Sáp Huyết

Hắn có thể vào cung, cũng bởi vì Trương mỹ nhân. Hắn lưu lại không thể đi, cũng bởi vì Trương mỹ nhân. Cho tới bây giờ, hắn rơi vào một cái bẫy cũng là Trương mỹ nhân lập nên mà căn bản không hề xảy ra chuyện gì.

Tất cả đều do Trương mỹ nhân. Cô ta muốn giết chết Địch Thanh hắn. Nhưng vì sao Trương mỹ nhân lại hận Địch Thanh hắn như vậy? Hắn cũng không rõ.

Thường Ninh ngồi đối diện với Địch Thanh, sắc mặt bị ánh đèn chiếu vào ửng đỏ, nhưng chẳng biết vì sao lại đột nhiên trở nên trắng bệch:

- Ngươi cố tình nắm tay Trương mỹ nhân. Trương mỹ nhân cố sức giãy dụa, nhưng chạy không thoát khỏi tay ngươi. Cổ tay của nàng bây giờ vẫn còn dấu vết bầm tím. Chính vì điều này mà Thánh Thượng vô cùng tức giận ngươi.

Địch Thanh rùng mình, thầm nghĩ Trương mỹ nhân thậm chí sớm làm bị thương tay của mình. Có thể nói là dùng trăm phương ngàn kế để đối phó hắn. Kết quả sẽ rất đơn giản. Chỉ cần Triệu Trinh nhận định Địch Thanh có tội thì hắn chỉ có một kết cục là chết!

Trên đời này, có rất nhiều chuyện, người bị gán tội chết không phải đáng chết, mà là bị cho rằng là có tội.

Thường Ninh hiển nhiên sớm biết đạo lý này, đôi mi thanh tú cau lại nói:

- Trương mỹ nhân sau lại nói, huynh quá mức làm càn, Chiêu Dung trong lầu các vì nhìn thấy chướng mắt nên đi ra quát lớn hai câu. Kết quả ngươi cuồng tính bộc phát, tràn ngập hung hãn, Chiêu Dung thấy tình thế không tốt, định nói cho Thánh Thượng biết chuyện này, không ngờ ngươi lại rút cây chủy thủ. Chiêu Dung thấy thế liền cuống quýt trốn vào phòng trong. Ngươi đột nhiên đánh Trương mỹ nhân ngất xỉu, sau đó đuổi theo. Trương mỹ nhân trong lúc mơ màng nhìn thấy ngươi bắt được Chiêu Dung, rồi giết chết nàng ấy. Lúc đó Trương mỹ nhân hoảng sợ quá độ, nên hôn mê bất tỉnh. Chuyện sau đó…

Thường Ninh khẽ thở dài:

- Cùng với những gì ta thấy chính là ngươi ôm Trương mỹ nhân trốn đi, nhưng kết quả lại gặp phải ta. Ngươi rơi vào đường cùng, không thể làm gì khác hơn là giao Trương mỹ nhân cho ta.

Địch Thanh trầm ngâm hỏi:

- Nếu nói như vậy, ta vì sao không sợ Trương mỹ nhân nói ra chân tướng, đơn giản giết người diệt khẩu là được?

Thường Ninh nói:

- Hoàng hậu cũng đưa ra nghi vấn này. Cho rằng Trương mỹ nhân nói có chút không hợp tình hợp lý. Nhưng Trương mỹ nhân lại nói, trời không che được hết thảy, tất cả những điều vô lý đều có thể. Tào hoàng hậu nghe xong, cũng không truy hỏi nữa.

Địch Thanh cười khổ một tiếng, thật lâu sau mới nói:

- Công chúa, cám ơn người đã nói cho thần biết. Xin….người hãy trở về.

Hắn đột nhiên cảm thấy chuyện này trong tưởng tượng còn khó làm hơn. Nếu tội danh bị định, hắn sẽ có khả năng bị chém đầu. Chuyện này Thường Ninh công chúa cũng không cản được. Hắn không muốn Thường Ninh tham dự vào.

- Hôm nay ta đi, phỏng chừng sẽ không trở về.

Thường Ninh nhẹ giọng nói, thần sắc kiên quyết.

Địch Thanh ngẩn ra:

- Không quay về, vì sao?

Thường Ninh công chúa nói:

- Trong lòng Thánh Thượng đã định ngươi có tội. Nhưng Tào hoàng hậu lại nói vụ án này có vấn đề, không nhất thiết phải để cho trung thần chịu oan. Cho nên sau khi nghe lời của ta và Trương mỹ nhân nói xong thì đã phái Ngự Sử Bao Chửng đến đây tra án. Bao Chửng đã đến hiện trường kiểm tra, sáng sớm mai sẽ có kết luận.

Ngoài miệng thì nói như thế nhưng trong lòng lại nghĩ “Lúc này, Thánh Thượng sợ ngươi lẩn trốn, nên bảo ta đến canh chừng ngươi. Hoàng huynh đang động sát khí, ta lúc này mới chủ động đến đây để ổn định Địch Thanh. Có ta ở đây, đám người Cát Hoài Mẫn sẽ không dám làm xằng bậy. Ta không làm được gì nhiều, chỉ có bảo vệ Địch Thanh thêm một phút một giây nữa thôi”. Nhưng những lời này không thể nói ra.

Địch Thanh thầm nghĩ: “Nếu ta muốn trốn đi thì đừng nói là nàng, cho dù là cấm quân của Cát Hoài Mẫn cũng chẳng ngăn được ta? Nhưng Địch Thanh ta không thẹn với lương tâm, thì cần gì phải bỏ trốn? Bao Chửng tuy nói làm việc lưu loát, phán đoán như thần, nhưng vụ án này cực kỳ khó xử lý, chỉ sợ hắn cũng bất lực”.

Hai người theo đuổi tâm sự của mình, ngồi đối diện không nói. Thường Ninh đối mặt với Địch Thanh đang rất bình tĩnh, trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhất thời nỗi lòng như nước thủy triều dâng lên. Đêm khuya thanh tĩnh, rốt cuộc không khống chế được cơn buồn ngủ. Vốn định dựa bàn nghỉ ngơi, nhưng cơn buồn ngủ lại kéo tới, nên rất nhanh ngủ ngay.

Trời sáng, Thường NInh bỗng dưng giật mình tỉnh giấc. Ngẩng đầu lên, phát hiện Địch Thanh không có ở đây. Nàng lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Địch Thanh đang đứng gần cửa sổ.

Tia nắng ban mai rớt xuống trên mặt. Trời ngày mùa thu thật lặng lẽ, hiu quạnh.

Thường Ninh chậm rãi đứng dậy, phát hiện một chiếc áo dài nam rớt xuống đất. Thì ra tối hôm qua nàng dựa vào bàn ngủ, Địch Thanh sợ nàng cảm lạnh, nên cởi áo khoác khoác lên thân thể nàng.

Nhặt chiếc áo lên, Thường Ninh nhìn bóng dáng cô đơn kia, trong lòng dâng lên một tia kiêu hãnh. Địch Thanh không có ý đào thoát, không phụ lòng tín nhiệm của nàng. Trong lúc mọi người hoài nghi Địch Thanh, nhưng nàng lại rất tin tưởng Địch Thanh.

Loại cảm giác này, khiến nàng cảm thấy tất cả đều rất đáng giá.

Nàng biết Địch Thanh rất thích Dương Vũ Thường, thích một nữ tử mà nàng chưa từng gặp mặt. Địch Thanh vì thích nàng ấy mà không tiếc liều mình tới cứu.

Nàng rất hâm mộ Dương Vũ Thường, nhưng trong giây phút Vũ Thường ra đi, trong lòng nàng đã quyết định, nàng sẽ đứng bên cạnh Địch Thanh. Bởi vì….bọn họ là bằng hữu.

Có thể làm bạn cùng Địch Thanh, nàng cảm thấy cuộc sống của mình bớt cô đơn hơn.

Địch Thanh cảm nhận được Thường Ninh đang đi tới đằng sau nên chậm rãi quay người lại, đối mặt với Thường Ninh, nói:

- Công chúa, cám ơn công chúa đã bảo vệ thần một đêm.

Trong lòng Thường Ninh thầm run lên, không nghĩ Địch Thanh nhìn thấu tâm tư của nàng. Địch Thanh lại nói tiếp:

- Thần nghĩ rồi, chuyện này thần nên giải thích rõ với Thánh thượng. Thần không có làm, thần vô tội.

Thường Ninh nhìn vào đôi mắt vừa sáng ngời vừa có phần tang thương, đưa chiếc áo qua cho Địch Thanh, rồi nói:

- Ta tin ngươi vô tội.

Trong giây lát, hai người tựa như đều nghĩ không cần nói cái gì nữa.

Có nói, Bằng hữu ý hợp tâm đầu, không cần giải thích gì nữa.

Chẳng bao lâu sau, cánh cửa phòng mở ra. Cát Hoài Mẫn mang theo đại mã kim đao bước đến, lạnh lùng nói:

- Địch Thanh, Thánh thượng ra lệnh ngươi đến điện Sùng Chính để nhận thẩm tra. Ngươi biết điều thì nên đi theo ta, nếu như không thì….

Lời còn chưa dứt thì Địch Thanh đã bước ra khỏi lầu các.

Ngoài cửa sớm đã có cấm quân bảo vệ đứng đó, vốn phòng bị Địch Thanh đào tẩu. Khi nhìn thấy Địch Thanh bước ra thì liền xôn xao, vọt đến một bên. Mặc dù không lên tiếng, nhưng trong mắt vẫn hiện lên sự tôn kính.

Cát Hoài Mẫn thấy thế, vừa tức vừa giận, thầm nghĩ đám người này quả thực là vô pháp vô thiên. Nếu tối hôm qua Địch Thanh thực sự muốn chạy trốn, chỉ bằng đám người này, sợ rằng không giữ được Địch Thanh. Cát Hoài Mẫn xuất thân thế gia tướng môn, thanh danh hiển hách, đã sớm chướng mắt với Địch Thanh, đơn giản là vì lúc này nổi danh nhất, được bách tính ca ngợi sớm tối tại kinh thành chính là Địch Thanh, chứ không phải là Tam nha trường quan Cát Hoài Mẫn y.

Lúc trước y nghe nói có người kể chuyện tuyên dương công lao của Địch Thanh thì dâng một quyển mật tấu nói rằng Địch Thanh mua chuộc lòng người, vốn có ý chống đối lại. Kết quả, chuyện này mặc dù truyền đến tai thiên tử, nhưng cũng chẳng giải quyết được chuyện gì. Cát Hoài Mẫn lần trước không làm gì được Địch Thanh, thì lần này sẽ không cho Địch Thanh cơ hội nữa.

Kè kè đi theo sát sau Địch Thanh, Cát Hoài Mẫn tay cầm chuôi đao, thầm nghĩ, chỉ cần Địch Thanh có ý định chạy trốn thì y sẽ xuất đao.

Địch Thanh bước chân trầm ổn đến điện Sùng Chính. Cho nên Cát Hoài Mẫn không có cơ hội rút đao.

Điện Sùng Chính vốn có tên là điện Giảng Vũ. Mặc dù Tống Thái Tổ đã truyền xuống gia pháp “sùng văn ức võ”, nhưng bản thân cũng là một cao thủ. Năm đó, chỉ bằng hai bàn tay mà dựng nên non sông to lớn, thời điểm mới xây dựng đất nước, điện Giảng Vũ là nơi quân nhân thi triển võ nghệ. Thời hậu Thái Tông, điện Giảng Vũ được thay bằng tên điện Sùng Chính. Nhưng hầu hết thời gian quân nhân đều luyện tập võ nghệ ở chỗ này.

Địch Thanh thầm nghĩ, điện Giảng Vũ được đổi thành điện Sùng Chính, ý rằng Đại Tống không gặp cường địch thì thật sự không cần đến quân nhân.

Trong lúc suy nghĩ, Địch Thanh đã bước vào trong điện. Cát Hoài Mẫn lại bị chặn ở bên ngoài điện. Trong đại điện, Triệu Trinh, Tào hoàng hậu, Diêm Sĩ Lương, Trương mỹ nhân đều có mặt. Trong điện còn có hai người, một là Bộ đầu Khâu Minh Hào của Khai Phong Phủ, còn một người chính là Ngự Sử Đài Bao Chửng. Công chúa Thường Ninh không bao lâu sau cũng yên lặng tiến vào điện, mà Triệu Trinh cũng không ngăn cản.

Chuyện này mặc dù rất nghiêm trọng, nhưng không thể nghi ngờ là càng ít người biết càng tốt. Triệu Trinh nghe theo lời của Tào hoàng hậu, chỉ ra lệnh cho hai người Bao Chửng và Khâu Minh Hào vào cung tra án.

Bao Chửng vẫn như cũ, thấy Địch Thanh tiến đến, cũng không nhìn, chỉ nhíu mày, hiển nhiên cho rằng xử lý vụ án này không hề đơn giản.

Tào hoàng hậu nhìn thấy Địch Thanh đi vào, nhỏ giọng bên tai Triệu Trinh:

- Quan gia, nếu Địch Thanh muốn chạy trốn thì tối hôm qua lúc Thường Ninh ở bên cạnh hắn, hắn có thể dùng Thường Ninh để đào tẩu rồi. Nhưng chung quy hắn vẫn không có trốn. Thứ nhất bởi vì hắn không thẹn với lương tâm. Thứ hai bởi vì hắn hoàn toàn tin tưởng Quan gia.

Triệu Trinh hừ lạnh một tiếng, từ chối cho ý kiến. Nhìn thấy Địch Thanh đi vào, chỉ nói:

- Bao Chửng, trẫm lệnh cho khanh tra rõ án. Khanh đã có kết luận chưa?

Lúc Địch Thanh bước vào trong điện, đột nhiên nghe được hai bên hành lang đại điện có tiếng hít thở truyền đến, thì trong lòng run sợ. Hắn biết Triệu Trinh đã có sự cảnh giác với hắn nên cho cấm quân mai phục hai bên. Nếu Bao Chửng thực sự nói hắn có tội, chỉ sợ đám cấm quân này sẽ lao ra.

Bao Chửng thi lễ nói:

- Khởi bẩm Thánh Thượng, thần cho rằng, Địch Thanh cũng không phải là hung thủ sát hại Chiêu Dung.

Lời vừa nói ra, cả bốn người ngồi đó đều kinh hãi, Địch Thanh thì ngẩn ra, không rõ vì sao Bao Chửng lại khẳng định như vậy.

Trương mỹ nhân lộ vẻ giận dữ, đột nhiên gục lên bàn, bờ vai run lên, hiển nhiên là khóc nức nở. Triệu Trinh thấy thế, vừa đau lòng, vừa buồn bực, quát hỏi:

- Bao Chửng, khanh dựa vào cái gì mà kết luận như vậy?

Bao Chửng nói:

- Vết thương trí mạng trên người Chiêu Dung là ở yết hầu. Nói như vậy, hung thủ tất phải có một con dao sắc bén trong tay. Khi thần vào cung đã bảo Khâu bộ đầu tìm kiếm hung đao. Chuyện này sẽ do Khâu bộ đầu nói rõ.

Khâu Minh Hào tiến lên nói:

- Khởi bẩm Thánh Thượng, hung đao đã tìm được.

Lúc này có người trình lên một cao dao đặt trên chiếc khay bạc. Thân dao ngắn, to, trên dính vết máu. Nhưng nhìn qua thì đó là một con dao cắt rau.

Triệu Trinh nhìn xong, nhíu mày nói:

- Ngươi làm sao tìm được hung đao này?

Bao Chửng nói:

- Văn võ bá quan khi nhập triều đều không được mang theo dao sắc bén. Thần tra ra được, lần này Địch Thanh đi vào, trước tiên đã đến phòng nghỉ để kiểm tra thân thể, phải cất toàn bộ dao đi thì mới được vào cung, sau khi ra khỏi cung thì mới có thể lấy được dao. Thần nói chắc chắn như vậy đương nhiên có quan kiểm tra trong triều chứng minh. Đã như vậy thì lúc đó trong người hắn không có hung khí. Thử hỏi, nếu hắn giết người thì hung khí từ đâu mà đến?

Triệu Trinh nghẹn lời, nhưng Khâu Minh Hào lại nói tiếp:

- Nhìn hình dạng của con dao thì rõ ràng là dao trong bếp của hoàng cung. Địch Thanh vào cung, lẻn vào bếp thì lấy dao thì hoàn toàn có khả năng này.

Bao Chửng nói:

- Trong Triêu Phượng các không có bếp thì tất nhiên sẽ không có dao làm bếp. Bởi vì ăn uống trong hậu cung toàn bộ đều do ngự trù thống nhất cung cấp. Ngự trù cách Quan Nguyệt đình một khoảng cách khá xa, nên việc đi lại cũng khó khăn không ít. Căn cứ vào thời gian mà ba người Lý cung nhân, Trưởng công chúa và Trương mỹ nhân nói để suy đoán, Địch Thanh muốn lấy hung dao thì thời gian tất có chút gấp gáp.

Khâu Minh Hào thản nhiên nói:

- Gấp gáp thì gấp gáp, nhưng không giải thích được chuyện gì.

Bao Chửng hỏi ngược lại:

- Thử hỏi Khâu bộ đầu, trong thời gian gấp gáp như vậy, lẽ nào Địch Thanh thật sự có bản lĩnh biết trước, biết tại Triêu Phượng các sẽ gặp được Trương mỹ nhân, rồi biết phải giết Chiêu Dung. Cho nên tận lực lấy đi hung đao đến Triêu Phượng Các để giết người sao?

Khâu Minh Hào hơi giật mình, một lát sau mới nói:

- Người có bệnh cuồng trong tâm thì trước nay hành sự không bao giờ nói lý. Bao Ngự sử chỉ bằng việc suy đoán nguyên do này mà cho rằng Địch Thanh vô tội, thì dường như không có sức thuyết phục.

Triệu Trinh nói:

- Khâu bộ đầu nói không sai.

Bao Chửng nhíu mày nói:

- Suy đoán này quả thật khó có khả năng chứng minh Địch Thanh không giết người. Nhưng ta tin tưởng Địch Thanh vô tội khi phát hiện hung khí. Khâu bộ đầu, ta và ngài đều ở chỗ bí mật góc tây bắc Triêu Phượng Các phát hiện được hung khí đúng không?

Khâu Minh Hào gật đầu:

- Không sai, chỗ đó có chút âm u, hiển nhiên là có dụng ý khác người nên mới vứt đao ở đó.

Bao Chửng mỉm cười:

- Nhưng ta có thể chứng minh, con dao đó tuyệt đối không phải do Địch Thanh vứt bỏ.

Khâu Minh Hào ngẫm nghĩ một lát mới nói:

- Bao Ngự Sử làm sao có thể kết luận như vậy?

Bao Chửng nói:

- Nếu theo như Trương mỹ nhân đã nói, Địch Thanh trêu ghẹo nàng ấy, lại sợ Chiêu Dung tiết lộ nên lúc này mới nảy lòng sắc tâm, giết người diệt khẩu. Địch Thanh trước tiên đánh ngất xỉu Trương mỹ nhân, sau đó giết chết Chiêu Dung, rồi vứt bỏ con dao ở góc tây bắc Triêu Phượng Các, sau đó ôm lấy Trương mỹ nhân rời đi, ý đồ gây rối, nhưng không ngờ lại gặp phải Thường Ninh công chúa. Địch Thanh có tật giật mình, nên đành giao Trương mỹ nhân cho Thường Ninh công chúa. Không biết Thánh Thượng đang có suy nghĩ như vậy phải không?

Triệu Trinh phẫn nộ đập bàn nói:

- Chính là như vậy.

Sau đó hung hăng liếc mắt nhìn Địch Thanh, lộ ra hung ý. Y dễ dàng tha thứ cho Địch Thanh chống lại mệnh lệnh của y, nhưng thực sự không thể tha thứ cho Địch Thanh đã đùa giỡn với người mà y yêu nhất.

Bao Chửng chậm rãi nói:

- Xin Thánh Thượng đợi một chút, đừng sốt ruột. Kết luận này chẳng qua là do Trương mỹ nhân nói ra. Nhưng thần phát hiện có vấn đề. Đầu tiên, Địch Thanh vì sao không sợ Trương mỹ nhân nói ra chuyện ác của hắn, mà không giết Trương mỹ nhân để diệt khẩu?

Khâu Minh Hào nói:

- Điều này có thể giải thích, nhưng ta nghĩ không cần phải giải thích, đúng không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui