Sáp Huyết

Đẩy cửa phòng ra “kẽo kẹt” vang lên, người ngồi bên cửa sổ nhìn qua hắn, mỉm cười nói:

- Địch Thanh, ngươi về rồi à?

Địch Thanh ngẩn ra, nhìn thấy đôi mắt sáng ngời đa tình, thất thanh nói:

- Phạm đại nhân, sao ngài tới đây?

Người ngồi trong phòng Địch Thanh, đúng là Phạm Trọng Yêm!

Phạm Trọng Yêm cười nói:

- Ta không thể tới sao?

Địch Thanh có chút vui mừng bất ngờ, vội nói:

- Không phải, chỉ là có chút bất ngờ vui mừng mà thôi.

Sau khi hắn đi sứ Thổ Phiên, thì được điều lệnh lập tức hồi kinh, không có nói tạm biệt với Phạm Trọng Yêm.

Tới kinh thành rất lâu, Địch Thanh cũng biết Phạm Trọng Yêm được điều về kinh thành, nhưng vẫn không có đi thăm hỏi. Không ngờ hôm nay Phạm Trọng Yêm lại tới tìm hắn.

Phạm Trọng Yêm thấy Địch Thanh lộ ra ý muốn hỏi, cũng không vòng vo, lập tức nói:

- Ta là từ hoàng cung đến. Lúc ban ngày, Thánh Thượng từng triệu ta vào cung, thương nghị chuyện biến pháp.

Trong thần sắc có chút phấn chấn, Phạm Trọng Yêm nói:

- Địch Thanh, cuối cùng Thánh Thượng hạ quyết tâm biến pháp rồi, ngày mai sẽ trong triều tuyên bố nghị sự biến pháp.

Cảm giác say của Địch Thanh dâng lên, ngồi trên giường, đột nhiên cười nói:

- Chuyện tốt.

Trong lòng hắn nghĩ tới, “lúc còn ở tây bắc, những người Phạm công, Bàng đại nhân từng thương nghị chuyện biến pháp, cuối cùng hôm nay được ước nguyện rồi. Nhưng ta thì sao?”

Hắn đương nhiên không phải phản đối biến pháp. Nhưng nghe tới tin tức này, không có vui mừng trong tưởng tượng.

Phạm Trọng Yêm suy nghĩ tinh tế đã nhìn ra buồn bã của Địch Thanh nói:

- Hôm nay ở trong cung, Thánh Thượng nói với ta, hình như ngươi phản đối biến pháp?

Địch Thanh ngẩn ra, lắc đầu cười khổ nói:

- Phạm đại nhân, ngài biết không phải như vậy, sao mạt tướng có thể phản đối biến pháp chứ? Mạt tướng chỉ là phản đối nghị hòa với nước Hạ mà thôi.

Phạm Trọng Yêm mỉm cười nói:

- Ta đương nhiên biết ngươi sẽ không. Thật ra hôm nay Thánh Thượng có chút tức giận, ngươi có biết ông ấy tức giận gì không?

Địch Thanh nhíu mày, buồn bã nói:

- Mạt tướng người vốn rất ngốc, đoán không ra ý của Thánh Thượng.

Phạm Trọng Yêm nói:

- Thánh Thượng nói với ta, ngài ấy luôn xem ngươi là bạn, nhưng ngươi lại không hiểu ngài ấy.

Địch Thanh trong lòng thầm nghĩ:

“Ta là không hiểu ngài ấy, nhưng ngài ấy hiểu ta sao?”

Nhưng Địch Thanh không muốn nói nhiều, chỉ trầm lặng, nghe Phạm Trọng Yêm lại nói:

- Đại Tống bệnh trầm kha nhiều năm. Ngươi và ta biết, Thánh Thượng biết, người có chí đều biết. Tình hình này phải đổi, không đổi không được. Nếu không sửa đổi, bệnh Đại Tống lâm vào nguy kịch, chỉ có thể ngồi chờ diệt vong. Thánh Thượng có chí biến pháp, là chuyện may mắn thiên hạ, ta toàn lực ủng hộ, lúc này không phụ Thiên tử lê dân...

Lần đầu tiên Địch Thanh cắt ngang lời nói của Phạm Trọng Yêm, bình tĩnh nói:

- Phạm công, nếu ngài đã biết mạt tướng biết, thì không cần nói những lời này. Ngài đến đây tìm mạt tướng, đương nhiên không phải nói lợi ích của biến pháp.

Phạm Trọng Yêm cười, chậm rãi nói:

- Thánh Thượng nói, Địch Thanh trước đây bất luận Thánh Thượng làm gì, đều toàn lực ủng hộ. Nhưng bây giờ Địch Thanh thay đổi rồi, một lòng chỉ vì chinh chiến tây bắc, không để ý đại cục thiên hạ.

Địch Thanh bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc nhìn Phạm Trọng Yêm nói:

- Vậy Phạm công thấy mạt tướng thế nào?

Phạm Trọng Yêm trầm ngâm một lát, nói:

- Ta biết ngươi cho rằng Nguyên Hạo tuyệt không phải thật lòng cầu hòa, đối phó loại người Nguyên Hạo nhất định diệt cỏ tận gốc mới được. Nhưng ăn cơm phải từng ngụm, bây giờ tây bắc chinh chiến nhiều năm, dân sinh mệt mỏi. Nói thật, bá tính ghét chiến tranh, bách quan cũng ghét chiến tranh. Bây giờ chúng ta làm không được quá nhiều. Có thể nhân cơ hội tu dưỡng sinh lợi, biến pháp cường quốc, cũng là chuyện tốt. Trên triều đình bây giờ, nghe Nguyên Hạo cầu hòa, trừ rất ít người ra, vẫn đồng ý hòa đàm. Tiêu điểm đơn giản là trên lợi thế hòa đàm. Lúc này ngươi toàn lực tác chiến, lực cô thế đơn, cho dù Thánh Thượng đồng ý với ngươi, chỉ sợ cũng không thể nào cản được tiếng gầm của nghị hòa.

Địch Thanh cười tẻ ngắt:

- Chết tây bắc không phải là bọn họ, đương nhiên bọn họ không quan tâm đau khổ. Nguyên Hạo không đánh tới kinh thành, đương nhiên bọn họ không quan tâm. Mạt tướng không muốn biết tâm tư của bọn họ, nhưng Phạm công.. ngài ủng hộ mạt tướng không?

Phạm Trọng Yêm ngước nhìn Địch Thanh thật lâu, khẽ thở dài nói:

- Ta thăng trầm nhiều năm, vẫn khó được trọng dụng, đơn giản đang kiên trì trên mặt. Năm đó Doãn Thù từng nói, ta thay đổi rồi. Ông ấy cho rằng đau khổ nhiều năm, đã làm ta mất đi nhuệ khí, thăng chức tây bắc làm ta đánh mất hùng tâm. Phạm Trọng Yêm đã không phải Phạm Trọng Yêm.

Địch Thanh nhìn người cũng cô đơn giống mình kia, nhưng đôi mắt vẫn quật cường, trong lòng đột nhiên kích động một trận, chậm giọng nói:

- Nhưng mạt tướng biết, ngài không có thay đổi.

Trong đôi mắt Phạm Trọng Yêm thần thái vừa hiện, lúc này nếp nhăn ở khóe mắt, đều đầy hào quang:

- Đúng vậy, cách xử sự của ta là biến pháp. Nhưng ta cho rằng làm người sẽ không thay đổi. Doãn Thù, Hàn Kỳ lấy tính mạng binh sĩ đánh cuộc, ta bất luận thế nào đều sẽ không đồng ý. Nhưng nếu lấy Phạm Trọng Yêm ta, đánh cuộc một chút biến pháp lợi nước lợi dân, ta sẽ không lùi bước. Địch Thanh, ngươi phải biết, trên đời tám chín phần mười không như ý người. Nếu tạm thời không thể dùng binh, cho dù ta ủng hộ ngươi, chẳng phải là.... cũng nhưng nếu ngươi và ta sau toàn lực trên biến pháp, sau khi lợi quốc cường binh, lại đánh Nguyên Hạo, cơ hội không phải lớn hơn sao?

Địch Thanh suy tư nói:

- Phạm công, vì Thánh Thượng bảo ngài đến khuyên mạt tướng, ngài ngược lại đến khuyên mạt tướng ở lại bên cạnh Thánh Thượng, ủng hộ ông ấy biến pháp?

Trong mắt Phạm Trọng Yêm lộ ra ý khen ngợi, thầm nghĩ Địch Thanh quả thật thông minh, một câu nói toạc ra ý của lão. Phạm Trọng Yêm biết Triệu Trinh tính cách do dự, cũng biết phân lượng Địch Thanh trong mắt Triệu Trinh. Biết nếu có Địch Thanh bên cạnh khuyên nhủ, càng có thể kiên định quyết tâm biến pháp của Triệu Trinh.

Phạm Trọng Yêm nghĩ đến đây, đột nhiên đứng dậy, hướng về Địch Thanh thi lễ.

Địch Thanh kinh ngạc không ngừng, vội vàng đứng dậy tránh đi nói:

- Sao Phạm công làm như vậy?

Phạm Trọng Yêm cảm khái nói

- Địch tướng quân, ta từ lâu nghe Chủng Thế Hành nói chuyện của ngài. Biết lựa chọn này, đối với ngài rất không công bằng, nhưng Phạm mỗ mặt dày, chỉ xin Địch tướng quân lấy thiên hạ làm trọng...

Lão tuy giỏi ăn nói, nhưng nghĩ tới tình cảnh của Địch Thanh. Lời nói tiếp theo, đột nhiên nói không được nữa.

Ánh mắt Địch Thanh vụt xa, nhìn lên ngọn đèn chập chờn, ngọn đèn dầu lóng lánh, ngọn lửa như múa, đang múa cô đơn đêm tối.

Không biết bao lâu, Địch Thanh mới nói:

- Mạt tướng định ngày mai diện thánh, không nhắc tới chuyện chinh chiến tây bắc nữa.

Phạm Trọng Yêm vừa vui mừng vừa thương cảm, nhìn người đàn ông thái dương điểm sương như thu muộn, nhất thời không nói.

Địch Thanh nói:

- Nhưng mạt tướng có thể hỏi Phạm công hai chuyện không?

Phạm Trọng Yêm nói:

- Xin nói.

Địch Thanh vẫn nhìn ngọn đèn đó, trong mắt tràn đầy chiến ý nghiêm túc lạnh lùng:

- Chuyện thứ nhất chính là, ngài cho rằng biến pháp có thể thành công không? Chuyện thứ hai lại là Nguyên Hạo làm sao chịu ngồi yên đợi Đại Tống biến pháp?

Phạm Trọng Yêm một hồi lâu không nói, sau đó rất lâu, ngọn đèn vừa nhảy, đôi mắt Phạm Trọng Yêm sáng ngời:

- Biến pháp thành công hay không, việc ở người làm, trước mắt ta không thể trả lời ngài. Ta chỉ có thể nói là, cơ hội này, lợi nước lợi dân, ta không thể bỏ qua. Ta chỉ cần dốc hết tâm lực, cuối đầu và ngẩng đầu không hổ thẹn, thì sợ gì đánh giá thành bại?

Lúc Phạm Trọng Yêm ra Quách phủ, nghĩ tới câu hỏi của Địch Thanh, vẫn lòng có ưu tư, lão không có trả lời vấn đề thứ hai của Địch Thanh, cũng không biết trả lời thế nào.

Nguyên Hạo dã tâm bừng bừng, nhưng quân thần Đại Tống đối với người này, vẫn như ngắm hoa trong sương. Người của Đại Tống thật sự hiểu Nguyên Hạo, không chừng chỉ có Địch Thanh.

Rất rõ ràng, Địch Thanh không phản đối biến pháp, nhưng không xem trọng Tống Hạ nghị hòa.

Địch Thanh sớm không còn là thiếu niên lỗ mãng giảo hoạt của năm đó. Phạm Trọng Yêm cho rằng, dưới gió đao sương xâm lấn, lưỡi mác mài mòn, Địch Thanh đối với tình hình của tây bắc, đương nhiên hiểu rõ hơn xa bách quan ngồi hưởng lạc ở Biện Kinh.

Trên đường đi Phạm Trọng Yêm suy nghĩ băn khoăn, tới lúc về phủ, đêm đã rất khuya, trăng ẩn sau đám mấy, sao lốm đốm đầy trời, có quản gia tiến đến nói:

- Phạm công, Hạ đại nhân ở thư phòng chờ ngài rất lâu.

- Hạ đại nhân?

Phạm Trọng Yêm ngẩn ra, quản gia thấp giọng nói:

- Là Hạ Tủng Hạ đại nhân.

Phạm Trọng Yêm hơi nhíu mày, có chút bất ngờ, nghĩ lại, đã hiểu mục đích Hạ Tủng đến đây, gật đầu nói:

- Dẫn ta đi gặp.

Tới trước thư phòng, Phạm Trọng Yêm ra hiệu quản gia lui xuống, đẩy cửa phòng. Trong phòng, bên cạnh ngọn đèn đang ngồi một người, tai to mặt lớn, ra vẻ trung hậu. Nhưng lúc đôi mắt nhìn qua, hơi lóe lên, rõ ràng trong trung hậu người đó có phần tâm cơ.

Người đó thấy Phạm Trọng Yêm, đứng lên thi lễ nói:

- Ôi chao, Hi Văn huynh, tại hạ không mời mà tới, xin thứ tội.

Phạm Trọng Yêm lại cười nói:

- Không dám không dám. Hạ đại nhân đến, hạ quan không có nghênh đón từ xa, khiến Hạ đại nhân chờ lâu, xin đừng trách.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui