Sáp Huyết

Các ngài có tin không?

Đây chỉ là năm chữ bình thường nhưng trong cung điện này nó lại đánh trúng lòng mỗi người. Vương Củng Thần mặc dù không từ bỏ ý niệm công kích thân tín của Phạm Trọng Yêm, nhưng khi y liếc mắt nhìn biểu lộ của Triệu Trinh, y đã từ bỏ ý niệm loại bỏ Chủng Thế Hành.

Triệu Trinh không nói câu nào nhưng ai nhìn vẻ mặt của y cũng biết được y đã tin những chuyện này rồi. Nhưng mà tất cả mọi người đều có chút nghi hoặc, nếu đã như vậy thì tại sao Chủng Thế Hành lại vẫn muốn Bao Chửng tố cáo chuyện mình lạm dụng công quỹ?

Thậm chí Vương Củng Thần còn đang nghĩ, lẽ nào Chủng Thế Hành tự biết mình không sai nên mới muốn chuyển tầm ngắm để bảo vệ người bên cạnh sao? Nhưng những lời nói sau đó của Bao Chửng lại khiến y vô cùng xấu hổ.

- Chủng Thế Hành nói với thần rằng mặc dù y không thẹn với lương tâm nhưng y biết mình đã phá vỡ quy tắc. Nếu như gặp phải người nào có ý định xấu thì nhất định sẽ tấu chuyện này lên. Y nói “Ta đã sống bao nhiêu năm trời, bấp bênh bao nhiêu năm trời, sớm đã nhìn ra mọi chuyện rồi. Ta còn có thể sống thêm bao năm nữa chứ? Nếu như có gì sai sót xin Bao dại nhân cứ đổ hết lên người ta, ta không có gì để nói cả.”

Bao Chửng nói lại nguyên văn lời của Chủng Thế Hành, Triệu Trinh vẫn không hiểu, bèn hỏi:

- Tại sao hắn lại làm như vậy?

Bao Chửng liếc nhìn Địch Thanh một cái, thấy được nét buồn trên mặt Địch Thanh, y biết ngay Địch Thanh đã hiểu được chuyện này rồi.

- Vì Chủng Thế Hành nói “Phần lớn tiền công quỹ ta đều dùng vào việc tu sửa hệ thống phòng ngự và các vũ trang cho quân sĩ, ví dụ như chế tạo thêm nhiều binh khí, áo giáp, nghĩ cách mua được những con ngựa chạy nhanh nhất. Các ngài không biết rằng triều đình tuy có cung tiễn áo giáp nhưng cung thì bị sâu mọt, dây cung thì đứt, áo giáp cũng hỏng hết, ngài nói xem các binh sĩ sao có thể dùng những trang bị này đi chịu chết được? Nếu như muốn nói tới trách nhiệm thì Địch Thanh dùng nhiều tiền công quỹ nhất vì quân đội mà ngài ấy lãnh đạo là quân tinh nhuệ của Tây Bắc, đa số tiền công quỹ đều dùng cho đội quân này. Nhưng nếu như không có những quân tinh nhuệ không đúng quy củ này thì những thiệt hại của quân Đại Tống ở vùng Tây Bắc cũng chẳng phải chỉ có chút tiền công quỹ này rồi. Nếu không phải lạm dụng số tiền công quỹ này thì một số người của triều đình đã bị chiến hỏa thiêu cho sứt đầu mẻ trán rồi chứ lấy đâu ra thời gian mà bàn tới chuyện công quỹ ở Tây Bắc. Thực ra ta có thể không quan tâm nhưng ta có thể không quan tâm sao? Được thôi, nếu như giữa ta và Địch Thanh nhất định phải có một người đứng ra gánh vác trách nhiệm vậy thì hãy để ta gánh vác. Dù sao thì lão tử ta cũng không nghèo túng vì ta đã có vợ con, Địch Thanh còn nghèo túng hơn ta nhiều. Ngài ấy chinh chiến bao nhiêu năm nay nhưng vẫn chỉ có một mình. Ngoài những vết sẹo nhiều hơn ta thì Địch Thanh chẳng có thêm bất cứ thứ gì. Ta thực sự cảm thấy rất hổ thẹn với ngài ấy. Bao đại nhân, ta cầu xin ngài, hãy để tất cả trách nhiệm cho một mình ta gánh vác, ta nhận tất cả.

Nói đến đây, vẻ mặt như sắt đá của Bao Chửng cũng trở nên thổn thức. Trong giọng nói bình thản cũng có chút gay cấn. Hồi lâu, trong cung điện không một tiếng động, Bao Chửng gằn từng chữ từng chữ:

- Cuối cùng Chủng Thế Hành đã nói “Ta gánh chịu tất cả trách nhiệm thì sự tổn thất của Tây Bắc sẽ giảm đi được chút ít. Bởi vì Tấy Bắc có thể không có Chủng Thế Hành nhưng không thể thiếu Địch Thanh được.”

Tây Bắc có thể thiếu Chủng Thế Hành nhưng không thể thiếu Địch Thanh!

Địch Thanh nghe tới đây, đôi mắt ngấn nước, trong nhạt nhòanhư nhìn thấy bộ dáng bất cần đời của Chủng Thế Hành vậy: “Địch Thanh, ngài không thể chết, ngài còn nợ ta rất nhiều tiền chưa trả đấy!”

Thứ mà hắn nợ Chủng Thế Hành đâu phải chỉ có tiền?

Bao Chửng nói xong, cả cung điện lặng ngắt như tờ. Mãi lâu sau Triệu Trinh nhìn về phía Địch Thanh, thấy mái tóc chỗ thái dương Địch Thanh đã có nhiều sợi bạc, y mới đột nhiên nghĩ “Địch Thanh đang thời tráng niên sao đã có tóc bạc rồi. Có lẽ trước giờ hắn chưa từng quên lời hứa của mình, một lòng dốc sức vì trẫm chinh chiến ở Tây Bắc. Không chỉ có những vết sẹo trên người hắn ngày một nhiều mà những sợi tóc bạc cũng ngày một nhiều rồi.”

Triệu Trinh vẫn luôn nghĩ rằng mình không hề bạc đãi Địch Thanh, ngay cả lúc Ngự Sử Đài cáo trạng Tây Bắc lạm dụng công quỹ thì y cũng vẫn bí mật phái Bao Chửng đi điều tra. Trực giác của y vẫn luôn che chở cho Địch Thanh.

Nhưng khi thấy được trên khuôn mặt tuấn lãng của Địch Thanh tràn đầy sự tang thương cô đơn, lại nghĩ tới vừa rồi Địch Thanh muốn cáo lão hồi hương Triệu Trinh đột nhiên nghĩ: “Cuối cùng thì là trẫm bảo vệ Địch Thanh hay Địch Thanh đang bảo vệ giang sơn của trẫm đây?”

Tất cả mọi người cũng đều hiểu hết mọi chuyện rồi, Bao Chửng lòng vòng nói những lời này không chỉ đơn thuần là muốn bảo vệ Chủng Thế Hành mà hơn nữa chính là muốn bảo vệ Địch Thanh.

Âu Dương Tu bước lên thi lễ nói:

- Hoàng thượng, nếu như Bao ngự sử đã điều tra sáng tỏ mọi chuyện, vậy thần vẫn cho rằng chuyện tiền công quỹ không liên quan gì tới Địch Thanh, mong Hoàng thượng minh xét!

Triệu Trinh nhìn về phía Bao Chửng nói:

- Bao ngự sử! Nếu khanh đã điều tra rõ ràng mọi chuyện, vậy theo ý của khanh chuyện này nên giải quyết thế nào?

Bao Chửng có chút trầm ngâm nói:

- Việc thu chi của tiền công quỹ rõ ràng có chênh lệch nhưng nhớ tới thời Thái tổ cũng đã từng xây dựng quốc khố, mục đích chính là dự trữ cho chi tiêu quân sự. Còn về tiền công quỹ ở Tây Bắc, nếu đã gọi là công quỹ thì dụng ý chính là vì nước vì dân. Chủng Thế Hành và Địch Thanh tuy đã dùng chúng không theo quy tắc nhưng đều dùng vào việc nước. Có thể nói theo quy định thì không thể dung tha nhưng xét về tình về lý thì có thể tha thứ. Pháp luật không thể không xét đến tình người, Thái tổ lập pháp cũng vì muốn giang sơn bền vững, bách tính an cư lạc nghiệp, người nhất định sẽ không hy vọng hậu thế chỉ biết khư khư làm theo cái cũ.

Triệu Trinh gật đầu, lại hỏi:

- Nếu như Thái tổ còn thì người sẽ xử trí việc này ra sao?

Bao Chửng lập tức nói:

- Với tầm lòng khoan dung độ lượng của Thái tổ, nếu như chưa rõ ngọn ngành người nhất định sẽ điều tra tới cùng. Nhưng nếu đã biết được chân tướng mọi chuyện thì chắc người sẽ chỉ cười cho qua mà thôi.

Triệu Trinh ha ha cười nói:

- Nói rất hay, kể từ ngày hôm nay không cần nhắc tới chuyện Chủng Thế Hành, Địch Thanh lạm dụng công quỹ ở Tây Bắc nữa.

Các quan thần tuân chỉ, người vui người buồn. Phạm Trọng Yêm nghĩ thầm: “Hoàng thượng chỉ nói không cần nhắc tới chuyện Chủng Thế Hành và Địch Thanh nhưng lại không nói gì tới Đằng Tử Kinh và Trương Kháng. Xem ra trong lòng người đã quyết rồi, khó có thể thay đổi được. Người làm như vậy coi như đã cân bằng được mối quan hệ giữa Ngự Sử Đài và Lưỡng phủ nhưng chỉ sợ hậu hoạn vô lường.”

Nhưng sự việc đã tới ngày hôm nay Phạm Trọng Yêm cũng biết rằng mình có nói nhiều cũng vô ích, đành phải chờ đợi cơ hội mà thôi.

Vương Củng Thần lại nghĩ: “Hừ, Hoàng thượng chỉ nói không truy cứu Chủng Thế hành và Địch Thanh nhưng không nói sẽ không truy cứu những người khác. Âu Dương Tu ơi Âu Dương Tu, sớm muộn gì thì ta cũng phải cho ngươi biết được hậu quả của việc đắc tội với ta. Ta vốn chỉ muốn truy cứu tội danh của Địch Thanh nhưng thấy Hoàng thượng một mực giải vây cho Địch Thanh như vậy, chỉ sợ nếu cứ cố ý cáo trạng sẽ đắc tội với Hoàng thượng. Chuyện Địch Thanh phá hỏng buổi nghị hòa tạm thời ta sẽ tính sau.

Nghĩ tới đây, Vương Củng Thần ngoảnh sang nhìn Văn Ngạn Bác lắc lắc đầu. Văn Ngạn Bác thấy vậy, tuy trong lòng vẫn canh cánh chuyện này nhưng cũng không dám nói nhiều nữa.

Hàn Tiếu mở bức thư ra, chỉ vào chữ viết trên đó nói:

- Địch tướng quân, ngài có để ý không, loại chữ này bên trong những nét đen lại có những vệt trắng…

Địch Thanh ít đọc sách cũng chẳng nghiên cứu gì về thư pháp nên khi đọc cũng chỉ biết đọc mà thôi. Nghe Hàn Tiếu nói vậy hắn mới xem kỹ lại . Lúc này hắn mới phát hiện những nét chữ này quả thật có chút khác lạ. Mỗi một chữ đều có những vết trắng.

Hàn Tiếu biết Địch Thanh không hiểu, bèn giải thích:

- Loại chữ này được gọi là phi bạch thể, cũng gọi là thảo triện, là loại chữ mà Thái Ung sáng tạo ra. Nghe nói Thái Ung xem thợ sơn sơn tường mỗi lần sơn một ít, như vậy không thể phủ kín được toàn bộ màu của bức tường, để lộ ra những vết trắng. Sau đó ông đã sáng tạo ra loại chữ phi bạch thể này.

Địch Thanh chợt nói:

- Phương pháp ghì bút này chủ yếu là để ý tới những chỗ trắng, những người biết viết loại chữ này không nhiều.

Hàn Tiếu nói tiếp:

- Địch tướng quân nói không sai. Người viết bức thư này đã dùng phi bạch thể, nếu muốn điều tra người này là ai chúng ta có thể bắt đầu từ đây.

Y cầm bức thư soi ra chỗ có ánh sáng, nói:

- Địch tướng quân, ngài xem bức thư này đi, có còn có chữ ẩn ở trong.

Địch Thanh quan sát, kỳ thật dưới ánh mặt trời, phía góc phải của bức thư có lộ ra một chữ “Cát”. Hắn hỏi:

- Giấy này làm rất tinh tế, cũng không phải tầm thường.

Hàn Tiếu mỉm cười nói:

- Giấy này vốn là Cát Tinh Trai ở kinh thành sản xuất. Do mỗi năm số lượng sản xuất ra không nhiều nên những người dùng nó toàn là người giàu có.

Địch Thanh trầm ngâm nói:

- Người viết thư dùng phi bạch thể, lại là người giàu sang phú quý, nhưng phạm vi này vẫn còn quá rộng, không dễ tìm chút nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui