra, một trái một phải tấn công về phía Bồ Đề Vương, tuy bọn họ biết mình không địch lại nhưng không hề có chút sợ hãi.

Nếu bọn họ trốn, chắc sẽ không chết nhưng bọn họ không muốn trốn, nếu có thể tranh thủ cơ hội sống cho Địch Thanh, bọn họ chết cũng không uổng.

Bồ đề Vương cười lạnh, trường thương rung lên hóa thành hai đóa hoa mai đâm vào ngực hai người. Chiêu này của y biến hóa quả thực chính là diệu tuyệt thiên thành, không mang theo nửa phần bụi bặm, y cố ý thả chậm tốc độ, đoán chắc hai người sẽ trốn, thậm chí y đã ngưng tụ khí lực toàn thân, chuẩn bị một chiêu giết hết.

“Bách túc chi trùng, tử nhi bất cương” (rết trăm chân chết vẫn đứng vững”, y có thể coi khinh người ngoài nhưng tuyệt đối không thể coi thường Địch Thanh.

Nhưng y đột nhiên phát hiện, y không nên coi khinh bất cứ kẻ nào.

Cát Chấn Viễn thấy mũi thương kia đến theo bản năng liền tránh, Tư Mã Bất Quần vẫn trầm mặc, thậm chí còn như có chút khiếp đảm, nhưng khi thấy mũi thương kia đâm tới, đột nhiên tăng thêm tốc độ nghênh họng lao thẳng tới!

“Phập” một tiếng vang lên, trường thương đã đâm vào ngực, Tư Mã Bất Quần rên rĩ ôm lấy Bồ Đề Vương.

Tâm tư Tư Mã Bất Quần âm trầm, biết tình huống lúc này dù có né tránh cũng vô dụng, gã bỏ măt tính mạng chỉ cầu vây khốn được Bồ Đề Vương.

Bồ Đề Vương không ngờ lại có người dùng chiêu thức không muốn sống này, y bị khóa thương, khóa tay chân liền kêu gào, trong tiếng gào kia đã không còn chút ý thoát tục nữa. Y toàn lực giãy giụa, còn Tư mã Bất Quần ngũ quan đã tràn đầy máu, Bồ Đề Vương hất lên mới thoát ra được Tư mã Bất Quần, nhưng lại bị mỗ người khác ôm chặt lấy.

Cái ôm chặt của người kia giống như biển rộng xuyên núi, lực đạo vô cùng vô tận.

Thậm chí Bồ Đề Vương còn nghe tiếng gân cốt của mình đứt từng khúc, sau đó y nhìn thấy một đôi mắt hung ác như dã thú. Địch Thanh nói:

- Ta đã đồng ý với Vũ Thường là ta sẽ không được chết!

Hắn nói chưa xong liền hét lên một tiếng dài, lực đạo toàn thân trút hết trên người Bồ Đề Vương.

Tư Mã Bất Quần đã để Địch Thanh tranh thủ được một cơ hội.

Địch Thanh cũng bắt được cơ hội này.

Địch Thanh lúc này không còn sức để tiếp tục chiến đấu, chỉ có thể dùng bản năng của dã thú ôm chặt lấy Bồ Đề Vương, giống như hắn đã từng bóp chết Tăng Trưởng Thiên Vương.

Bồ Đề Vương rống lên một tiếng động trời, giãy giụa toàn thân nhưng không thể nào thoát ra được sự trói buộc của Địch Thanh. Đúng lúc này một tiếng “phập”vang lên, Bồ Đề Vương thấy tim lạnh ngắt, khí lực toàn thân như nước chảy ra ngoài, tròng mắt lồi ra như cá chết, tứ chi mềm nhũn.

Cát Chấn Viễn xuất đao, một đao đâm vào ngực Bồ Đề Vương, kết thục cuộc chiến sinh tử này!

Địch Thanh và Bồ Đề Vương cùng nhau ngã xuống, vẫn ôm chặt lấy nhau như đôi tình nhân.

Cát Chấn Viễn hét lớn: - - Địch chỉ huy? Tư Mã?

Không ai đáp lại, Tư Mã Bất Quần ngửa mặt lên trời ngã xuống đất, sớm đã chết rồi. Hai tròng mắt Địch Thanh đã khép chặt, hôn mê bất tỉnh.

Cát Chấn Viễn đặt mông ngồi phịch xuống đất, rồi lập tức lại leo lên người ĐịchThanh kêu lên:

- Địch chỉ huy, tỉnh lại đi!

Hai mắt Địch Thanh nhắm chặt, hơi thở mỏng manh, tim Cát Chấn Viễn cũng như muốn ngừng đập, lại nhìn về phía Tư Mã Bất Quần, đau đớn nói:

- Tư Mã...ngươi không thể chết được.

Gã bò qua ôm lấy Tư Mã Bất Quần, không ngờ nhìn người đàn ông ngày thường thâm trầm này cũng lặng lẽ mà chết như vậy.

Nước mặt từng giọt rơi xuống, Cát Chấn Viễn đau đớn lại bò qua bên Địch Thanh, thử xem Địch Thanh còn hơi thở nào không, nhưng lại không cảm nhận được hô hấp, trong lòng trầm xuống.

Địch chỉ huy chết như vậy sao? Ánh mắt Cát Chấn Viễn mờ mịt, trống rỗng.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên gã chấn động phát hiện dưới gầm giường còn có một người vẫn đang mở to mắt nhìn gã, sao dưới gầm giường lại giấu người?

Cát Chấn Viễn cầm đao trên tay chằm chằm đi qua đó mới thấy người kia tay chân đều bị trói chặt, miệng bị đút giẻ, hai mắt trợn lên tràn ngập sự lo lắng.

Cát Chấn Viễn kéo người kia ra, rút miếng giẻ trong miệng ra, hỏi:

- Ngươi là ai?

Người kia lập tức nói:

- Ta là Vương Kế Nguyên, Đô Giám trại Bình Viễn bị bọn chúng đánh lén trói ở trong nay. Ngươi hãy mau cởi trói cho ta, Địch Thanh chưa chết.

Cát Chấn Viễn vội quay đầu nhìn lại, thấy Địch Thanh vẫn không nhúc nhích, căn bản không tin nhưng vẫn tháo dây thừng trói Vương Kế Nguyên ra. Vương Kế Nguyên đứng len ôm lấy Địch Thanh chạy ra ngoài, Cát Chấn Viễn vội gọi:

- Ngươi đi đâu vậy?

Gã dù bị thương nhưng cũng không bỏ thi thể Địch Thanh, vội đi đoạt lại.

Vương Kế Nguyên chạy cực nhanh, lại vô cùng quen thuộc đối với đường nhỏ trong trại nên rất nhanh đã xuống Sơn Khâu, vòng qua chân núi, có binh sĩ phía trước quát hỏi:

- Ai?

Nhưng khi nhìn thấy là Vương Kế Nguyên, đều kinh ngạc:

- Vương Đô Giám, ngươi khỏe nhanh là tốt rồi.

Hóa ra mấy ngày nay Tả Khâu vẫn nói Vương Kế Nguyên bị bệnh liệt giường, những binh sĩ này đều tin là thật.

Vương Kế Nguyên không kịp giải thích, quát:

- Mau đi tìm quân y đến, tìm tất cả quân y trong trại đến, nhanh lên!

Binh sĩ chưa bao giờ thấy Vương Kế Nguyên hung bạo như thế, liền cuống quýt đi tìm quân y. Vương Kế Nguyên tiến vào một căn phòng, lục tung lên, rất nhanh tìm được một thuốc bột màu trắng rắc lên ngực Địch Thanh. Thuốc kia cầm máu cực tốt, miệng vết thương của Địch Thanh rất nhanh đã cầm máu, Vương Kế Nguyên sờ vào mạch đập của Địch Thanh, cảm thấy như có như không thì lo lắng đi tới đi lui nói:

- Sao quân y còn chưa tới?

Lúc này Cát Chấn Viễn mới chạy tới, khàn giọng hỏi:

- Vẫn còn cứu được Địch chỉ huy sao?

Vương Kế Nguyên mắng:

- Ngươi chỉ biết kêu gào, nếu cứu hắn sớm một chút thì nói không chừng càng có hy vọng.

Ông bị Tả Khâu đánh lén, bị nhét vào gầm giường, vốn là hỗn loạn nhưng mới vừa rồi dược tính đã qua nên đã nhìn thấy hết những biến cố xảy ra trong phòng nên vô cùng cảm kích Địch Thanh, vừa rồi Cát Chấn Viễn không để ý, nhưng Vương Kế Nguyên lại nhìn thấy mí mắt Địch Thanh còn máy rất nhỏ, biết là Địch Thanh chưa chết.

Trong lòng Cát Chấn Viễn bất an, chỉ mong có kỳ tích xuất hiện, cầu khẩn:

- Vương Đô Giám, ngươi nhất định phải cứu hắn.

- Phí lời.

Vương Kế Nguyên lại mắng một câu, đột nhiên thần sắc thay đổi lao ra khỏi phòng, lát sau kéo một quân y tiến vào, nói:

- Trình đại phu, ngươi hãy mau mau cứu người này.

Vị đại phu kia thấy Vương Đô Giám cấp bách liền cầm cổ tay Địch Thanh lên rồi đặt xuống, lắc đầu nói:

- Chết rồi.

Vương Kế Nguyên vội la lên:

- Không chết, mạch hắn còn đập mà.

Đại phu kia lại chăm chú xem mạch một lúc lâu, cười khổ nói:

- Mặc dù hắn chưa chết nhưng bị thương quá nặng, tại hạ...thật sự không chữa được.

Một lúc sau, lại có một vài đại phu tiến vào phòng, sau khi xem thương thế cho Địch Thanh xong thì đều lắc đầu. Vương Kế Nguyên biết những người này là đại phu giỏi nhất của trại Bình Viễn, nhưng tất cả đều nói không cứu được, liền luống cuống:

- Vậy làm sao bây giờ? Các ngươi ra ngoài hết đi.

Đám đại phu kia ngượng ngùng lui đi, Vương Kế Nguyên nhìn Địch Thanh, thấy sắc mặt hắn nhợt nhạt, không có sức sống, nghiến răng nói:

- Ngươi đã cứu mạng ta, mà ta lại không cứu được ngươi.

Ông đã nghe tên Địch Thanh, nhưng xưa nay không phục, hôm nay gặp không ngờ lại nhận ân tình của hắn.

Tim Cát Chấn Viễn lại trầm xuống, nhưng đã hạ quyết tâm, nói:

- Vương Đô Giám, đại phu ở đây không chữa được, nhưng Thanh Giản Thành có nhiều đại phu giỏi, ngươi hãy cấp cho ta một xe ngựa, ta đưa Địch chỉ huy trở lại Thanh Giản Thành cầu y.

Vương Kế Nguyên thầm nghĩ: “Với thương thế nặng như này căn bản không thể bôn ba được đường dài, nhưng nơi này lại không có phương pháp chữa trị, cũng không thể ở đây chờ chết.

Nên đành bất đắc dĩ nói:

- Đáng nhẽ ta nên cùng đi với ngươi, nhưng...

Cát Chấn Viễn nói:

- Nhưng ngươi còn phải trấn thủ ở nơi nay! Ta hy vọng lần này ngươi có thể trấn thủ được trại Bình Viễn.

Lòng gã không vui khó tránh khỏi việc nói mà không lựa lời.

Vương Kế Nguyên cũng không trách cứ, trong lòng thầm nghĩ: “Nguyên Hạo trăm phương ngàn kế cho tay chân mai phục ở trại Bình Viễn, nhưng cũng không đoạt trại, chẳng lẽ là đơn giản là muốn giết Địch Thanh sao?

Nhưng lúc này cũng không nghĩ nhiều, căn dặn binh sĩ chuẩn bị một xe ngựa, bốn tuấn mã. Cát Chấn Viễn đích thân đánh xe, để những binh lính từ Thanh Giản Thành ở lại trấn thủ trại Bình Viễn, lại xin Vương Kế Nguyên giúp chôn cất thi thể Tư Mã Bất Quần.

Trước khi đi, Cát Chấn Viễn đột nhiên nói:

- Vương Đô Giám, có một câu ta biết ngươi chưa chắc đã tin, nhưng ta vẫn phải nói. Cha con Hạ Thủ Vân..có vấn đề lớn! Khả năng bọn họ đã đầu phục Nguyên Hạo rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui