Sáp Huyết

Tào quốc cữu cười ha hả, nhưng trong nụ cười tràn đầy thê lương, tiếng cười vừa dừng, Tào quốc cữu lúc này mới đau thương nói:

- Ta vốn là em trai Hoàng hậu. Hiện giờ ... vẫn chưa đầy hai mươi tuổi.

Địch Thanh giật mình kinh ngạc, khó có thể tin nói:

- Quốc cữu... chuyện này... Làm sao có thể?

Trong mắt Tào quốc cữu đã có ý bi ai, thở dài nói:

- Khi ta còn nhỏ, không may mắc phải loại bệnh nan y. So với người bình thường, tốc độ già nua phải nhanh hơn gấp ba. Bởi vậy, ta chưa đầy hai mươi mà thoạt nhìn đã như gần sáu mươi rồi.

Địch Thanh kinh hãi, nghĩ thầm rằng mỹ nữ tuổi xế chiều đã cực kỳ bi ai, nhưng mỹ nữ cũng có thời rực rỡ. Còn Tào quốc cữu người, thì lại ngay cả cơ hội huy hoàng cũng không có. Nhìn thấy tóc trên đầu ở hai bên thái dương của Tào quốc cữu đã bạc, Địch Thanh trong lòng đầy sự thông cảm.

Tào quốc cữu lại nói:

- Địch Thanh, tên ta là Tào Dật. Nếu như ngươi để mắt tới ta, gọi ta một tiếng huynh đệ là được rồi. Ta vốn đủ già rồi, ngươi cũng đừng gọi là quốc cữu làm gì nữa, trong lòng ta thấy không vui.

Địch Thanh không nghĩ tới quốc cữu vị này lại nói chuyện dễ như vậy. Thấy Tào quốc cữu thần sắc thành khẩn, liền mỉm cười nói:

- Ta đây sẽ lên mặt gọi ngươi một tiếng Tào huynh đệ.

Xóa đi khuôn mặt u sầu, Tào quốc cữu mỉm cười nói:

- Được, được. Địch đại ca...

Hắn hô một tiếng, nước mắt lập tức chảy xuống. Một lát sau, gạt nước nước mắt, cười nói:

- Huynh xem, đệ khóc sướt mướt đấy, vẫn còn giống đứa trẻ.

Địch Thanh trong lòng thầm than, “Ngươi đâu phải là đứa trẻ chứ? Tuy rằng, Tào Dật tính khí còn trẻ con, nhưng bị loại bệnh này, so với rất nhiều người lại lão luyện hơn nhiều.

Tào Dật nhìn chằm chằm Địch Thanh nói:

- Chị gái nhà đệ biết đệ có bệnh lạ này, nên không hề trói buộc đối với đệ, cho đệ thoải mái đi ngao du sơn thủy.

Địch Thanh thầm nghĩ, "Tào hoàng hậu đương nhiên biết đệ đệ không còn nhiều thời gian, cho nên mới để y phóng túng tâm tình. Tuy nhiên, theo như những chứng kiến vừa rồi trong quân doanh, người này cũng không phải là bất hạnh mà hận đời, ngược lại rất nhân hậu, giúp người giải quyết nguy nan, thật sự khó có mấy ai được như thế.

Tào Dật nói tiếp:

- Đệ đã biết ngày giờ còn lại không nhiều, nhưng không cam lòng cứ sống như vậy rồi lặng lẽ chết đi. Lúc này mới không đi Giang Nam, mà ngược lại đi vào Tắc Hạ. Kỳ thật, đệ đến biên thuỳ, là muốn gặp Địch đại ca. Không ngờ chưa đợi đệ đi tìm huynh, thì huynh đã đến nơi này.

Địch Thanh kinh ngạc nói:

- Đệ tìm ta... Có chuyện gì sao?

Tào Dật chần chừ một lát, gật đầu nói:

- Có.

Địch Thanh lập tức nói:

- Chuyện gì, xin hãy nói ra.

Mới vừa rồi Tào dật vì Địch Thanh mà giải vây, trong lòng Địch Thanh rất là cảm kích, thầm nghĩ nếu là đủ khả năng, đương nhiên sẽ giúp đỡ.

Tào dật nhìn chằm chằm vào hai tròng mắt Địch Thanh, nói ngay vào điểm chính:

- Địch đại ca, ngũ long có phải ở trên người của huynh hay không?

Địch Thanh sắc mặt thay đổi, không biết vì sao Tào Dật biết việc này, trầm mặc hồi lâu mới nói:

- Đúng thế.

Tào Dật thở phào một cái, hỏi:

- Vậy... Huynh có thể đem ngũ long cho đệ nhìn một chút không?

Trong mắt của y có ý sốt ruột không nói ra được.

Địch Thanh hơi do dự, cuối cùng lấy ngũ long từ trong lòng ngực đưa ra. Những năm gần đây, Địch Thanh cất giữ ngũ long trong người nhưng rốt cục cũng không giải được bí mật của ngũ long.

Tào Dật tràn đầy cảm kích tiếp nhận ngũ long, thầm nghĩ, “Vẫn nghe nói Địch Thanh hiệp nghĩa hơn người, hôm nay được tận mắt thấy, quả nhiên là người đàn ông nhiệt huyết. Huynh ấy cho dù là từ chối nói không có ngũ long, thì mình cũng không thể trách được. Nhưng huynh ấy chẳng những thừa nhận chuyện ngũ long, lại còn cho ta xem, đối với loại người ý chí này, thật sự hiếm thấy.”

Tào Dật cầm ngũ long, tìm tảng đá ngồi xuống, lật đi lật lại xem, cau mày.

Địch Thanh nhìn Tào Dật, trái lại còn hy vọng y có thể tìm ra sự huyền bí của ngũ long. Nhưng tận đến trời chiều lặn về phía tây, Tào Dật vẫn không nói được một lời. Lúc này, Hàn Tiếu đã chạy về, nói nhỏ gì đó bên tai Địch Thanh. Địch Thanh hơi hơi cười lạnh, lẩm bẩm nói:

- Được. Ngươi đi theo dõi xem, chỉ cần có chuyện gì thì về báo cho ta ngay lập tức.

Hàn Tiếu lại rời đi. Tào Dật cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, lần lượt trả ngũ long, thở dài nói:

- Địch đại ca, tất nhiên nghe qua truyền thuyết Hương Ba Lạp rồi phải không?

Thấy Địch Thanh gật đầu, Tào Dật lại hỏi:

- Nhưng huynh có biết ngũ long này lai lịch sao?

Địch Thanh do dự một chút, nói:

- Ta nghe nói ngũ long trước tiên là đế vật...

Trong lòng dường như đã đoán được cái gì.

- Tào huynh đệ, đệ cũng muốn tìm Hương Ba Lạp sao?

Tào Dật thân mang bệnh nan y, đại nội đều không thể chữa khỏi. Tào Dật tìm đến Hương Ba Lạp đương nhiên là hợp tình hợp lý.

Tào Dật hơi có ngạc nhiên, lập tức thẳng thắn thành khẩn nói:

- Đúng vậy, đệ đang tìm Hương Ba Lạp. Đệ biết huynh cũng đang tìm Hương Ba Lạp, bởi vậy mới tới tìm huynh.

Địch Thanh nhíu mày không nói, thầm nghĩ, “Tào Dật cớ sao biết được mình đang tìm Hương Ba Lạp?”

Tào Dật giống như thấy được sự nghi hoặc của Địch Thanh, mỉm cười nói:

- Địch đại ca, có lẽ huynh không biết, trong cung lúc này, Biện Kinh tận là truyền thuyết của huynh. Tỷ tỷ của đệ cũng từng được nghe qua chuyện của huynh. Và hỏi Thánh Thượng, lại hỏi qua Bát vương gia, mới biết được...

Trên mặt y lộ ra ý thông cảm, nhẹ giọng nói:

- Chuyện của huynh, tỷ tỷ của đệ cũng vô cùng... tiếc, chị em đệ đều chúc huynh có thể tìm được Hương Ba Lạp nhé.

Địch Thanh trông thấy trong mắt Tào Dật tràn đầy thành khẩn, cổ họng giống như bị cái gì nhét vào, một lúc lâu sau mới nói:

- Đa tạ.

Hắn bôn ba này nhiều năm, bỗng dưng quay đầu, mới phát hiện, có quá nhiều người yên lặng giúp đỡ hắn.

Hắn không hối hận!

Tào Dật hì hì cười, vẻ mặt ít nhiều có chút buồn cười,

- Đương nhiên, đệ là người hy vọng nhất huynh có thể tìm ra người của Hương Ba Lạp. Đệ cũng đi tìm Hương Ba Lạp, nếu tìm được rồi, khẳng định sẽ báo cho huynh. Địch đại ca, huynh tìm được rồi Hương Ba Lạp, nhất định cũng sẽ nói cho đệ biết, phải không?

Thần sắc hắn tràn đầy khẩn cầu, Địch Thanh thấy, trong lòng dâng lên thông cảm, chậm rãi nói:

- Ngươi là người tốt, hẳn là có hảo báo đấy! Ta nếu có thể tìm được Hương Ba Lạp, nhất định sẽ hết sức nói cho ngươi biết.

Bởi vì Triệu Minh kể rõ chuyện cũ nên Địch Thanh cảm giác được Hương Ba Lạp chẳng những thần bí, thậm chí có khả năng cực kỳ nguy hiểm. Những điều vừa nói lúc nãy, Tào Dật cũng không hiểu được ngụ ý của Địch Thanh, liền phấn chấn nói:

- Được. Quân tử nhất ngôn.

Đưa tay lên, Tào Dật mỉm cười nói:

- Đệ và huynh bắt tay làm giao ước.

Địch Thanh thấy Tào Dật, dù rằng tang thương, nhưng vẫn còn giữ nét trẻ con, trong lòng nghĩ, "Tào Dật dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, không biết rằng, rất nhiều minh ước, chỉ cần một lòng là được rồi, vốn không cần hình thức! Ta cùng Vũ Thường giao ước, chẳng cần phải bắt tay, Nhưng ta suốt đời này, làm sao có thể quên được?”

Nhưng hắn vẫn vỗ nhẹ vào tay Tào Dật, an ủi trái tim Tào Dật.

Tào Dật thu tay lại, vui mừng lộ rõ trên nét mặt. Giống như đã tìm được Hương Ba Lạp rồi. Con mắt y đảo qua đảo lại, nói:

- Nếu Địch đại ca đã cùng đệ đi chung trên một con đường, thì đệ và huynh về sau phải liên hệ tin tức mới được. Thật ra, vừa rồi, Địch đại ca đã nói sai một câu.

Địch Thanh có chút ngạc nhiên:

- Huynh nói sai ở chỗ nào?

Tào Dật nhìn lên trời cao, từ từ nói:

- Ngũ long đều không phải là vật của tiên đế. Theo đệ được biết, ngũ long vốn do một đứa trẻ có được.

Địch Thanh kinh ngạc nói:

- Đứa trẻ nào có được ngũ long?

Tào Dật suy tư nói:

- Đứa bé kia họ Cổ. Huynh và nó gần giống nhau, cũng là con nhà nông, người Linh Thạch. Năm đó, tiên đế tín đạo, nghênh đón thần ở núi Ngũ Đài. Khi quay lại, nghỉ tại làng Linh Đài, buổi tối nằm mộng, đến sáng sớm thức dậy, liền kêu, nói là trời ban ngũ long, ngay tại hôm nay. Hoàng thượng lập tức ra lệnh quần thần thẩm tra tung tích ngũ long mọi nơi.

Địch Thanh cau mày nói:

- Ngươi làm sao biết được việc này?

Tào Dật cười nói:

- Cha đệ lúc ấy hầu cận hoàng thượng. Cha đệ là Tào Vĩ.

Địch Thanh lúc này mới nhớ tới, Tào Dật vốn là cháu Tào Bân. Tào Bân là một vị tướng khai quốc nước Đại Tống. Mà bối phận thúc bá của Tào Dật, còn có vị tướng lĩnh tiếng tăm lẫy lừng Đại Tống, vốn gọi là Tào Vĩ.

Tào Vĩ là gười trấn thủ biên thuỳ mấy chục năm, ép Lý Đức Minh, cha của Nguyên Hạo cả đời không có hành động khác thường.

Chẳng trách Hàn Kỳ tuy là cuồng ngạo, nhưng đối với Tào Dật cũng không dám chậm trễ. Tào Dật không chỉ ỷ vào thế tỷ tỷ là Hoàng hậu, thật sự cũng bởi vì xuất thân là con nhà tướng, thân thế hiển hách.

Tào Dật tiếp tục nói:

- Lúc ấy quần thần có chút hoài nghi tiên đế làm bộ... Nhưng tiên đế đã ban lệnh, mọi người chỉ có thể đi tìm. Kết quả là, có binh sĩ bẩm báo, đêm qua thật sự trên trời có hiện tượng bất thường, có một quả cầu lửa từ trên trời giáng xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui