Sáp Huyết

Cốc Tư La ở trên đài cao, dáng vẻ như là đang đối phó với mọi vấn đề, nghe Địch Thanh nói như vậy cũng không khỏi giật mình, nháy mắt hỏi:

-Ngươi có biết ngươi đang nói gì không?

Địch Thanh ngẩng đầu, ưỡn ngực ra, nhìn Cốc Tư La nói:

-Tán Phổ, Địch mỗ vốn xuất thân binh nghiệp, ít đọc sách, rất nhiều chuyện không hiểu biết, không biết ý nghĩa của lễ tế Thừa Thiên là ở chỗ nào, nhưng tại hạ nghĩ cái quý của Thừa Thiên là ở sự thành tâm. Nếu không thành tâm, thành ý thì e là trời xanh cũng không thể cảm nhận được lòng thành của người. Phi Tuyết đã không hề thật lòng hiến tế, do đó cũng vô bổ. Nếu như tại hạ biết, nhất định sẽ ra tay ngăn cản cô ấy. Tại hạ tuy mạo phạm thần linh, nhưng là do không cố ý. Trời xanh bao la, thần linh có dung tuyệt đối sẽ không vì một chuyện nhỏ mà chấp nhặt, trách tội tại hạ.

Ánh mắt Cốc Tư La hiện lên sự vui vẻ, thản nhiên nói:

-Ngươi nói thế, có phải là ám chỉ ta không? Nếu ta vẫn trách tội ngươi, nghĩa là ta không đủ cái tâm?

Địch Thanh vội nói:

-Địch mỗ không dám.

Cốc Tư La thong thả nói:

-Ngươi nói thật ra rất có lý. Kỳ thực có lúc đối với người thông minh không cần nói gì nhiều. Nhưng trên đời này, người thông minh lại không nhiều. Trang Tử của các ngươi đều nói: “nhập tục nào thì theo lệnh đấy”, cũng là cách thường nói: nhập gia tùy tục. Có một số quy tắc, ngươi cho dù biết không ổn nhưng cũng không thể thay đổi, cho dù ngươi biết rõ là không đúng, nhưng cũng nhất định phải nói rõ cho mọi người.

Địch Thanh không ngờ Cốc Tư La dù ở vùng Tây Tạng, nhưng rất thông thái. Cốc Tư La biết câu mà Trang Tử nói. Địch Thanh cũng không hiểu rõ, nhưng hắn biết ý trong câu nói của Cốc Tư La không phải ám chỉ hắn phá vỡ quy tắc thì phải bị trừng phạt. Cốc Tư La tuy ở Tây tạng xưng Vương, nhưng cũng phải tuân thủ quy tắc như nhau, nếu không làm sao khiến dân phục? Địch Thanh nghĩ tới đây, nói:

-Tán phổ, Địch mỗ có sai, nguyện cam chịu xử phạt.

Cốc Tư La nhìn Địch Thanh hồi lâu, giống như đang trầm tư, lại giống như xuất thần, một hồi lâu đột nhiên nói:

-Ta kể cho ngươi nghe câu chuyện, thấy thế nào?

Địch Thanh lấy làm bất ngờ, không hiểu dụng ý của Cốc Tư La. Trên thực tế từ sau lúc vào cung hắn chưa từng đoán trúng ý của Cốc Tư La. Vốn dựa vào những suy nghĩ của Địch Thanh, hắn sai lầm quá nhiều. Lần này vào cung thỉnh tội, đám người Cốc Tư La, Thiện Vô Úy nhất định sẽ nghiêm khắc trừng phạt, coi như giương cung bạt kiếm, chứa nhiều rắc rối, thậm chí không thể gặp Cốc Tư La cũng là hợp tình hợp lý. Nhưng hắn vẫn cứ dễ dàng gặp được Cốc Tư La, mà dường như Cốc Tư La không hề có ý trách cứ. Cốc Tư La hỏi Phi Tuyết, giải thích âm mưu của Phi Ưng, và nói chuyện về Trang Tử, những điều này khiến Địch Thanh nói năng lung tung. Lúc này Cốc Tư La lại còn muốn kể cho hắn nghe câu chuyện?

Cốc Tư la rốt cuộc muốn làm gì?

Trong lòng Địch Thanh hoang mang, nhưng nghĩ được nghe câu chuyện còn tốt hơn là bị ăn roi da, nên cười đáp:

-Vậy tại hạ xin được rửa tai lắng nghe.

Ánh mắt Cốc Tư La nhìn xa xa, nhìn lên bầu trời xanh thẳm như có điều suy nghĩ, nói:

-Rất lâu… rất lâu trước kia, khi đó…khi đó ngươi và ta còn chưa có mặt trên thế gian này, có một đôi tình nhân vì nguyên nhân bất đắc dĩ mà bị bắt chia tay nhau. Từ đó về sau, biển người rộng lớn, trời đất bao la nên cũng không thể gặp lại nhau.

Địch Thanh vô cùng ngạc nhiên, không hiểu dụng ý của câu chuyện này ở chỗ nào. Nhưng nghĩ đến mình và Vũ Thường nên không kìm nén nổi nỗi đau trong lòng.

Cốc Tư La nói tiếp:

-Vậy.. cô gái nhé. Có thể cho là cô gái… Nàng một lòng muốn tìm được người yêu. Do đó trải qua bao gian khổ, hơn mười năm ngày nào cũng như ngày nào đi tìm kiếm người bạn đời. Giữa họ tuy không có định ước, nhưng nàng biết rằng chàng trai cũng không từ bỏ việc đi tìm nàng.

Địch Thanh thật sự lấy làm lạ, không hiểu Cốc Tư La nói “có thể cho là cô gái” là ý nghĩa gì? Nam thì là nam, nữ thì là nữ, Cốc Tư La vì sao không dám khẳng định? Nhưng sự hiếu kỳ trong lòng hắn nổi lên, đành yên lặng chờ Cốc Tư la nói tiếp.

Cốc Tư La nói tiếp:

-Người con gái đó tìm rất nhiều năm nhưng hoàn toàn không tìm thấy tung tích của người bạn đời, nên vô cùng thất vọng. Nàng đi lại bị khập khiễng, chỉ có thể nhờ người bên cạnh đi tìm kiếm. Sau đó nàng gặp được một người, gọi là Đoàn Tư Bình, cô gái hứa lấy vật chất giúp hắn lập quốc, nhờ hắn giúp tìm kiếm người bạn kia.

Địch Thanh nghe đến đây thì rất ngạc nhiên, thầm nghĩ cô gái này có bản lĩnh cao cường vậy sao? Có thể giúp người khác hưng quốc? Cô gái này nếu như thật sự có năng lực như vậy, chắc chắn phải nổi tiếng trong thiên hạ. Người bạn của cô gái nếu như không phải là đã chết thì sao không thể tìm thấy cô? Đoàn Tư Bình, Địch Thanh cảm thấy cái tên này nghe quen quen.

Cốc Tư La lại nói:

-Đoàn Tư Bình đồng ý với cô gái, chỉ cần cô gái có thể giúp y lập quốc, y nhất định sẽ tìm ra được người yêu cho cô. Nhưng mãi cho tới khi Đoàn Tư Bình chết đi, vẫn chưa hoàn thành tâm nguyện của cô gái.

Địch Thanh cảm thấy chua xót, trong lòng không khỏi nghĩ tới chuyện mình và Vũ Thường.

Đời này kiếp này cuối cùng Vũ Thường có thể gặp lại hắn một lần không?

Hồi lâu không nghe Cốc Tư La nói gì nữa, Địch Thanh không kìm nén nổi, hỏi:

-Tán Phổ, sau đó thế nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui